Hàng ngày tôi vừa đi làm, vừa đi học. Nhiều hôm lịch làm việc lại trùng với ngày học, để đảm bảo công việc, tôi phải bỏ học để đi làm. Việc này tôi trình bày với Ban Giám hiệu nhà trường, các thầy cô rất cảm thông với hoàn cảnh của tôi, động viên tôi cố gắng học tốt.
Rồi một ngày em chủ động tìm tôi và hỏi nguyên nhân vì sao tôi lại thường xuyên trốn học. Sau phút ngập ngừng, tôi đã kể cho em nghe về hoàn cảnh khó khăn của mình. Nghe xong câu chuyện, em rất cảm động rồi đưa ra lời đề nghị sẽ chép bài cho tôi trong những ngày tôi vắng lớp. Kể từ ngày đó, chúng tôi thành đôi bạn thân, luôn chia sẻ, động viên nhau trong cuộc sống.
Thời gian hối hả trôi đi thật nhanh, chúng tôi đều giành những tình cảm tốt đẹp nhất cho nhau. Một ngày em thổ lộ đã rất yêu tôi, một phần vì em ngưỡng mộ tinh thần cầu tiến, hiếu học của tôi. Nghe lời nói yêu thương của em tôi thực xúc động. Gần đến ngày thi cuối cấp, em mời tôi về nhà chơi, em nói rằng đã kể chuyện hai đứa cho gia đình biết. Cha mẹ em đón tôi thật niềm nở và ân cần.
Năm ấy, sau khi tốt nghiệp, tôi đã thi đỗ vào Đại học luật, còn em đỗ Đại học sư phạm. Một thời gian sau tôi đem chuyện tình cảm nói với cha mẹ. Khi nghe tôi nói về hoàn cảnh nhà em, gia đình tôi đã phản đối với lý do gia cảnh hai bên quá chênh lệch về địa vị xã hội, hơn nữa bố mẹ tôi đã hứa hôn cho tôi với con của một người bạn. Ngẫm lại những điều cha mẹ nói tôi thấy có phần đúng, nên không có ý kiến.
Đến năm học thứ hai Đại học, theo sự sắp đặt, tôi đã kết hôn với vợ tôi bây giờ, em chủ động hẹn gặp tôi lần cuối. Gặp tôi, em rất đau khổ, nhưng không hề oán trách về việc tôi đã làm. Cũng năm đó, em bỏ học và vào một tu viện ở Đà Lạt, khép kín cuộc đời mình. Nhận được tin đó, tôi bàng hoàng tìm gặp em để nói lời xin lỗi và an ủi, em khóc rất nhiều, và khuyên tôi đừng quá nặng lòng, và hãy chăm sóc gia đình thật tốt. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau và tôi không biết bây giờ em sống thế nào.
Mấy chục năm đã qua, nhưng tất cả những kỷ niệm khi xưa tôi vẫn còn giữ. Đây quyển vở em chép bài cho tôi, nét chữ của em vẫn còn đó. Tôi thực sự ân hận vì quyết định sai lầm cùng sự mặc cảm, tự ti đã làm lỡ dở cuộc đời của một người con gái giỏi giang, hiền lành. Mấy chục năm, nỗi day dứt này vẫn còn luôn thường trực trong tôi.
Hôm nay trải lòng mình, tôi mong rằng ở một nơi xa nào đó, em có thể nghe được những lời hối lỗi muộn màng của mình. Mong em hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Cầu mong em có cuộc sống thật yên ả, bình an.