Huyết án liên hoàn (63)

Kitty Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Diệp Hàn được cứu rồi, nhưng La Thiên lại không may bị một chiếc kim cắm vào vai trái. Anh cắn răng chịu đau, bảo tôi dẫn Diệp Hàn đi trước, tôi không chịu, anh bèn hét lên với tôi, nhưng đến khi cuối cùng tôi cũng chuẩn bị dìu Diệp Hàn ra khỏi đó, trong đêm tối chợt vang lên một giọng nói: “Thầy La, thầy thực sự rất dũng cảm!“
Huyết án liên hoàn (63)
Ảnh minh họa

Ngay lập tức, tôi nhận ra đó là giọng nói của Lãnh Mộng Phàm. Diệp Hàn nắm chặt lấy tôi, toàn thân run rẩy như thể không thể đứng vững nổi nữa.

Tôi nín thở, chăm chú lắng nghe, cố gắng để xác định được vị trí của Lãnh Mộng Phàm, nhưng giọng nói của cô ta bay lơ lửng giữa không trung, còn mang theo cả tiếng vọng, như thể nó tồn tại ở mọi ngóc ngách vậy, chắc là truyền ra từ loa âm thanh.

La Thiên tay phải cầm súng, nhìn xung quanh, nghiêm giọng nói: "Lãnh Mộng Phàm, cô không chạy thoát được đâu, tôi khuyên cô hãy đầu hàng đi!"

Lãnh Mộng Phàm cười nhạt: "Thế ư? Haha, các người tưởng rằng có thể thoát được khỏi đây sao?" Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng soạt, tôi còn chưa kịp hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, một mũi tên đã cắm phập vào vào vai phải La Thiên. La Thiên rên hừ một tiếng, loạng choạng suýt ngã, súng trong tay cũng bị hất tung đi.

Tôi ôm chặt lấy La Thiên, khóc lóc cầu xin: "Lãnh Mộng Phàm, mình xin cậu, cậu hãy tha cho La Thiên, đừng làm hại anh ấy! Mình xin cậu đấy..."

Giọng nói của Lãnh Mộng Phàm một lần nữa lại truyền tới, mang theo sự ngạo mạn không coi ai ra gì: "Thầy La, tay phải của thầy cũng bị thương rồi, sao có thể bắn súng được chứ?"

La Thiên gắng gượng đang định đi nhặt súng, nhưng lại chợt quỳ sụp xuống đất: "Lãnh Mộng Phàm, cô muốn chơi, tôi chơi cùng cô, nhưng xin cô hãy để cho Tiểu Yên và Diệp Hàn đi khỏi đây..."

Lãnh Mộng Phàm thét lên cắt ngang lời La Thiên: "Diệp Hàn không thể đi, cô ta đã phạm phải tội lỗi không thể nào tha thứ được. Ta đại diện cho Chúa đến để trừng phạt cô ta, ta nghĩ, để chính miệng cô ta nói ra còn hay hơn là ta nói."

Diệp Hàn bật khóc, lùi lại phía sau: "Đừng, Lãnh Mộng Phàm, mình xin cậu hãy tha cho mình, bọn mình là bạn tốt của nhau mà, mình không..."

Diệp Hàn chưa nói xong, soạt một tiếng, một mũi tên lại lao ra từ bóng tối, cắm phập vào vai trái La Thiên từ phía trước, tôi kêu lên điên cuồng: "Đừng mà, Lãnh Mộng Phàm, mình xin cậu đấy..." Tôi vừa khóc vừa đứng chắn phía trước La Thiên, ôm chặt lấy cổ anh, "La Thiên, anh không được chết, anh chết đi thì em biết làm sao đây? Không có anh ở bên cạnh, em sẽ rất sợ hãi..."

La Thiên khẽ nói bên tai tôi: "Đừng khóc, ngốc ạ, anh là cảnh sát, anh sao có thể chết được chứ? Anh không để cho em phải sợ hãi đâu." Vừa nói xong, anh đã ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Hàn đứng bên cạnh quỳ sụp xuống đất, hét lên điên cuồng: "Mình nói! Mình nói! Mình phạm tội đố kỵ, mình đố kỵ Cổ Tiểu Yên và thầy La...". Cô khóc không thành tiếng, ngắt quãng kể lại toàn bộ sự việc. Từ sau lần đầu tiên cô được La Thiên cứu lúc thay bóng đèn trong phòng ký túc xá, cô đã thích La Thiên rồi. Khi cô lén đọc trộm tin nhắn tôi gửi cho La Thiên, cô đã nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và anh. Bởi vì bình thường La Thiên cũng đối xử với cô khá tốt, lần nào cô đi tìm La Thiên để mượn sách hay hỏi một số câu hỏi, La Thiên đều kiên nhẫn tận tâm trả lời cô, khiến cô lầm tưởng anh cũng thích cô, nên đã tạo ra một loạt những sự việc tồi tệ để dọa tôi. Cô cho rằng dọa cho tôi sợ hãi bỏ chạy thì cô sẽ có cơ hội để ở bên La Thiên.

Vào hôm chúng tôi đi đến đầm hoa sen siêu độ cho Cao Mẫn, cô đã đốt một tấm ảnh của Cao Mẫn trước, cố ý đốt cháy chỉ để lại cái đầu, sau đó nhân lúc Lâm Phàm đốt bùa bèn vất tấm ảnh xuống đất. Sau đó cô không may bị lửa bắn vào, La Thiên đã cứu cô, cô lại càng tin La Thiên đã thích cô, nên đã nói rằng nhìn thấy hồn ma Cao Mẫn, sử dụng phương pháp ám thị tâm lý, nói với tôi Cao Mẫn đang gọi cô. Bởi vì lúc đó liên tiếp xảy ra rất nhiều sự việc, Diệp Hàn lại liên tục rót vào đầu tôi ý nghĩ hồn ma của Cao Mẫn, khiến tôi nảy sinh ra ảo giác, đêm hôm khuya khoắt đi đến đầm hoa sen. Thực ra, vốn chẳng có ai gọi tôi, chỉ là tâm lý bị tác động thôi.

Sau đó, Diệp Hàn thấy dọa thế mà tôi cũng không đi, bèn tìm một người bạn hóa thân thành Vương Đào gửi tin nhắn cho tôi, rồi lại lén lưu lại mười mấy tin nhắn gửi cho Vương Đào ở trong hộp thư đã gửi của tôi. 99 bông hoa hồng hôm đó cũng là do cô cố ý dặn người ta mang đến, cô cứ tưởng chỉ cần La Thiên tin rằng tôi lừa dối anh là sẽ chia tay với tôi...

Sau khi nói xong, Diệp Hàn ra sức dập đầu lạy vào trong bóng đêm: "Lãnh Mộng Phàm, cầu xin cậu hãy tha cho thầy La, mình đã nói hết mọi chuyện rồi, xin cậu đừng làm hại thầy La, sau này mình không dám nữa, không bao giờ dám đố kỵ nữa..."

Cô liên tục dập đầu lại, đầu dập chảy cả máu, tôi thấy xót xa, muốn đến đỡ cô dậy, nhưng tôi lại không dám rời xa La Thiên, tôi sợ Lãnh Mộng Phàm sẽ lại phóng mũi tên ra, đành phải cầu xin Lãnh Mộng Phàm: "Lãnh Mộng Phàm, cậu hãy dừng tay lại đi! Cậu đã giết bao nhiêu người như vậy, không nên tiếp tục mắc sai lầm nữa, cậu hãy tha cho Diệp Hàn, mình không trách cậu ấy, thực sự mình không trách cậu ấy."

Lãnh Mộng Phàm cười lạnh lùng: "Mình cũng muốn tha cho cô ta lắm, nhưng Chúa không cho phép mình tha cho cô ta!"

La Thiên gắng gượng đứng dậy, anh đã bị trúng hai mũi tên, hơn nữa vừa nãy vì cứu Diệp Hàn lại bị kim đâm vào, cho nên lúc này đây, khi anh đứng dậy, toàn thân run rẩy. Anh nói: "Cô tưởng rằng mình là Chúa sao? Nếu như cô thực sự là Chúa, vậy thì tại sao lại phải sắp xếp để Lưu Tiểu Huệ giống như t‌ּự sá‌ּt, còn mô phỏng giống như cô sinh viên thắ‌t c‌ổ tử tự ở đầm hoa sen năm ngoái chứ? Cô sợ cảnh sát điều tra ra cô, cô có tật giật mình, cho nên cô không phải là Chúa, càng không xứng đáng để nói mình là Chúa."

Tôi vô cùng lo sợ, bất giác dính sát vào người La Thiên hơn, tôi lo lắng lời nói của La Thiên sẽ chọc giận Lãnh Mộng Phàm. Thật không ngờ Lãnh Mộng Phàm lại tươi cười vui vẻ, vỗ tay một tiếng: "Rất thú vị, xem ra thầy đã đoán được vì sao tôi lại giết nó rồi. Thế này nhé, thầy La, tôi cho thầy một cơ hội, nếu như thầy có thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại giết bọn họ, thì tôi sẽ tha cho thầy, nếu như không nói ra được, hoặc là nói sai, mũi tên này sẽ đâm xuyên thầy. Ồ, không, có lẽ là đâm xuyên qua tim Cổ Tiểu Yên. Tất cả có sáu nạn nhân, cũng chính là sáu câu hỏi, thầy chỉ có khoảng thời gian là mười phút, bây giờ bắt đầu."

La Thiên chau mày, máu tươi lại phụt ra, tôi gào thét: "Lãnh Mộng Phàm, cậu có bản lĩnh thì hãy giết tôi đi, dù sao cậu giết La Thiên thì tôi cũng chẳng muốn sống đâu! Bên ngoài cảnh sát đang bao vây rồi, cậu cũng không trốn thoát đâu."

Lãnh Mộng Phàm khẽ cười nhạt: "Thầy La, đã hết một phút rồi, tôi hy vọng thầy hãy tranh thủ thời gian."

Lãnh Mộng Phàm đúng là không đơn giản chút nào, biện pháp khích tướng vốn không có chút tác dụng nào với cô ta.

La Thiên đứng vững, từ tốn nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, cô giết Cao Mẫn chỉ là ngộ sát. Lúc đó cô rất sợ hãi, thế nên đã cởi hết đồ của cô ta, tiện tay lấy lọ keo dán ở trên bàn, lợi dụng nó để tạo dựng nên hiện trường giả Cao Mẫn sau khi bị giết còn bị cưỡ‌ּng dâ‌ּm. Như vậy, cảnh sát sẽ phán đoán hung thủ là nam giới, vốn không thể nào nghĩ đến cô được, có phải vậy không?"

Lãnh Mộng Phàm tiếp lời: "Đúng vậy, hôm mồng 1 tháng 5, đúng lúc tôi có việc không về nhà được, Cao Mẫn đêm hôm khuya khoắt trở về phòng, say khướt làm phiền tôi, tôi không may đẩy cô ta một cái, cô ta đã chết rồi. Đề thứ nhất đã trả lời đúng, bắt đầu đề thứ hai."

La Thiên lại loạng choạng, tôi vội dìu anh, nước mắt trào ra như đê vỡ, tôi không thể giúp anh, ngoài việc trào nước mắt, tôi không có cách nào khác cả, sắc mặt La Thiên xám ngoét, từng giọt mồ hôi chảy từ mặt xuống, anh nói: "Họ đã chụp ảnh hiện trường Lưu Tiểu Huệ chết cho tôi xem, mới xem qua, đúng là Lưu Tiểu Huệ t‌ּự sá‌ּt, cho đến tận khi tôi đi đến hiện trường mới chợt phát hiện ra cô ấy không hề t‌ּự sá‌ּt. Trong bức ảnh, trên cổ Lưu Tiểu Huệ có treo một con búp bê cầu nắng dính đầy máu, cũng chính là, sau khi cô ấy cắt mạch cổ tay đã sờ vào nó, cho nên nó mới bị dính máu. Nhưng trên váy của Lưu Tiểu Huệ lại không hề có vết máu, ở dưới đất phía đằng trước cô ấy cũng không có vết máu, vết máu ở dưới đất hoàn toàn tập trung vào vị trí chỗ hai bàn tay thả xuống. Rất rõ ràng, đây đều là do hung thủ bố trí, trước tiên giết chết Lưu Tiểu Huệ, treo lên cây, rồi lại cắt đứt mạch máu hai bên cổ tay... Sau khi tôi xác định được cô là hung thủ, tôi bèn hiểu ra rằng, cảnh cô giết chết Cao Mẫn đã bị Lưu Tiểu Huệ ở phòng ký túc xá đối diện dùng kính viễn vọng nhìn thấy. Lưu Tiểu Huệ là một cô gái thích những món lợi vặt, cô ta bèn chớp lấy cơ hội tống tiền cô, cho nên, mấy hôm đó cô ta mới thường xuyên đi mua sắm, có đúng vậy không?"

Lãnh Mộng Phàm lại vỗ tay một cái: "Very good! Hoàn toàn đúng, thầy La, thầy rất thông minh, tôi cũng không kìm lòng được mà bắt đầu thích thầy rồi, nhưng thật đáng tiếc, thời gian của thầy sắp hết rồi, thầy đã dùng bảy phút mới làm được hai đề, bốn đề phía sau, thầy định làm thế nào?"

La Thiên thở dốc, nói tiếp: "Cô có lẽ cũng đã hơi nghi ngờ tôi và Cổ Tiểu Yên, cho nên, để che giấu tốt hơn hành vi phạm tội của mình, cô đã nói dối là bà nội cô mất, để cho lúc Châu Tử Dương chết, cô có chứng cứ ngoại phạm. Thực ra, cô vốn không về nhà, nhưng lúc đó, trong tâm lý cô đã nảy sinh sự biến đổi, đó chính là tiếp tục giết người sau khi đã giết chết Lưu Tiểu Huệ, bởi vì con ác quỷ trong lòng cô đã bị đánh thức, hơn nữa nó hoàn toàn khống chế cô, khiến cô từ việc sợ hãi giết người trở nên thích giết người... Cũng bởi vì cái chết của Cao Mẫn vừa vặn phù hợp với "dâ‌ּm dụ‌ּc" trong "Bảy tông tội", và Lưu Tiểu Huệ liên tục tống tiền cô cũng phù hợp "tham lam", cộng thêm năm nay cách năm 1998 vừa vặn là mười năm, lại đúng vào tháng 5. Tất cả chuỗi xảo hợp này cấu thành bốn vụ án giết người tiếp theo, cô mô phỏng hung thủ của mười năm, hai mươi năm trước để giết người, đồng thời cũng khiêu chiến với cảnh sát..."

La Thiên còn chưa nói xong, tôi đã nghe thấy một tiếng soạt, tôi ôm chặt lấy La Thiên. Nhưng đáng tiếc là, mũi tên đó lao quá nhanh, hơn nữa lại từ phía sau La Thiên phóng tới, nên tôi vốn không có cách nào che chắn cho anh, trơ mắt nhìn mũi tên đó đâm vào vai trái của La Thiên. Miệng anh một lần nữa lại phụt ra ngụm máu tươi, không gắng gượng được nữa, ngã nhào xuống đất.

Tôi vừa đỡ anh vừa gào khóc: "Lãnh Mộng Phàm, cô không phải là người! Tôi có là ma cũng không tha cho cô đâu! Cô có bản lĩnh thì ra đây, đừng có trốn trong chỗ tối làm con rùa rụt cổ như thế..."

Lãnh Mộng Phàm lạnh lùng ngắt lời tôi: "Đã hết thời gian rồi, ta ghét nhất là loại người không có khái niệm về thời gian. Thầy La, có một điểm thầy đã nói sai, đó là ta không hề mô phỏng cách giết người của hung thủ cách đây mười năm, hai mươi năm. Đúng vậy, ta thừa nhận lúc đầu có ý tưởng này, nhưng sau đó ta cảm thấy hắn không đáng để ta mô phỏng, cho nên ta mới để lại lá bài ma quỷ ở hiện trường. Ta không giống hắn, cứ phải lẩn trốn giấu giếm, ta vốn khinh thường hắn, cho nên ta quyết định hoàn thành một bộ sản phẩm thuộc về riêng mình ta. Sự thực chứng minh, ta đã thành công, do đó, trên lá bài ma quỷ cuối cùng ta đã để lại địa chỉ, ta cần phải công bố tác phẩm của mình cho mọi người trên toàn thế giới. Ta muốn cho tất thảy mọi người biết, ta khác với tên hung thủ kia, cho nên ta đã giết Bồ Bằng, chính là hung thủ giết chết những sinh viên mười năm, hai mươi năm trước... Đến lúc đó, tất cả mọi người đều biết, đây là tác phẩm của Lãnh Mộng Phàm ta đây, không thuộc về bất kỳ ai khác, ngay cả bố mẹ ta cũng sẽ cảm thấy tự hào vì ta! Ta khâm phục nhất là Lucifer, ông ta nói thà làm vua chốn địa ngục chứ không làm thần ở trên thiên đường..."

Tôi cảm thấy Lãnh Mộng Phàm đã bị điên rồi.

La Thiên gắng gượng bò dậy, tiếp lời của Lãnh Mộng Phàm: "Cho nên cô cũng muốn học theo hắn, thà sau khi chết để lại tiếng nhục hôi thối vạn năm, cũng không muốn sống mà không chút tên tuổi gì, có phải vậy không?"

Lần này, tôi đã đứng ở phía sau lưng La Thiên, nhưng khi tôi đứng ở phía sau anh, tôi liền phát hiện ra mình đã nhầm, bởi vì tôi nghe thấy tiếng mũi tên bay, đã cảm nhận thấy mũi tên đó tiến lại gần từ phía trước. Trong lúc khẩn cấp, tôi đã đẩy La Thiên ra, anh đã trúng ba mũi tên rồi, tôi không thể để anh trúng thêm tên nữa, tôi không thể để anh chết được, không có anh bên cạnh, tôi sự sự rất sợ hãi.

Tôi lấy làm mừng vì có thể đỡ thay cho La Thiên mũi tên này, bây giờ nghĩ lại, ở bên cạnh La Thiên bao lâu như vậy, tôi chưa bao giờ làm cho anh việc gì. Tiếp theo là tiếng kêu: "Tiểu Yên!" Tôi thấy La Thiên nhặt khẩu súng lên nhắm thẳng về phía sau lưng tôi, tôi biết anh đã bắn trúng Lãnh Mộng Phàm, bởi vì tôi nghe thấy tiếng kêu rên của Lãnh Mộng Phàm và cả tiếng cô ta lùi lại va vào thứ gì đó.

La Thiên ôm lấy tôi từ trong lòng Diệp Hàn, nói: "Tiểu Yên, em hãy kiên cường, em không thể có việc gì, không có em ở bên cạnh, anh cũng sẽ sợ hãi, Tiểu Yên..."

Tôi muốn giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng lại yếu ớt không còn chút sức lực nào cả, tôi gắng gượng ép ra nụ cười: "Em không sao đâu, anh... bắn trúng Lãnh Mộng Phàm rồi, mũi tên phóng ra từ phía trước, sao anh lại biết... cô ta ở phía sau?"

La Thiên ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào nói: "Cảm giác, em biết mà, cảm giác của anh chưa bao giờ sai!"

Nói xong câu này, anh bật khóc, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh khóc, ngay cả lúc anh buông tay tôi khi ở chùa Thiên Nhãn, cũng không khóc. Tôi nói: "Anh đừng khóc, La Thiên, em có phải rất vô dụng không? Anh... anh bị trúng những ba mũi tên mà vẫn kiên cường như vậy, em chỉ trúng có một mũi tên mà lại không chịu đựng được..." Tôi cảm thấy một luồng hơi nóng bỏng trào lên cổ họng, tôi muốn nuốt xuống, tôi không muốn để cho La Thiên nhìn thấy tôi bị nôn ra máu, nhưng luồng máu nóng đó quá nhiều, bỗng chốc trào dâng lên miệng.

La Thiên lấy tay nâng khuôn mặt tôi, khóc thành tiếng: "Không phải đâu, em rất kiên cường, Tiểu Yên, em là cô gái kiên cường nhất mà anh từng gặp, cho nên, lần này em cũng nhất định phải kiên cường, anh không cho phép em xảy ra chuyện gì..."

Những lời nói phía sau của La Thiên tôi không còn nghe thấy gì nữa, ý thức càng lúc càng mơ hồ, c‌ơ th‌ể cũng càng lúc càng lạnh, cuối cùng, tôi không hay biết gì nữa cả.

Thượng Quan Ngọ Dạ

Còn tiếp...

(Tiểu thuyết huyết án liên hoàn của tác giả Trung Quốc Thượng Quan Ngọ Dạ do NXB Văn học ấn hành)

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật