Mặt trời hồng

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tên sát nhân! Những lời phẫn nộ dành cho hắn khi nghe tin vụ án mạng. Không ai tin hắn vô can. Lệnh truy nã được phát đi trên các phương tiện truyền thông để truy bắt bằng được kẻ bị tình nghi đã trốn ngay sau khi có một vụ án mạng cạnh căn hộ của hắn.
Mặt trời hồng
Minh họa: Ngô Xuân Khôi.

Con gà trống cất lên vài ba tiếng gáy. Người đàn bà kẹp chặt nó vào hai chân, dúi bàn tay vốc thóc lẫn gạo vào mỏ. Con gà không buồn mổ. Nó chúi mào xuống, nằm ngoan giữa hai đùi người đàn bà. Lũ cò nháo nhác, đập cánh bay thẳng ra cánh đồng trước mặt. 

Cả cánh đồng giờ chỉ còn trơ những gốc rạ mục ruỗng, nước đen ngòm, vẩn mùi nồng nặc của nước thải. Làng Gồ lưa thưa những mái nhà cách nhau bằng những quả đồi hoang lau trắng. Không ai trông thấy mặt ai. Ngôi nhà của người đàn bà ở sát mép con đê chắn sóng đã sạt lở. Bước sang bên kia là dòng nước ngầu đỏ chứa bao máu và nước mắt của người làng.

Căn nhà được ghép lại bằng những tấm gỗ mục, chia làm hai: Một chỗ để ngủ và một chỗ đun nấu. Người đàn bà góa bụa ở cùng con gà trống già. Tiếng gáy của nó là âm thanh người trong làng Gồ chú ý nhất. Nếu buổi tinh mơ nào cả làng không nghe thấy tiếng gà gáy thì tức là người đàn bà không còn ở đó nữa, không có ai canh đê.

Từ khi người đàn bà làm nhà ở cạnh đê chắn sóng thì những người dân trong làng đêm ngủ yên, ngày yên tâm đi làm ăn. Nhưng không ai bước vào ngôi nhà ấy. Họ sợ sẽ bị giữ lại, bị còng chân vào góc nhà người đàn bà góa bụa ban ngày thích cởi trần nhảy múa, đêm lại trùm khăn kín mặt khom lưng bê đá chèn đê. Những người có chức sắc trong làng thỉnh thoảng ghé vào ngôi nhà. Họ mang gạo, khoai, muối hoặc mấy thứ đồ dùng cần thiết cho người đàn bà. Mỗi năm họ động viên chị ta bằng một tấm giấy đóng khung hình chữ nhật.

Chị ta làm công việc hằng ngày của mình một cách chăm chỉ và cần mẫn. Ngày ngửa cổ nhìn mặt trời trôi trên đỉnh ngọn đồi, đêm dỏng tai nghe những chuyển động của nước, gió và những hạt cát li ti. Từ ngày cơn lũ khủng khiếp cướp đi sinh mạng của chồng và con gái thì những việc làm đó trở thành thói quen của chị ta.

Người đàn bà chỉ còn lại con gà trống sau trận lũ. Người dân làng Gồ khi ấy không ai nghĩ sức mạnh của dòng nước dữ dằn đến thế.

Họ nghĩ con đê đủ sức để ngăn nước tràn vào. Khi đêm xuống chiếc loa tậm tịt trên cây cột điện phát đi thông báo bão về thì cũng là lúc con đê chắn sóng bị sạt lở. Những thân người bị vùi trong cát. Nhà cửa, trâu bò trôi theo dòng nước dữ… Nóc nhà nào cũng buồn đến quạnh hiu. Nhà mất con. Nhà mất mẹ già. Nhà mất trâu, bò, lợn, gà. Không ai động viên ai. Không ai chia buồn với ai. Họ sống bên nhau trơ như những hòn đá xếp lại.

*

Tên sát nhân! Những lời phẫn nộ dành cho hắn khi nghe tin vụ án mạng. Không ai tin hắn vô can. Lệnh truy nã được phát đi trên các phương tiện truyền thông để truy bắt bằng được kẻ bị tình nghi đã trốn ngay sau khi có một vụ án mạng cạnh căn hộ của hắn. nạn nhân là một người phụ nữ giàu có ngã từ tầng cao xuống.

Chiếc mũ vải trên đầu sụp xuống, che nửa khuôn mặt. Ban ngày hắn tá túc nhà người quen. Ban đêm hắn nhảy xe đi. Hắn lấy mảnh chai cào vào mặt, tạo những vết sẹo làm khuôn mặt biến dạng, khác với tấm chân dung trong mục truy nã trên mặt báo. Sẽ không ai nhận ra hắn.

Sau một ngày vạ vật, nhòm qua khe cửa kính, trước mắt là vùng đất bạt ngàn lau trắng xóa. Những bông lau như trăm ngàn cánh tay vừa xua đuổi, vừa vẫy gọi hắn. Nhìn thật lâu mới thấy một vài ngôi nhà nhỏ xíu như chuồng chim. Hắn xuống xe, dừng chuyến đi nửa đường.

Những hạt cát nhỏ li ti bám trên mặt, lên vai áo nồng nặc mồ hôi mốc thếch. Hắn ghét cát. Ghét những hạt nhỏ mà có sức tàn phá khủng khiếp ấy. Những bước chân rệu rã. Hắn thèm một ngụm nước, cổ họng khô đắng…

Mặt trời lơ lửng như quả bóng tròn to, lập lờ sau rặng lau. Dáng người đàn bà trong bộ áo quần kín mít. Chiếc khăn trên đầu che gần hết khuôn mặt. Chỉ dáng đi là nhận ra đó là một người đàn bà.

Người đàn bà xoay lưng lại, nhìn về phía mặt trời. Mặt trời lơ lửng như quả bóng tròn sau những ngọn lau phơ phất. Ánh sáng lấp lánh rọi xuống mặt nước. Người đàn bà từ từ cởi chiếc khăn trên đầu. Mái tóc búi cao xổ tung khỏi chiếc dây vải mảnh. Những bước chân quệt trên mặt cát. Những hạt mịn tung lên, bám lên vai, lên tấm lưng lốm đốm những vết lâm thâm. Rồi chân. Cẳng chân nhễ nhại bùn trộn cát dấp dính. Lũ cò bay ra, đậu trên những gò cao. Những cái mỏ dài, đôi mắt chực chờ rình con mồi bơi ra khỏi những bụi cỏ. Nước bắn lên. Cỏ nát bươm. Cánh tay người đàn bà vươn lên như ôm lấy vầng mặt trời trước ngực. Mặt trời ôm người đàn bà trong ánh chiều cuối ngày đỏ lựng. Những âm thanh theo bước chân trần giẫm xuống mặt nước. Tí tách. Lũ cò sà xuống, rỉa những búi cỏ dưới chân người. Âm thanh rộn lên. Gió quét những bông lau ràn rạt. Bước chân giẫm nước đì đạch, đôi cánh tay mềm mại vuốt ve thân thể rồi ôm ấp vầng mặt trời…

Mặt trời dần nhỏ xíu, lùi vào đám mây xám ngắt.

Người đàn bà mặc lại áo quần đi về phía ngôi nhà gỗ. Trên gương mặt lấm tấm cát mịn.

Ngôi nhà gỗ nằm sát chân đê. Đằng trước, đằng sau chỉ toàn cát. Ngửa mặt lên là những quả đồi sạt nham nhở như vết tích trên thân thể bị bong tróc sau những trận đòn hiểm hóc. Vài chiếc áo, quần vắt trên dây điện chăng trước nhà, đôi giày vải đã mòn, mấy chiếc nồi méo hóp.

Hắn ngả người vào tấm ván, mắt lim dim. Chiếc mũ cối sụp che kín mặt.

Trời nhá nhem tối. Gió lặng ngắt. Tịnh không một tiếng động. Người đàn bà chậm chạp bê từng chiếc bát sành ra cái mẹt rách phía ngoài. Trong bát là cá đồng nấu chuối xanh, thêm vài lá lốt thái mỏng. Chiếc niêu mõm đen xì lưng lửng cơm.

- Vừa ngồi bệt xuống thềm mụ nhìn ngay vào đôi giày đàn ông đã bị bong tróc lớp da. Chiếc dây buộc dính đầy cát. Lâu lắm rồi không có bóng đàn ông trong ngôi nhà của mụ. Hắn là gã đàn ông liều lĩnh hay gã đàn ông đã đến bước đường cùng? Hay chỉ là gã đàn ông kiếm chỗ trú chân rồi ra đi không trở lại? Dù gì đi nữa gã cũng là khách của mụ. Mụ thập thễnh đi vào nhà, tìm lấy một chiếc bát con lành lặn, một đôi đũa sạch. Mụ lom khom ghé sát mặt:

- Này!

Chiếc mũ rơi xuống. Hắn he hé mắt. Nắng tắt. Trời nhá nhem tối. Hơi sương se se lạnh. Hắn nhìn xung quanh. Vắng ngắt. Hắn nhìn người đàn bà từ nãy vẫn lom khom ghé đầu vào vai hắn. Lần đầu tiên hắn thấy có một người không sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt hằn sẹo, đen sạm của hắn.

Mụ chỉ tay ra mâm cơm:

- Đói không? Ngồi ăn cơm với tôi!

Hắn nhìn mụ. Gương mặt người đàn bà ngoài tứ tuần, lấm tấm tàn nhang và dấp dính cát xuống đến tận hõm cổ. Hắn lại nhớ đến thân thể người đàn bà ôm vầng mặt trời hồng rực như trái bóng khổng lồ. Một người đàn bà hay ho gớm! Hắn nhìn ra mâm cơm, ngồi xuống, tự lấy đũa cả xới một bát đầy, vơi nửa chiếc niêu mõm của mụ. Cúi đầu ăn. Mụ vừa xêu cơm, vừa há miệng, tròn mắt nhìn gã. Mụ nhớ tới chồng mụ. Cái cách ăn cũng tục thế, không ngước lên nhìn ai. Tự dưng mụ thấy xót xa. Giờ này chồng mụ ở đâu mụ còn chưa tìm thấy. Con mụ trôi về đâu mụ cũng không hay. Mụ không tìm thấy xác chồng, cũng không nhặt được xác con. Tấm thân họ đã bị những hạt cát vùi lấp. Hai ngôi mộ giả như bao ngôi mộ người trong làng Gồ đắp lên trên đồi cát chỉ để mong linh hồn họ có chỗ tìm về.

                           *

Hắn chập hai chiếc đũa, đưa lên gạt hai bên mép.

 - Chị ở đây có một mình?

Mụ xoay chiếc bát:

- Chồng và con tôi đã bị cát vùi mấy năm trước.

Hắn nhìn mụ có vẻ cảm thông:

- Chị không sợ à? Ở sát mép đê thế?

- Quen rồi.

Mụ nói rồi đứng lên, đi vào nhà. Bóng đèn sáng nhờ chiếc bình ắc quy. Ánh sáng vàng vọt. Chiếc bóng đu đưa chao chiếc bóng của mụ dài lên sát vách rồi lại tròn như một khối đá khổng lồ trên những tấm gỗ. Hắn không biết phải ngồi vào chỗ nào, cứ khom người đứng giữa cái nhà nhỏ xíu, không ngẩng được đầu lên.

- Mụ bê một chậu nước đặt ngoài cửa, lấy chiếc khăn mặt chìa ra:

- Nước mát đấy. Rửa mặt đi.

Hắn nhìn chậu nước sóng sánh, vục mặt xuống. Cát bị khoắng lên, dính vào mắt. Hắn chồm lên, mắt đỏ lòm nhìn mụ. Mụ lấy tay, nhẹ nhàng hớt nước vào chiếc khăn mặt, sâm sấp rồi lau lên khuôn mặt hằn sẹo của gã. Rồi lướt lên cổ, lên cánh tay rệu rã…

*

Đêm phủ một màu đen huyền ảo và huyễn hoặc. Tiếng nước vỗ vào mạn đá ì oạp. Tiếng côn trùng rỉ rả trong những bụi cây phía xa xa. Không gian vắng lặng. Một luồng gió thổi lạnh buốt, trùm vào không gian hơi sương của đêm. Mờ đặc. Một vài bóng người lờ mờ phía xa xa. Một vài chiếc bóng đứng lặng trên ngọn đồi gần đó. Họ ngó ra phía biển. Họ hướng mắt về ngôi nhà. Lặng im rất lâu. Những tiếng thở dài. Hơi lạnh phả ra như làn khói lẫn vào sương mờ ảo. Họ bám vào vai nhau. Tiếng thì thầm của những người đàn bà. Tiếng khe khẽ của đàn ông. Tiếng rin rít của lũ trẻ. Những bông lau phơ phất trên mặt. Những ánh mắt kiên nhẫn dõi theo từng cử chỉ của hai bóng người trong ngôi nhà gỗ nằm sát mép đê chắn sóng. Có người mới tới ở. Điều đó càng tốt. Người lạ sẽ làm bạn với mụ. Sẽ giúp mụ khuân đá về kè đê chắn sóng cho cả làng.

Ánh điện tù mù. Những chuyển động chậm chạp của hai bóng đen khiến họ cảm thấy yên tâm. Những tiếng thở nhẹ nhõm từ lồng ngực. Họ bám vai nhau, khuất dần trong những lùm cỏ lau rậm rạp, um tùm. Ánh trăng khuyết mỏng chênh chếch trên những ngọn đồi um tùm lau trắng. Những mái đầu phơi sương cúi xuống lầm lũi. Tiếng sột soạt theo từng bước chân. Tiếng côn trùng rền rĩ trong những hốc cỏ ủ sương. Lạnh ngăn ngắt.

*

Mụ nhìn gã vạ vật dưới sàn đất ẩm với tấm áo khoác duy nhất trên người đã được trải xuống. Trong nhà chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn được làm bằng những mảnh nứa ghép lại. Mụ khâu lại chiếc khăn đội đầu, trùm lên, chỉ để lọt đôi mắt nhìn gã, định nói rồi lại lẳng lặng ra khỏi cửa.

Mụ bước ra ngoài. Con gà trống lục tục chạy theo sau. Mụ ôm nó vào ngực. Cố ý để bộ lông mềm mượt chạm lên mặt. Cát theo luồng gió xoáy tít, mù mịt. Chỉ có những người từng hứng chịu hậu quả do chúng gây ra mới có thể hiểu được sức mạnh khôn lường và khủng khiếp.

Mụ lấy cây sắt bẩy những tảng đá, khom người bê, tỉ mẩn kè vào vị trí sát mép đê. Những đợt sóng gối nhau, tung bọt trắng xóa, bắn cả lên mặt mụ. Nước mặn thấm qua tấm khăn vải trùm đầu, ướt nhẹp. Không gian giờ chỉ còn nghe tiếng những hòn đá rơi xuống tòm tõm, tiếng nước vỗ mạn đê ìa oạp. Tiếng bước chân mụ lập cập. Trăng bấy giờ khuất sau ngọn đồi. Những bông lau chỉ còn mờ ảo, phơ phất theo làn gió nhẹ từ biển thổi vào.

Hắn dõi theo từng bước chân mụ. Người đàn bà gàn dở. Cả con đê chắn sóng này trông vào mình sức lực đàn bà nhỏ bé như mụ ư? Những người đàn ông trong làng đâu? Sao họ không giúp mụ. Hay họ nghĩ sức người không lại được với sức nước. Họ đã từng chứng kiến nước và cát làm sạt bờ đê, thi nhau vùi lấp những gì tưởng chừng như vững chãi.

Hắn thở dài bước vào trong ngôi nhà gỗ mục, bỏ mặc người đàn bà khom lưng bê đá dưới ánh trăng bàng bạc.

*

Đêm thứ hai. Mụ nhường chiếc giường tre cùng tấm chăn mỏng cho hắn.

- Anh còn mệt. Nằm trên giường cho đỡ mỏi.

- Còn chị?

- Tôi có chỗ rồi.

Mụ với lấy chiếc khăn, rũ rũ cho cát bắn ra hết rồi trùm lên đầu, chỉ lộ hai con mắt.

- Chị lại đi kè đá à?

- Sao anh biết? - Người đàn bà ôm con gà trống vào cánh tay, quay lại nhìn hắn, không giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói - Đó là công việc của tôi.

- Một mình chị ngăn được sóng sao?

Người đàn bà không nói. Cúi đầu bước ra phía bờ đê. Con gà trống lim rim mắt trong cánh tay mụ.

Đêm thứ ba. Trời vẫn đục hơn màu nước. Sau bữa ăn mụ vẫn trùm chiếc khăn kín mít ôm con gà trống đi ra phía bờ đê. Hắn nằm trên chiếc giường tre cọt kẹt không sao ngủ được. Hắn bước ra ngoài. Những bóng người lờ mờ phía trên ngọn đồi ngay trước nhà.

Những bóng đàn ông cao lớn. Bóng phụ nữ lùn cùn. Bóng những đứa trẻ gầy guộc. Họ bám vào vai nhau nhìn ra phía ngoài bờ đê chắn sóng. Những đợt sóng tung bọt trắng xóa, báo hiệu một ngày biển động. Chỉ có bóng người đàn bà bé nhỏ lom khom.

- Hắn cúi đầu chạy, giật phắt cây sắt trong tay mụ, khom người bẩy những hòn đá chìm trong cát. Hắn nghe cả tiếng cười, nói khe khẽ của những người đứng trên ngọn đồi. Hình như họ thì thầm với nhau câu gì đó. Rồi tiếng mụ cất lên, rành rọt:

- Hết đá rồi. Lấy thêm cho chúng tôi nhá!

Không ai trả lời. Họ bám vai nhau, cúi đầu bước vội vã trong màn sương đang xuống dày đặc.

Gió thông thênh thổi. Cát xoáy tít trên những ngọn đồi đầy lau trắng. Trăng cũng lùi dần vào đám mây xám xịt. Mụ ngồi cách hắn một khoảng, hai chân buông thõng, tay chìa nắm hạt ngô cho con gà trống. Hắn nằm trên mặt đê, cát dấp dính trên mặt, cổ, trên ngự‌ּc trầ‌ּn đỏ hởn. Mồ hôi chưa khô trên thân thể.

Hắn nhìn sang người đàn bà. Mụ đang ngủ gật bên cạnh con gà trống. Chiếc khăn trùm đầu rơi xuống vai, để lộ mái tóc đen ánh búi rối khiến khuôn mặt nhìn có vẻ hiền lành. Những hạt cát dấp dính dưới ánh trăng bỗng lấp lánh. Nút cúc áo trên cùng bật ra, để lộ xương quai xanh vừa gầy gò vừa quyến rũ. Hắn trườn người đến sát bên mụ. Mụ vẫn ngồi yên, đầu gục xuống. Vài cọng tóc mai bay lơ phơ trước mặt. Hắn chạm vào bàn tay vốc đầy hạt ngô. Mụ mở mắt. Mắt chạm mắt. Khe khẽ nhắm lại… Hạt ngô trong lòng tay mụ vương vãi…

*

Những tảng đá nhỏ được mang về, người dân trong làng đã nghe thấy lời mụ. Người trong làng ai cũng lo lắng mỗi khi chiếc loa trên cây cột điện cao nhất thông báo bão về. Nước biển tràn vào là cuốn phăng, vùi lấp mọi thứ, biến ngôi làng thành một vùng hoang sơ tang tóc. Họ không có nơi để đi, không còn nơi để ở. Và trên những ngọn đồi kia còn những ngôi mộ của cha, ông họ.

Đêm thứ tư. Đêm thứ năm… Mụ xòe bàn tay đếm ngày trong nhà có người đàn ông.

Bầu trời xám ngoét. Một vệt mây màu vàng nhạt quét lên nền trời như đuôi con vật khổng lồ chờ một cơn mở mắt vùng dậy. Trời oi nồng và thinh lặng đến đáng sợ. Những chiếc bóng trên đồi lau nhìn về phía ngôi nhà gỗ mục, kiên nhẫn chờ sự di chuyển của hai con người. Họ bám vào vai nhau, giấu những tiếng thở dài.

Ánh đèn vàng chao đi chao lại hai chiếc bóng lên vách. Mụ trùm chiếc khăn, chỉ để lộ đôi mắt, cầm cây sắt. Con gà trống lạch bạch chạy theo. Trời không trăng và lặng gió. Hắn nhìn theo bóng mụ khuất dần vào những lùm lau trắng… Ngước mắt nhìn đám người đang dõi mắt về phía ngôi nhà. Hắn khinh ghét những kẻ chỉ biết đứng nhìn một người đàn bà khom lưng bê đá ngày này qua ngày khác.

Cát xoáy tít từ những ngọn đồi phía xa, táp theo luồng gió vào không trung. Những hạt cát vốc thẳng vào những mái nhà lúp xúp. Những cành cây bỗng chốc biến thành những Gồ cát nhỏ. Rồi mưa. Mưa lộp bộp vào khoảng không. Mưa mù mịt. Gió cuốn thốc. Thân mình gày gò của mụ chìm trong màn mưa, lờ mờ như một ảo ảnh. Những đôi mắt dõi theo lặng theo nhịp thở phập phồng.

Mụ khom người, bàn chân lún vào cát, liêu xiêu. Những hòn đá được bê, kè sát vào chân đê. Nước theo gió chồm lên, dìm những hòn đá vừa vất xuống. Mụ hét lên. Không nghe rõ tiếng gì. Hắn chạy ra, bàn chân đạp cát, tay phăm phăm cây gậy sắt.

- Vào nhà ngay!

- Không được. Bão sắp tới rồi!

- Một mình chị không ngăn được đâu!

- Tôi đã làm bao nhiêu năm nay rồi!

- Nước mỗi lúc một dâng cao. Nếu không kè nhanh đoạn đê bị sạt này nước sẽ tràn bờ. Hắn bẩy những hòn đá lên khỏi cát đang lún, khom người bê, đưa vào tay mụ. Mụ nhìn hắn. Hắn nhìn những người đang đứng phía trên kia:

- Giúp chúng tôi với!

Không có tiếng trả lời. Những người đàn bà chạy về phía những ngôi nhà đang bị cát xoáy tít. Tiếng quát, tiếng thét, tiếng gào. Tiếng những đứa trẻ rít lên trong gió.

Từng hòn đá lăn xuống, chìm nghỉm vào lòng nước. Sóng vỗ ào ạt, nước bắn lên đỏ ngầu. Một mùi tanh tưởi của sự chết chóc sắp bủa vây. Mụ cuống cuồng. Những ngón tay tê cứng lại. Ngón chân bấm chặt vào những tảng đá nhọn để khỏi bị lún vào cát.

Gió mỗi lúc một lớn. Cát càng cuốn mịt mù. Mụ bám tay vào vai gã:

- Anh về đi! Dù sao đây cũng là công việc của tôi!

- Chị thấy không? Họ không quan tâm tới việc chị làm.

- Nếu không làm việc này thì họ càng không quan tâm tôi.

- Mụ nói trong tiếng mưa mỗi lúc một lớn. Hắn nhìn mụ. Mụ nhìn những người đàn ông còn đứng trên ngọn đồi phía bên kia:

- Hãy giúp chúng tôi. Ngăn nước lại!

Hắn lắc đầu. Sẽ chẳng ích gì đâu. Những kẻ vô tâm và ích kỷ. Hay họ đã mất đi niềm tin vào chính sức mình, sau những trận bão càn quét mọi thứ. Hắn khom người cố bật những tảng đá trước khi chúng bị lún sâu hơn vào cát.

Chiếc loa trên cây cột điện cao nhất làng liên tục phát đi thông báo về cơn bão.

Những bước chân rầm rập từ đỉnh đồi. Những cánh tay đàn ông nhanh tắp bẩy đá, xếp thành hàng chuyền tay nhau lăn những hòn đá. Những bao tải đầy cát được bê, chắn thành hàng. Họ hô to: "Một! Hai! Ba!". Tiếng hô át cả tiếng mưa, luồng gió đang gào trên không trung.

Nước theo gió dâng cao nhưng bị đá và bao tải cát giữ lại, đập vào rồi lùi xa. Họ nhìn nhau. Những đôi mắt mệt mỏi nhưng chứa đầy niềm tin. Họ đã tin vào sức mạnh của chính mình.

Hắn nhìn người đàn bà. Mụ ôm con gà trống chặt trong vòng tay. Đôi mắt nhìn lên quả đồi. Không có thêm vết thương nào nữa vào nơi hàng trăm linh hồn đang trú ngụ…

Mặt trời lơ lửng tròn to như quả bóng khổng lồ trôi sau những bông lau trắng phơ phất. Mụ ngẩn ngơ: "Mặt trời hồng đúng không?".

Hắn nhìn mụ, khe khẽ gật đầu. Mặt trời hồng báo hiệu cho một ngày mới nắng lên. Hắn đưa ngón tay, nhắm mắt tưởng tượng đang chơi một bản nhạc rộn ràng… Mụ cởi bỏ quần áo và tấm khăn trùm đầu hòa theo âm thanh đầy mê hoặc và thứ ánh sáng kỳ ảo trước vầng mặt trời hồng rực rỡ. Những hạt cát trên thân thể, trên mái tóc bay lên, bay lên. Lấp lánh.

*

Hắn bị phát hiện khi hình ảnh đưa tin về việc chống bão của làng Gồ được những người chức sắc trong làng gửi đi. Hắn không trốn chạy. Hắn bị lôi đi trước mặt người đàn bà đang dựa lưng vào ngôi nhà gỗ mục. Những đôi mắt dõi theo hắn, không phán xét, không sợ hãi. Người đàn bà giấu một ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng. Hắn ngoái nhìn những quả đồi lất phất những bông lau trắng như hàng ngàn cánh tay đang vẫy gọi.

Mặt trời như quả bóng tròn to lơ lửng trên đỉnh ngọn đồi đầy lau trắng. Hắn mỉm cười, nhìn đôi cánh tay người đàn bà ôm vầng mặt trời hồng trước ngực. Mặt trời hồng! Hắn mỉm cười bước đi trong ánh chiều luênh loang.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật