Cuộc đời tôi nợ nhân tình đã cưu mang mẹ con mình một lời xin lỗi: Anh tốt nhưng nghèo quá

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi đã từng vấp ngã 1 lần, hồi đó chưa đủ chín chắn nên đâm đầu vào người đàn ông đã có 1 đời vợ. Anh chu cấp cho tôi đầy đủ mọi thứ, thuê nhà, đưa tiền cho tôi tiêu. Suốt 2 năm cuối đại học bố mẹ không phải gửi cho tôi đồng nào, thậm chí có lúc tiền anh cho tôi còn dành được để biếu ông bà.
Cuộc đời tôi nợ nhân tình đã cưu mang mẹ con mình một lời xin lỗi: Anh tốt nhưng nghèo quá
Ảnh minh họa

Học xong tôi cũng có một đám cưới như ai, nhưng anh bảo bên nhà trai chỉ tổ chức đơn giản vì trước đây anh đã cưới một lần rồi. Về sống với nhau được 1 năm, khi tôi vừa biết mình mang thai 7 tuần thì bị vợ cũ anh về. Hóa ra anh chưa ly hôn giống như những gì đã nói với tôi. Chỉ là chị ấy đi nước ngoài làm ăn nên anh ấy lừa dối tôi vậy thôi. Tôi yếu thế hơn vì chẳng có giấy kết hôn gì cả, trên danh nghĩa thì chị ấy vẫn là vợ hợp pháp của anh.

Hôm tôi bị chị vợ của chồng đánh đến mức suýt sảy thai, phải vào viện cấp cứu thì anh có bắn vào tài khoản 20 triệu rồi nhắn:

“Tiện thể bỏ luôn đi em, anh xin lỗi, anh không bỏ vợ được”

Tôi quá đau đớn trước những lời lạnh máu của chồng. Cuối cùng thì anh đã chọn người vợ giàu có, thành đạt giống mình chứ không chọn tôi. Mấy tháng sau anh cũng không quay lại, không ngó ngàng gì đến tôi hết. Tôi một mình với cái bụng bầu chật vật, việc làm thì không có, tiền sinh hoạt, thuê nhà cũng hết. Tôi phải chuyển ra nhà trọ giá rẻ để ở. Mà bố mẹ dưới quê thì nghèo lắm, chẳng giúp gì được cả.

Cũng may là hồi đó tôi được anh hàng xóm thuê phòng sát bên cạnh giúp đỡ. Anh ấy cũng không giàu đâu, chỉ làm nhân viên bán hàng bình thường thôi. Biết tôi bụng mang dạ chửa, không nơi nương thân nên tận tình giúp từ bữa ăn, đến cái áo, đôi dép, rồi tiền ăn vặt các kiểu. Ngày tôi đi đẻ anh và hàng xóm cũng giúp đưa lên viện. Rồi anh chăm tôi đến mức ai cũng tưởng đây là chồng chứ không phải hàng xóm với nhau.

Dần dần bọn tôi có tình cảm, tuy ở phòng bên cạnh nhưng coi nhau như người một gia đình vậy. Tối nào anh cũng tranh thủ về sớm mua đồ nấu ăn cho mẹ con tôi, rồi còn đưa tiền cho tôi chi tiêu, coi con gái tôi như con anh vậy. Tôi thì chỉ xem Tiến như nhân tình, một người chia sẻ những vui buồn của cuộc đời, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ đi xa hơn.

Cách đây không lâu Tiến bảo:

“Bọn mình ở với nhau cũng gần 3 năm rồi đấy, mình cưới nhau nhé!”

Tôi hơi bất ngờ về lời đề nghị đó, thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với Tiến. Mặc dù tôi luôn coi anh ấy là ân nhân, nếu lúc tôi bị ruồng rẫy không có anh cưu mang thì không biết xoay sở ra sao.

Từ hôm đó Tiến cứ giục tôi trả lời anh. Thế nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, Tiến tốt thật nhưng anh nghèo quá. Suốt 4 năm quen nhau mà anh vẫn như vậy, chẳng khá lên gì cả, vẫn cứ làm nhân viên bán hàng chưa có gì thay đổi. Giờ nhà riêng chưa có, nếu cưới nhau bọn tôi vẫn phải thuê trọ, rồi cũng phải sinh con chung nữa. Tôi rất sợ cảnh con cái nheo nhóc, tiền thì không có thì khổ vô cùng.

Nghĩ vậy nên tôi bảo để mình suy nghĩ đã, nhưng quyết định đưa con đi thuê nơi khác mà không cho Tiến biết. Tôi sợ anh sẽ bám theo rồi không buông được ra thì khổ. Hôm chờ Tiến đi làm, tôi âm thầm dọn đồ và đưa con đến chỗ ở mới, gần nơi mình vừa xin được việc làm. Thật sự tôi thấy lựa chọn và quyết định của mình là đúng, mặc dù tôi nợ anh ấy một lời xin lỗi!

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật