Đường trong mơ

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Máy xúc đã tới và bắt tay ngay vào việc. Nhanh chóng lấp đầy thùng một cỗ xe ben tự đổ hạng nặng, rồi dừng lại. Chàng tài xế tắt máy, rời ca bin buồng lái xuống ngồi tránh nắng dưới bóng râm. Châm thuốc hút, lơ đãng nhìn vào đoạn đường, ít đất trải dài còn lại, uống chút nước mang theo. Ít phút sau, chàng lái cẩu đột nhiên biến mất vào khoảng không vô định…
Đường trong mơ
Minh họa: Lê Tâm.

Thế là kết thúc giai đoạn đầu kế hoạch “bê tông hóa” con phố lầy lội tôi đang ở. Ai chẳng biết rằng “vạn sự khởi đầu nan”, bất cứ người dân nào cũng đều phấn chấn trước màn “động thổ” đầy hăm hở ấy. 

Vài tháng sau thì công việc được tiếp tục, chắc là người ta đã thu xếp xong mọi chuyện phát sinh - kể cả về mặt kinh phí - cho con đường thảm bê tông nhựa, theo thiết kế sẽ chạy xuyên qua khu đô thị “chuẩn” trong đó có phố tôi.

Một chiếc máy xúc khác với người lái đứng tuổi được điều đến. Cả chục mét khối đất đá bị bóc đi, nhờ vậy mà chúng tôi mới vỡ lẽ, rằng chốn mình cư ngụ từng thuộc tuyến đường “xuyên La Mã” cổ. Điều này đồng nghĩa với việc có quá nhiều lớp đá cứng ẩn bên dưới, khiến công cuộc đào xúc gặp trở ngại.

Sang ngày hôm sau thì công việc vẫn tiến triển. Chừng hai chục mét khối nữa được đào lên, nhưng đột nhiên người lái mất khả năng điều khiển cỗ máy thân thương của mình, khiến nó đâm vào một bức tường nhà, hay đúng hơn là “băng” ngang cửa sổ và chỉ chịu dừng lại độ vài milimet ngay trước màn hình tivi phòng khách. Ơn chúa, rằng không có ai bên trong bị hề hấn gì sất, bởi chủ nhân đang bận đi xếp hàng mua cam Mỹ nhập khẩu.

Tới hôm thứ tư một lượng đất đã kỷ lục được chuyển đi, phải đến ba chục khối. Xế trưa thì máy xúc va phải một đoạn ống ngầm nào đó, làm chỗ nứt tuôn trào “như suối nước khoáng Iceland”. Nội vài giờ sau khắp xung quanh biến thành cái đầm lầy, công việc dĩ nhiên bị trì trệ.

Sáng thứ năm chiếc máy đồ sộ định vượt qua bên kia đường ống, nhưng bất thành… Bắt buộc phải điều tới một cỗ xe cứu hộ chuyên dụng, nhằm lôi chiếc máy cồng kềnh ra khỏi vũng lầy.

Đầu giờ chiều thứ sáu thì chiếc máy xúc đã được kéo ra khỏi chốn bất hạnh, kèm theo là một cái cây cổ thụ cùng bộ rễ rậm rạp dám “cả gan” ngáng đường nó. Nhưng lại xảy ra trục trặc mới: kề dưới gốc cây là điểm nối quan trọng của tuyến cáp quang liên tỉnh, khiến mạng điện thoại và Internet trong cả khu vực bị gián đoạn. Vào đúng thời điểm này tivi sắp truyền trực tiếp trận đấu cực kỳ then chốt của đội bóng, mà viên thợ lái máy đứng tuổi hằng hâm mộ. Vả lại cũng sắp hết “tám giờ vàng ngọc” rồi, nên anh ta quyết định khóa kỹ cửa ca bin lại để nhanh chóng ra về.

Thứ bảy và chủ nhật kế tiếp đâu phải ngày làm việc theo quy chế lao động chung. Vài hôm sau lại xảy ra một sự kiện còn tệ hại hơn gấp bội, khi đường dây điện hạ thế cho toàn vùng bị người điều khiển máy xúc “ít kinh nghiệm” sơ ý làm đứt, hệ quả là việc cấp điện lưới tạm thời gián đoạn. 

Song song là về mặt thời tiết, những cơn mưa đầu mùa “tai quái và bất lợi” đã về… Còn khi các trận mưa dai dẳng chấm dứt, ắt phải đợi - theo quy tắc kỹ thuật quốc tế bất di bất dịch - cho đất “khô hơn” cái đã, giúp máy móc dễ di chuyển ngang dọc trên mặt bằng công trường.

Từ vài tuần nay, chiếc máy xúc công suất lớn chịu cảnh hẩm hiu phải nằm bẹp ở đầu phố bên cạnh. Riêng cư dân phố tôi vẫn ấp ủ hoài vọng khôn nguôi, rằng cho dù có lâm vào cảnh thiếu điện, thiếu nước, thiếu cả việc thông tin liên lạc cần thiết… Rồi ra, chúng tôi sẽ được đi lại trên con đường thảm bê tông hiện đại đầy mơ ước, bất chấp những thử thách triền miên về lòng kiên nhẫn cùng sức chịu đựng… Tối đa là chỉ trong thập niên sắp tới mà thôi!

Bạn tỏ ý nghi ngại ư? Xin hãy có lòng tin với đời, chứng cứ khó phủ nhận rằng công việc sẽ được thúc đẩy “bằng mọi giá”, là cỗ máy xúc lù lù đó kìa…

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật