Phiên bản (10)

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Đọc xong cái truyện, em quay ra hôn thằng Chín tháng. Nhưng em không ôm nó được lâu hơn nữa. Người em bỗng dưng khó chịu quá.
Phiên bản (10)
Ảnh minh họa

Nội dung cái truyện Giao Long nó như thế này:

Ngày xưa, tại xã Khúc Phụ, Thổ Bình, châu Chiêm Hoá thuộc tỉnh Tuyên Quang miền Bắc Việt Nam, có một bà lão goá, không có con. Bà ở thôn Mô Cuống, mỗi ngày thường đến thác Cuống bắt tôm bắt cá về ăn.

Một ngày kia, bà lão trông thấy một quả trứng màu trắng, to gần bằng trứng gà. Bà cảm thấy sợ, bèn lượm trứng vứt ra xa. Nhưng rồi hai ba lần khác, bà cứ lại gặp quả trứng này ở mấy nơi khác. Bà bèn đem về nhà, cho gà ấp.

Chừng khoảng một tháng sau, quả trứng bí mật này nở ra một con vật thân dài, tựa như con lươn. Bà bèn bỏ nó vào một chĩnh nước. Con vật lớn rất nhanh. Bà lão đưa nó qua một cái vại. Nó lại lớn chật vại. Bà đem thả nó xuống suối Mô Cuống, mới hay đó là con Giao Long.

Con vật này sắc trắng, thuộc loài thuỷ tộc, nhưng thỉnh thoảng nó lại hoá thành người, nói được tiếng người. Giao Long gọi bà lão là mẹ nuôi, và bắt tôm bắt cá nuôi bà. Nhờ vậy, mỗi lần đến kỳ cúng giỗ, bà lão đến bên dòng nước gọi tên:

- Cuống, Cuống.

Khi thấy con Giao Long trồi đầu lên mặt nước, bà bảo:

- Ngày mai nhà có giỗ, con nhớ bắt cho mẹ một ít cá.

Giao Long lập tức vâng lời, bắt nhiều cá để lên bờ cho mẹ nuôi đến lấy về. Bao nhiêu người ăn, số lượng cá cũng đủ.

Về sau, có một con Giao Long khác, sắc đen, ở dòng thác lớn Sa Hương thuộc xã Miên Hương, cách đó mấy dặm. Nó lội ngược dòng đến thác Cuống, đánh nhau với Giao Long sắc trắng, vì muốn chiếm lấy nơi này. Cuộc giao chiến kéo dài 3 ngày, chưa rõ con nào thắng. Bỗng thấy Giao Long trắng chạy về nhà cầu cứu mẹ nuôi, nói với bà hãy đến dòng thác giúp nó một tay. Nó dặn mẹ:

- Khi nào thấy thâ‌n hìn‌h đen trồi lên mặt nước, thì mẹ lấy dao mà chém.

Bà lão nghe lời, hôm sau, giờ ngọ, ra bờ thác, cầm theo một con dao dài và sắc bén. Bà hốt hoảng thấy 2 con Giao Long đang đánh nhau, quậy đục cả mặt nước. Bà cầm dao chờ sẵn, khi thấy thâ‌n hìn‌h đen nổi lên mặt nước liền chém xuống thật mạnh. Nhưng chẳng may, lại trúng nhằm con Giao Long trắng của bà.

Con vật trồi lên, rên xiết:

- Mẹ ơi, mẹ đã chém lầm vào bụng con rồi. Số mệnh con phải chịu như vậy, xin mẹ đừng thương tiếc con.

Nói xong, Giao Long trắng biến mất. Ba ngày sau, xác nó nổi lên ngay ch‌ỗ ấ‌y. Dân trong vùng trông thấy, vớt Giao Long đem về chôn ở cánh đồng trước nhà bà lão.

Ngày nay, mộ Giao Long vẫn còn. Người ta gọi là Mộ Thần Cuống, được sùng bái như vị thần linh. Mỗi năm, vào dịp tháng 2, dân ở 4 xã vùng này kéo tới cúng tế Giao Long.

Đọc xong cái truyện, em quay ra hôn thằng Chín tháng. Nhưng em không ôm nó được lâu hơn nữa. Người em bỗng dưng khó chịu quá. Em kịp thơm vào đôi má còn ngầy ngậy mùi sữa của Chín tháng xong, chả nó cho mọi người, lê về đến chỗ ngồi của mình là say. Cái thứ say sóng này khó chịu vô cùng. Ngồi không được, đứng không được, nằm cũng không được. Tư thế nào cũng làm em như đang trong trạng thái bị treo ngược. Cuối cùng em cũng chọn được một tư thế khả dĩ dễ chịu hơn cả. Đó là nằm ngửa. Làm sao cái lưng em càng áp sát xuống sàn tàu càng dễ chịu. Hễ thay đổi một chút thôi cái tư thế này là mọi thứ trong người lại dồn lên cổ. Em cứ nằm như thế, không biết bao lâu. Ánh sáng đến rồi qua đi ngoài khung cửa bên mạn tàu kia. Đêm hay ngày không còn hiện hữu trong em nữa. Em rơi vào giấc chiêm bao dài bất tận.

Và em nhìn thấy con giao long trườn từ dưới biển lên, chui qua khung cửa nhỏ bên mạn tàu, tới gác cái đầu gớm ghiếc của nó lên người em. Không phải một mà là hai, ba, bốn, chín, mười... con giao long hình đầu người từ dưới biển trườn lên mạn tàu. Có rất nhiều tiếng la hét. Nhưng người em như bị bóng đè, toàn thân căng ra, không sao cựa quậy được. Một cái gì thật là khủng khiếp thọc vào người em. Em đau đớn đến ngất lịm đi. Rồi em lại tỉnh dậy và thấy mình như liên tục bị nhồi trên đầu sóng. Trên em, dưới em là hai, ba con giao long đầu người đang gào rú những tiếng quái đản, ngập ngụa nhục dục. Ôi chao, em thấy người mình như bị xé ra với mênh mang nước. Nước làm em bớt đau đớn nhưng nước lại như muốn hoà tan em ra với những cú thúc nhồi của sóng. Em nghe thấy rất nhiều âm thanh khác nữa. Tiếng sắt thép va chạm vào thành tàu, tiếng súng nổ, tiếng thằng Chín tháng khóc, tiếng đàn bà con gái giằng xé, tiếng tát vả vào mặt người... Em có thể nhận ra từng thứ tiếng một, dù khi ấy tất cả ập đến với em cùng lúc, khiến em gần như không thể phân biệt. Thứ tiếng sắt thép va chạm vào thành tàu chính là từ con dao của bố em. Ông từ dưới hầm tàu lao lên, tay cầm thanh mã tấu, lăn xả vào một con giao long đang nằm trên người em. Nhưng ngay khi đó tiếng súng vang lên. Bố em lảo đảo rồi ngã xuống, thanh ma tấu đổ ập theo ông, tạo một đường chém sáng trắng bên mạn tàu. Một con giao long đầu người tiến đến bên bố em, lôi ông ra phía thành tàu rồi quẳng ông xuống biển. Chỉ khi cái xác ông lơ lửng trên đôi tay đầy lông lá của con giao long mặt người, trước khi rơi xuống nước, em mới nhìn ra máu đỏ ối nơi ngực ông. Rối tiếng khóc của thằng Chín tháng. Cứ ré lên từng chặp. Ông Trượt chạy đến bên nó định bế lên thì một tiếng “bục” phát ra, ông Trượt đổ sấp suống sàn tầu. Một con giao long khác tay cầm thanh gỗ dài vừa phang thẳng cánh xuống đầu ông từ phía sau. Nó dùng chân hất ông Trượt sang một bên rồi tiến đến chỗ cái làn quần áo, nhấc thằng Chín tháng lên. Thằng Chín tháng vẫn khóc ngằn ngặt, mặt nó tím tái, mắt nó nhắm nghiền, những thanh âm sơ sinh thỉnh thoảng chết lặng đi rồi lại ré lên lẫn với rất nhiều thứ âm thanh hoảng loạn khác. Có bóng bác tài công chạy vụt ra từ một góc tàu. Tay bác có cầm một vật gì đó như khẩu súng săn. Đúng rồi. Đây là khẩu súng của bố em, ông vẫn dùng để đi bắn chim trong thành phố. Bây giờ bác tài công cầm khẩu súng đó và em không biết bác sẽ dùng nó để làm gì? Bác có vẻ rất lúng túng với khẩu súng ấy. Chắc bác không tìm ra đạn. Mà mấy viên đạn chì vốn dùng để giết vài con chim sẻ liệu có ích gì vào lúc này cơ chứ?

Con giao long đang nắm thằng Chín tháng đã nhìn thấy bác. Nó vội vứt thằng Chín tháng xuống làn quần áo, lao đuổi theo bác tài công. Một vài con giao long khác cũng chạy theo, như thể bác tài công là sự phản kháng cuối cùng, đầy dũng khí, trên con tàu này, cần phải dập tắt ngay lập tức. Có tiếng gậy gỗ vụt xuống. Có tiếng hừ hự, bùm bụp như là sắt đập vào người. Có tiếng hét man rợ của con giao long nào đấy từ phía xúm xít vật lộn đó. Có cả tiếng van xin của mẹ. Đúng rồi, mẹ đang quỳ xuống van xin mấy con giao long dừng tay lại, tha cho bác tài công. Nhưng một con giao long đã túm tóc mẹ lôi tuột về phía đuôi tàu. Mấy con giao long còn lại nhấc chiếc neo ở bên hông tàu lên, buộc bác tài công lúc này như một cái giẻ rách vào mỏ neo rồi hò nhau thả neo xuống biển trong sự hân hoan vui sướng. Đúng lúc ấy con giao long từ phía đuôi tàu quay lại, nó hua hua lên trước mặt mấy con giao long kia một lưỡi dao ngập máu, như muốn thông báo rằng đã xử lý xong mụ đàn bà lắm lời dám van xin tha chết cho tài công. Và tiếng tát vả chính là từ em. Em đã gào thét trong cơn ác mộng đó mà không biết. Để rồi em bị những con giao long mặt người kia vả cho ù tai nên không phân biệt được những âm thanh phát ra từ mình nữa.

Khi em hỗn loạn về khả năng thính giác là lúc mà xúc giác của em hoạt động. c‌ơ th‌ể em vẫn liên tục bị xé rách. Những âm thanh không phải tiếng người vẫn hổn hển, gấp gáp, rú gào xung quanh em. Tay chân em cứng ngắc. Thân thể em căng ra như mặt trống. Bao nhiêu những bàn tay, bàn chân lông lá, cáu bẩn, nhớp nháp của những con giao long mặt người kia lướt trên cái mặt trống ấy, thô bạo tìm kho‌ái cả‌m. Em thoáng nghĩ đến cái chết. Dù em biết là mình đang ở trong cơn ác mộng. Thà không bao giờ tỉnh lại nữa, thà em chết đi, thà cái mặt trống kia căng ra một lần rồi rách nát, tả tơi, vỡ vụn... thì cũng còn hơn là cứ để em phải đối mặt với giấc chiêm bao khủng khiếp này. Cái đau này lần đầu tiên em nếm trải. Không phải đòn roi của cha mẹ, không phải đòn thù của người đời, không phải đòn phản trắc của bạn bè, không phải đòn hoạn nạn của số kiếp, không phải đòn bội tín của tình yêu... Mà sao đau đớn lắm. Một cực hình mà số kiếp bắt em phải chịu đựng. Cái đau không hình thù, không tên gọi, không sắc màu, cứ dập dềnh chảy tràn trong người em, càn qua quét lại trên c‌ơ th‌ể em, gặm nhấm trí não em. Em kêu mà không thấu, em im lặng mà không nổi, em phiêu diêu trong cõi địa ngục mà không thoát ra được. Em muốn điên anh ơi. Biết đâu điên sẽ mất đi cảm giác đau. Em muốn ngất nữa anh à. Có thể ngất là lúc không còn biết đau đớn là chi. Nhưng em không điên, không ngất, không chết. Tức là em phải sống và phải chịu nỗi đau đớn này. Em chịu đựng nó cho đến khi em vô cảm. Em đã tiêu hóa hết cái đau rồi. Và em sẽ trở thành chủ nhân của nỗi đau ấy.

Còn tiếp...

Nguyễn Đình Tú

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật