Làm sao nói với người tôi yêu về sự thật phũ phàng?

Vietgoden Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Kết cuộc tồi tệ nhất đã đến khi tôi bị một thanh niên cưỡng bức…
Làm sao nói với người tôi yêu về sự thật phũ phàng?
Và giờ đây, tôi sẽ giữ cho mình một hạt mầm, để khi ngày ấy tới, tôi sẽ trồng một cây xanh trên miền quá khứ...

Năm tôi 12 tuổi, gia đình làm ăn thua lỗ và ly tán. Ba ra đi đột ngột, mẹ một mình dẫn tôi đến kiếm sống ở một thị trấn buôn bán gần biên giới cách nhà cũ gần 200 cây số.

 

Gửi tôi cho một người quen, mẹ lao vào những chuyến hàng Bắc Nam với hi vọng nhanh chóng kiếm đủ tiền để chuộc lại ngôi nhà. Ở một nơi mà người ta sống chủ yếu bằng lừa đảo và chụp giật ấy, tôi phải sống như nhiều đứatrẻ khác, bất cần và tranh giành cật lực. Tôi làm tất cả để không bị chèn ép.

 

Thế nhưng ở tuổi 12 rồi 13, tôi vẫn không thể lảng tránh nỗi cô đơn, buồn nản. Thỉnh thoảng tôi lại tìm một ai đó, ai cũng được, miễn là lớn tuổi hơn để dựa dẫm... Và kết cuộc tồi tệ nhất đã đến khi tôi bị một thanh niên cưỡng bức.

 

Tôi lặng im ngẩn ngơ, lo sợ nhưng không rơi giọt nước mắt nào vì không muốn mẹ lại khổ sở thêm. Hai năm sau đó, mẹ gom đủ tiền chuộc lại căn nhà cũ ở quê. Thoát ra khỏi thị trấn đáng sợ ấy, tôi luôn dặn mình phải quên đi tất cả.

 

Quá khứ không ngọt ngào khiến tôi trưởng thành và cũng sống khép kín hơn bạn bè. Suốt những năm cấp ba và đại học, tôi chỉ tập trung học và làm thêm để tự trang trải và để mẹ được nghỉ ngơi lúc tuổi già.

 

Những ngày rảnh rỗi, tôi trở về nhà quanh quẩn bên mẹ. Mẹ luôn dạy tôi rằng cuộc sống rất công bằng. Thương mẹ, tôi bằng lòng với cuộc sống mình đang có.

 

22 tuổi, lần đầu tiên tôi biết rung động. Ngay khi gặp Hưng, tôi cảm giác thật gần gũi bình yên chứ không phải là nỗi ám ảnh, sợ hãi luôn xuất hiện trước đây. Hưng hơn tôi một tuổi, anh ấy học năm cuối trong trường đại học ngay cạnh trường tôi.

 

Hai đứa đã quen nhau trong lớp học quay Video buổi tối. Ngay khi vào lớp, Hưng đã nhìn tôi suốt buổi học và trái tim tôi cũng gần như loạn nhịp. Sau hai tháng, chúng tôi chính thức hẹn hò.

 

Đó là những ngày cùng nhau đến lớp, ăn chung một cây kem, cùng xem phim và dắt tay nhau đi bộ dọc những con đường mà không biết mỏi chân. Tôi nâng niu những món quà nhỏ xinh mà Hưng tặng như những báu vật và dành cho anh ấy tất cả quan tâm. Đến cả trong mơ anh ấy cũng khiến tôi mỉm cười. Hưng là cả một thế giới ngọt ngào mà cuộc sống đã ban tặng. Chưa bao giờ tôi lại sợ mất một người nhiều như thế.

 

Và tôi tin rằng, đến một ngày không xa, hạnh phúc mới sẽ đến. (Ảnh minh họa)

 

 

Rồi cũng đến một ngày, Hưng mời tôi về nhà anh ấy dự đám cưới người anh trai. Lo lắng xen lẫn hân hoan, tôi hồi hộp chờ đợi ngày về ra mắt gia đình anh ấy. Hưng cũng hồi hộp không kém bởi vì cả hai đứa đều rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.

 

Tâm trạng hồi hộp bỗng trở thành sợ hãi khi tôi mơ hồ nhận ra đường  về nhà Hưng cũng là đường dẫn về cái thị trấn ngày xưa. Và khi Hưng chạy ngang qua cái nhà thờ cũ kĩ thì tôi hoảng sợ thật sự.

 

Tôi bắt Hưng dừng lại và hỏi tại sao không bao giờ chịu kể với tôi về ngôi nhà của anh ấy. Hưng nắm lấy tay tôi mỉm cười âu yếm: “Em có nhớ anh Bin ngày xưa không? Còn anh, ngay khi nhìn thấy em thì anh đã nhận ra, bởi cái vết sẹo ngay dưới cằm em đấy”. Tôi sững sờ.

 

Hưng chính là anh Bin trắng trẻo, dễ thương ngày nào đã cõng tôi chạy thật nhanh vào bệnh xá khi tôi bị hai đứa con trai bán vé số lấy mảnh vỡ của chiếc ly đâm vào cằm. Hưng chỉ trở về thị trấn đúng hai tuần lễ vào mùa hè rồi lại lên thành phố đi học.

 

Ba mẹ Hưng là chủ của cả khu chợ nên rất giàu có. Ông bà gửi con trai lên thành phố ăn học và cũng để tránh xa lũ trẻ con phá phách lưu manh quanh xóm. Hai tuần nhưng chúng tôi đã chơi với nhau rất thân bởi vì mẹ con tôi mướn phòng trọ của nhà Hưng.

 

Sau 10 năm anh ấy nhận ngay ra tôi ở một nơi xa lạ. Còn tôi, cảm giác quen thuộc luôn xuất hiện nhưng đã chẳng hiểu vì sao. Có thể Hưng đã biết tất cả sự bất hạnh, những hành động bồng bột và sai trái của tôi.

 

Nhưng chắc chắn anh ấy không biết rằng chính anh trai của mình đã cưỡng bức tôi không lâu sau đó. Khi Hưng thông báo hôm nay chính là lễ cưới của anh Thịnh - kẻ đã ám ảnh tôi suốt bao năm trời và có thể còn đến hết cuộc đời, tôi gật đầu, câm lặng.

 

Chưa đầy một cây số nữa sẽ đến ngôi nhà của Hưng. Và cũng là nhà của Thịnh nữa. Chỉ nghĩ đến đó đã vượt quá sự chịu đựng. Đột ngột, tôi nhảy phốc khỏi xe máy đang chạy chậm. Rồi quay lưng, tôi chạy như điên quay trở lại con đường vừa đi qua.

 

Hưng vứt xe trên vỉa hè, chạy theo tôi,  ngạc nhiên và hoảng hốt. Khi anh ấy nắm chặt tay tôi, tôi van xin Hưng hãy để tôi quay về, anh ấy cứ  ở lại dự đám cưới. Không một lời giải thích, tôi bắt vội chuyến xe khách về thẳng ngôi nhà của mẹ.

 

Ngồi trên xe, tôi co rúm lại vì sợ hãi và đau đớn. Đến lúc này thì những giọt nước mắt mới có thể lăn dài. 10 năm đã qua mà tôi vẫn cào xé trong nỗi đau không thể nói cùng ai.

 

Không thể trốn tránh Hưng mãi, nhưng tôi lặng im khi đối diện anh. Làm sao tôi có thể nói với người tôi yêu về sự thật phũ phàng. Hưng sẽ phải làm gì khi một bên là anh trai, một bên là người yêu?

 

Rất nhiều đêm thức trắng, tôi vẫn chẳng có sự lựa chọn nào ngoài việc phải rời xa Hưng vĩnh viễn. Cuộc sống rất công bằng, tôi đã luôn nhắc mình lời dạy của mẹ. Nhưng sự công bằng dành cho tôi là gì?

 

Phải chăng, sự công bằng chính là sự trớ trêu. Giống như anh trai Hưng đã làm tổn thương tôi để rồi 10 năm sau tôi lại làm tổn thương em trai anh ta?

 

Xa Hưng là điều thật xót xa. Nhưng, giữa tình yêu và sự bình yên, tôi đành chọn sự bình yên để tất cả mọi người đều được thanh thản. Tôi đã nghĩ thế...

 

Tôi đi học và lại cuốn vào những buổi làm thêm. Mọi thứ ngày hôm nay rồi sẽ trở thành quá khứ, những vết đau đều sẽ được thời gian chữa lành. Và nếu vết thương ấy không thể chữa lành, thì tôi cũng chẳng vì bất cứ điều gì khoét sâu và nhìn ngắm nó mỗi ngày.

 

Những tháng ngày cơ cực đã dạy tôi một điều đơn giản: Muốn được hạnh phúc thì phải vứt bỏ đắng cay và giữ lại ngọt ngào. Tôi sẽ giữ tình yêu của Hưng mãi mãi trong một góc tâm hồn, giống như vẫn dựa vào tình thương của mẹ để thanh thản bước đi như bao lâu nay.

 

Và tôi tin rằng, đến một ngày không xa, hạnh phúc mới sẽ đến. Tôi sẽ tìm được một chàng trai thật sự dành cho mình. Và giờ đây, tôi sẽ giữ cho mình một hạt mầm, để khi ngày ấy tới, tôi sẽ trồng một cây xanh trên miền quá khứ.

 

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật