Con đường âm phủ

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Những tấm bia nhấp nhô san sát nhau như một rừng bia mộ tại một khu nghĩa địa. Chân hương của những cái bát nhang đã rụng rời vì từ lâu không có người thắp nhang, và cũng là vì mưa gió ảnh hưởng khiến cho cái bát nhang trông càng ẩm ướt bẩn thỉu thiếu trang nghiêm. Những cái miếu nhỏ được người dân địa phương tạm thời lập nên để thờ cúng cho những người xấu số đã chết vì con đèo cả đầy nguy hiểm này...
Con đường âm phủ
Ảnh minh họa

Chiếc xe tải bon bon chạy trên cung đường vắng, vắng đến mức trên cả cung đường ấy chẳng hề có một chút ánh sáng nào khác ngoài chiếc đèn xe tải này. Mạnh buông chiếc vô lăng, thả rũ mái tóc đen nhánh của mình mà phủi những lớp bụi bay tới tấp từ khung cửa kính ngoài cabin bay vào.

Tuyến đường quốc lộ một trải rất dài, nó vòng vo quanh co qua những triền núi, kéo sâu vào tận tít bên kia những ngọn đồi là những trạm trung chuyển hứa hẹn của cánh lái xe tải.

Tại nơi ấy, những chuyến hàng quen sẽ được bốc dỡ đúng lộ trình, và tiếp tục đổ hàng tới những miền đất còn có thể hoang vu hơn cả tuyến quốc lộ này, những lối đường mòn.

Rầm!

Két!

Bất chợt, Mạnh phải vội phanh gấp bánh xe, cái vô lăng xoay mạnh một cái khiến cả chiếc xe quay mình như sắp đổ. Mạnh đập tay vô cái vô lăng chửi thề một câu:

– Mẹ khiếp, lại sạt núi rồi…

Mạnh rút một điếu thu‌ốc l‌á ra đưa lên miệng châm hút phì phèo rồi nhả khói, nheo mắt nhìn quanh thật kỹ lại.

Nơi này là một nơi vắng vẻ đìu hiu, là một con đèo cao, bên cạnh có một cái vực sâu thăm thẳm. Ở cuối chỗ sụt lút, là một cái ngã rẽ đã bị đất đá đổ ùn xuống từ trên cao chặn quá nửa.

Mạnh chậm rãi từ tốn thưởng thức xong điếu thuốc, rồi mở cửa ca bin nhảy xuống xe xem xét tình hình.

Con đèo dốc bị chặn đứng bởi một mớ đất đá lổn nhổn nhấp nhô, dưới rặng cây xanh um tùm phía xa, chợt Mạnh nhìn thấy một đống bia đá thấp thoáng xa gần mờ mịt.

Mạnh chậm rãi tiến đến gần, soi cái đèn pin rọi vô phía ấy để xem kĩ đó là thứ gì. Vì trời đang buổi đêm, nên không khí rất lạnh. Anh vừa bước đi mà vừa ôm lấy sát thân người để cho đỡ lạnh.

Gió ở đèo cao khác với gió ở đồng bằng, nơi này cho dù là mùa hè đi chăng nữa, thì thi thoảng cũng có thể gặp phải những cái lạnh rất khó tả mà hiếm có nơi nào lại có thể bắt gặp được tương tự.

Mạnh rọi đèn pin chiếu về hướng ấy, nhìn thật kĩ thứ nhấp nhô sau những lớp đất đá đổ dồn dưới chân đồi thì mới phát hiện ra đó là những thứ gì. Đó là những tấm bia miếu thờ cúng, cụ thể là những miếu thờ những người trước đây đã từng bị đổ đèo chết ở cái đèo cao này.

Những tấm bia nhấp nhô san sát nhau như một rừng bia mộ tại một khu nghĩa địa. Chân hương của những cái bát nhang đã rụng rời vì từ lâu không có người thắp nhang, và cũng là vì mưa gió ảnh hưởng khiến cho cái bát nhang trông càng ẩm ướt bẩn thỉu thiếu trang nghiêm.

Những cái miếu nhỏ được người dân địa phương tạm thời lập nên để thờ cúng cho những người xấu số đã chết vì con đèo cả đầy nguy hiểm này.

Mạnh thở dài, thương cảm cho những người đồng bạn, đồng cảnh ngộ làm nghề lái xe như anh phải chết ở cái nơi hoang vu hẻo lánh. Vì đồng cảm với cảnh ngộ của họ, Mạnh tiến tới gần chỗ những cái miếu thờ, chọn một khu đất bằng phẳng nhất bắt đầu khấn vái lầm rầm:

– Thương cảm cho những con người xấu số phải bỏ mạng tại nơi này. Tôi là Phùng Đức Mạnh, cũng là nghiệp lái xe. Nay tôi lái xe qua đây không may gặp phải sạt núi, mới được dịp thắp cho anh em nén nhang. Anh em nghe thấy tôi khấn vái thì xin thương lấy tôi là người cùng cảnh ngộ mà sau này phù hộ cho tôi chở hàng êm xuôi. Nếu được như vậy thì tôi xin lạy tạ khói hương không ngớt…

Mạnh lầm rầm khấn xong, tuy không có que nhang, nhưng vẫn có mấy điếu thu‌ốc l‌á. Anh cắm vội mấy điếu thu‌ốc l‌á xuống miếng đất mềm thay cho que nhang rồi khấn vái như thường.

Xong việc, mạnh đứng lên phủi lớp bụi dính vào áo quần, rồi rảo bước quay trở lại chỗ chiếc xe tải của mình, trèo lên cabin xe tải và bắt đầu nổ máy.

Sau khi quan sát một hồi khá lâu, Mạnh phát hiện con đường này đã bị đất đá chặn không còn một lối đi nào có thể lách được nữa cả. Tuy vậy, bên cạnh chỗ vừa bị sụt lún, vừa vặn lại xuất hiện một lối mòn đường đất đâm sâu vào trong rừng cây bụi.

Chuyến này Mạnh chở rất nhiều hàng trên xe, mà toàn là hàng dễ hỏng. Nếu không thể chở hàng cho kịp ngày, thì toàn bộ số hàng hóa trên xe đều là hoa quả sẽ bị thối rữa hết. Nếu như vậy thì Mạnh coi như trở thành trắng tay. Quay ngược lại cũng chết, mà đường đi tiếp thì cũng không xong.

Cuối cùng Mạnh quyết định đánh liều thử cho chiếc xe chạy vào lối mòn đâm sâu vào trong rừng âm u kia thử xem sao. Anh đoán chừng lối mòn kia, rất có thể là con đường Trường Sơn huyền thoại, một con đường đâm sâu nhiều lối rừng để tránh bom Mỹ, mà chính bộ đội của ta lập nên để chi viện cho chiến tuyến miền Nam.

Nghĩ đoạn, không chần chừ thêm nữa, Mạnh đã nài xe phóng thẳng đến lối đường mòn. Đèn pha xe tải đều được bật lên sáng đến mức tối đa, với vận tốc xe thật chậm rãi để có thể nhìn rõ được con đường.

Dù trước nay Mạnh đã nhiều lần đi khắp tuyến đường mòn Hồ Chí Minh này, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh phát hiện ra cái lối mòn lạ hoắc mà anh chưa nhìn thấy bao giờ như vậy.

Nghe những đồng bạn ở những chuyến xe khác thường kể rằng, họ cũng có đôi lần gặp phải sạt núi, và cũng đều may mắn thoát khỏi được tình trạng ấy nhờ việc đi vào những lối đường mòn mà trước nay họ chưa từng đi. Những lối mòn ấy đa phần đều do bộ đội ta tạo ra ngày xưa để chi viện cho chiến trường miền Nam, vì thế cho nên tuy đường có thể vòng vèo, nhưng về phương hướng thì tuyệt đối chính xác. Lựa chọn tuyến đường như vậy tuy hơi tốn thời gian hơn một chút nhưng rất an toàn.

Đi sâu vào phía trong con đường, dấu hiệu đường đất ngày càng nhỏ dần.Thay vào đó là những cây bụi cứ liên tục chắn ngang đường khiến chiều rộng của con đường ngày càng nhỏ.

Tuy vậy, con đường dù nhỏ đến thế nào thì cũng vẫn vừa đủ cho một chiếc xe tải đi vào. Mạnh cứ nài xe đi theo con đường ấy, quanh co đến mấy khúc thì cuối cùng cũng đã có thế thấy một tia ánh sáng lờ mờ ở phía cuối đường.

Anh mừng rỡ tự reo lên:

– Không lẽ là những chiếc xe của chiều tắc đối diện bên kia, nếu là như vậy thì không lâu nữa là có thể quay lại tuyến đường quốc lộ như dự kiến rồi!

Mạnh mừng lắm, anh đột ngột cho tăng vận tốc lái xe lên đến gấp đôi. Hy vọng có thể sớm gặp được chiếc xe ở chiều đối diện kia càng sớm càng tốt.

Chiếc xe lao nhanh vù vù phóng về phía trước, trong niềm hy vọng của Mạnh là ở tại điểm sáng cuối đường kia sẽ là một chiếc xe nào khác.

Bộp!

Chợt một thứ gì đó đen đúa cực kỳ to lớn, bao vù qua nắp cabin xe, đập mạnh vào nắp cabin xe khiến cho nóc thùng cabin bị lõm một mảng rất lớn.

Mạnh giật mình không giữ được tay lái, khiến chiếc xe bị chao đào liên tục như muốn chệch ra khỏi lối đường mòn. Sau cùng anh gắng sức đấu tranh với cái bánh lái, cuối cùng cũng giữ được cho chiếc xe ổn định trở lại và quay trở lại lối đường mòn một cách êm xuôi.

Lúc này Mạnh định thần lại được, tự động thốt lên một câu:

– Cái quái gì thế nhỉ?

Anh nhảy xuống xe rồi vội vã dương đôi mắt như cú vọ đảo mắt nhìn quanh trong màn đêm tối âm u.

Loạt xoạt!

Có tiếng động lạ gần cái lùm cây cạnh chiếc xe, một cái bóng hình đen lùi lũi, trông giống như một loài linh trưởng nhưng lại có cách đi giống hệt người. Nó chui từ trong bụi ra rồi biến mất trong màn đêm, khuất xa cái tầm mắt của Mạnh.

Mạnh lắc đầu thở dài ngao ngán, anh tự đoán rằng đó rất có thể là một loài linh trưởng nào đó sống trong khu rừng này. Nó hoạt động về đêm nên đi lại trong rừng, xui rủi đúng lúc Mạnh đánh xe qua lối đường mòn thì nó lại đu ra đường, nên mới bị lao đầu vô cái nóc cabin xe tải như vậy.

Mạnh lại chui đầu vô cabin xe, tiếp tục lái xe phóng đi tiếp. Coi như một lần này Mạnh tự cho rằng là mình lại gặp xui xẻo nên mới đụng phải con linh trưởng đó đi.

Để tránh đụng phải một con vật nào khác thêm lần nữa. Mạnh quyết định sẽ không tiếp tục đi nhanh tới vệt sáng cuối đường, mà vẫn giữ vững nguyên một vận tốc như ban đầu. Anh cho rằng nếu phía trước là một chiếc xe, và họ cũng đi về hướng này, thì không sớm thì muộn, cả hai chiếc xe sẽ gặp nhau, nên không nhất thiết phải quá vội vàng. Tránh trường hợp lại gặp phải những thiệt hại giống như vừa rồi.

Chiếc xe của anh cứ phóng bon bon như vậy trong đêm. Vậy mà anh cứ đi mãi, đi mãi mà cái vệt sáng ở cuối đường kia vẫn cứ nhỏ như vậy, nó giống như là vô tận vậy, mãi mãi không bao giờ có thể tới được đích đến. Dẫu cho Mạnh có phóng nhanh như thế nào đi chăng nữa, thì kết quả tựu chung vẫn chỉ có vậy.

Cho đến lúc Mạnh chán nản, định bỏ cuộc và quay ngược đầu xe trở lại. Thì không ngờ rằng cái vệt sáng ở cuối đường làm anh thất vọng mãi kia thì cuối cùng nó cũng đã to dần dần lên. Cuối cùng một khung cảnh hoang rợn hiện ra khiến lông mao của Mạnh đều muốn dựng đứng.

Một căn nhà chòi nhỏ thó, bé đến mức chỉ bằng một căn nhà ma mà người ta xây dựng cho người chết ở. Lại là một căn nhà xây dựng cho một bà già ở giữa chốn hoang vu này.

Qua lớp kính cabin xe, Mạnh có thể nhìn thấy hình ảnh một bà già người dân tộc với hàm răng đen nhẻm, đôi mắt thâm quầng. Đang nhoẻn miệng cười nhìn anh với vẻ đầy thích thú như vừa được thấy một thứ gì đó từ lâu lắm rồi mà bà ta chưa được thấy vậy.

Lúc này Mạnh nhận ra, hóa ra là cái thứ tạo ra vệt sáng ở cuối con đường âm u tối đen mà anh luôn nhìn thấy, lại là phát ra từ một chiếc đèn bão ngay cạnh bà cụ. Điều khiến anh cảm thấy hơi có phần khiếp đảm là tại sao chỉ là một cái đèn bão mà ánh sáng lại có thể phát ra xa như vậy vẫn có thể nhìn được. Quãng đường từ anh phát hiện ra vệt sáng này, cho đến khi đến tận đây, ít nhất cũng khoảng tầm bảy hoặc tám cây số. Với khoảng cách xa như vậy, lẽ nào một cái đèn bão nho nhỏ lại có thể làm được việc ấy.

Một điểm khiến Mạnh nghi ngờ thêm nữa, là vì sao giữa chốn rừng thiêng nước độc, hoang vu hẻo lánh như vậy, lại có thể có một căn nhà chòi dựng lên ở đây. Hơn nữa người sống không ai khác, lại là một bà già yếu ớt, già yếu như vậy vẫn có thể sống một mình ư? Còn là một nơi đầy dã thú nguy hiểm như thế này.

Có điều, những câu hỏi vang lên trong đầu Mạnh khiến anh thắc mắc chỉ có như vậy mà thôi. Nó cũng chỉ thoáng xuất hiện qua trong đầu của anh, rồi đã bị anh gạt qua một bên không nghĩ tới trong phút chốc. Bởi vì đối với anh, điều quan trọng lúc này là thoát ra khỏi tuyến đường này, và tiếp tục trở về con đường quốc lộ quen.

Bà già này, tuy có chút lạ kỳ, nhưng âu dù sao có cũng hơn không, qua bà ta, Mạnh có thể nhân đó mà hỏi dò đường được.

Anh mở cabin thùng xe, bước xuống xe, nhanh tay đóng sập cái cửa cabin đến rầm một cái. Rồi chậm rãi bước tới cửa căn chòi, trên miệng anh nở một nụ cười tươi roi rói chào hỏi bà già ấy bằng tiếng Kinh:

– Chào bà! Tôi bị lạc đường vì phải tránh đoạn đường bị sụt đất ở quốc lộ nên mới tiến vào đây. Tôi muốn hỏi bà rằng không biết tuyến đường này nếu đi tiếp có thể thông ra ngoài đường quốc lộ một lần nữa hay không?

Mạnh vốn không ôm nhiều hy vọng rằng bà già này sẽ trả lời anh bằng tiếng Kinh được, vì bà ta là người dân tộc và lại sống một mình ở nơi hẻo lánh này, lại hiếm tiếp xúc với người bên ngoài. Vậy nên khi Mạnh vừa nói, anh lại vừa diễn tả hành động bằng tay cho bà ta dễ hiểu.

Nhưng không ngờ suy đoán của anh lại thật sai lầm. Bởi vì bà ta không ngờ lại có thể trả lời bằng tiếng Kinh được thật, không những vậy lại còn nói tiếng Kinh rất sõi:

– Cậu không thể đi tiếp con đường này, quay về ngay đi nếu cậu không muốn chết. Đó là con đường dẫn vào chốn của người đã chết. Chỉ có người chết mới có thể đi vào. Nếu cậu đi vào đó thì coi như cậu cũng là người đã chết rồi…

Bà ta nói xong liền cười lên những tràng âm thanh đầy khoái trá, ghê rợn, vang lanh lảnh trong màn đêm u tịch.

Mạnh nghe bà ta nói xong một chặp, như dọa dẫm. Không những không thấy sợ mà trái lại còn cảm thấy có chút nực cười. Anh cho rằng bà già này hẳn là một người Kinh chứ chẳng phải là người dân tộc gì cả. Chẳng qua là bà ta bị điên nên mới tự chui đầu vào trong chốn này để ở, bà ta là một người bị bệnh thần kinh, những lời bà ta nói đều là minh chứng cho điều đó.

Mạnh không thèm nghe bà ta tiếp tục lầm bầm, đã quay đầu đi thẳng trèo lên cabin xe muốn phóng xe đi tiếp. Cho dù con đường này không đi ra quốc lộ, nhưng chắc chắn nó sẽ tới một nơi nào đó có người. Và nơi có người đó sẽ không phải là nơi có bà già tâm thần này, như vậy thì Mạnh có thể dễ dàng nói chuyện với họ và hỏi đường.

Nhưng khi Mạnh vừa mới nổ máy xe, nụ cười trên miệng bà ta đã chợt tắt ngấm. Khuôn mặt bà ta dần chuyển sang vẻ hung ác, bà ta gào lên:

– Tao đã cảnh cáo mày như thế rồi, vậy mà mày không nghe tao sao? Rồi đến lúc nào đó mày sẽ phải trả giá về điều này. Thứ mà mày trước đó đụng phải, là một loài quỷ sinh sống giữa hai thế giới. Nó có trách nhiệm đưa lối cho những người sống về cõi chết…

Bà già vẫn tiếp tục nói, nhưng Mạnh đã chẳng thèm quan tâm mà liền phóng xe đi thẳng luôn, mặc kệ bà ta liên tục lẩm bẩm một mình.

Giọng nói của bà ta cứ văng vẳng mãi sau lưng của Mạnh. Cho đến khi anh nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ánh sáng của cái đèn bão biến mất dần, thì cũng đồng thời không còn nghe thấy giọng của bà ta gào thét nữa. Không gian lại tiếp tục chìm vào màn đêm u tịch.

Mạnh thở dài một hơi đầy ngao ngán, hôm nay là một ngày khiến anh cảm thấy rất đau đầu. Trước khi khởi sư chuyện xe này, Mạnh đã bị giật chân mày đến mấy lần. Cảm thấy có chuyện chẳng lành, vợ anh đã cố can ngăn anh không nên đi chuyến hàng này. Nhưng suy cho cùng, vì miếng cơm manh áo, Mạnh vẫn phải vì vợ con mà tiến bước, dẫu cho mọi điều đen đủi gì có xảy đến đi vậy.

Đi thêm được một lúc, mà con đường vẫn cứ như vậy, vẫn kéo dài thẳng tăm tắp không thấy điểm cuối. Bụi cây gai ven đường xen lẫn bụi cây gai ven đường cứ cách độ vài chục mét lại giống nhau y hệt.

Đang trong lúc Mạnh chán trường, nghĩ đến việc có nên quay đầu xe lại hay không. Thì thật may mắn, vì từ phía xa xa cách đó độ chừng mấy trăm mét, anh nom thấy có bóng dáng một chiếc xe tải. Chiếc xe tải đó nhìn rất quen, nhưng Mạnh đoán mãi mà không biết là mình đã từng gặp nó ở đâu rồi.

Nhưng đối với Mạnh, điều ấy thực không quan trọng, quan trọng nhất là lúc này anh đã gặp một chiếc xe khác, là đồng bạn trên tuyến đường này. Anh sẽ có cơ hội hỏi thăm một chút về tình hình nơi này.

Xe của Mạnh chậm rãi tiến đến gần, rồi bắt đầu dừng bánh hẳn. Bên cạnh chiếc xe của anh đang đỗ hiện giờ, là một chiếc xe tải dài độ hai lăm mét, toàn bộ chiếc xe có màu sơn xanh lá đậm mới cóng. Tuy vậy, đèn xe lại không hề bật. Chỉ có một chiếc xe tải này đỗ lùi lũi ở ven đường. Nếu xe của Mạnh không chiếu đèn pha, hẳn là cũng không phát hiện ra việc nó đỗ ở đây.

Mạnh nheo mắt lại, kéo cửa kính xe mình xuống, thò đầu ra bên ngoài, gọi với sang cái bóng đen đang ngồi lùi lũi trong xe, anh nói to:

– Này anh bạn, anh có thể cho tôi hỏi thăm, tuyến đường này có thể đâm ra được đường quốc lộ hay không thế?

Cái bóng đen trong cabin chiếc xe tải vẫn bất động, không hề nói câu nào. Mạnh hỏi mấy tiếng mà nó không hề trả lời. Tức mình, Mạnh chẳng thèm hỏi nữa, mà trực kéo cửa kính xe lên đi thẳng.

Anh nổ máy rồ ga cho xe chạy.

Đúng lúc này, không ngờ người đó lại trả lời:

– Đây là đường vào cõi chết, anh vào đây thì sẽ vĩnh viễn không thể đi tiếp được nữa đâu…

Mạnh chưa kịp nghe hết câu trả lời, và cũng không kịp phân tích câu trả lời ấy. Nhưng theo thói quen anh vẫn mở miệng nói một câu xã giao lịch sự:

– Cảm ơn anh!

Nhưng nói xong thì Mạnh mới sực tỉnh, bởi lời người ngồi trong xe tải kia nói sao lại giống hệt với lời của bà già kia như vậy. Mạnh vừa lái xe vừa nhoái đầu nhìn lại cái gường chiếu hậu. Thì lập tức anh thảng thốt kêu lên:

– Trời ơi! Anh Hậu…

Mạnh vừa kịp kêu lên một tiếng thì đầu óc đã cảm thấy choáng váng hoa lên, vội phanh gấp xe lại.

Két két!

Chiếc xe phanh vội lập tức bị quay ngang ra, cả thân người mạnh chúi về phía trước đập đầu vào kính xe.

Anh hãi hùng, rồi thẫn thờ, vội vàng thò đầu ra ngoài cửa kính cabin xe nhìn lại một lần nữa chiếc xe tải ở phía sau cho thật kĩ.

Nhưng lạ thay, chiếc xe tải đó giờ đã biến mất không còn một chút tăm hơi. Cứ như trước đó nó không hề có ở đó vậy. Mà máy xe không hề nổ, Mạnh cũng không nhìn thấy nó rời khỏi chỗ khi nãy. Vậy thì tại sao chỉ trong một cái hoa mắt mà cả một chiếc xe khổng lồ to đùng như vậy đã biến mất đi đâu được?

Một điều nữa khiến Mạnh càng sợ hãi hơn cả. Đó chính là cái giọng nói, cái âm thanh ấy, và chính xác là cái vóc người ấy. Mạnh đã có thể nhận ra người đó là ai.

Đó là ông Hậu, Đinh Xuân Hậu, người cùng làng của Mạnh, thời Mạnh mới gia nhập cánh lái xe không lâu, đi được với ông Hậu vài chuyến, thì chuyến hàng giáp tết cuối cùng. Chiếc xe tải xanh lá đậm của ông ta bị đổ đèo. Cả người cả xe đều rớt xuống vực, ông Hậu chết mất xác.

Mà chiếc xe màu xanh lá vừa rồi, thật kinh khủng làm sao, bởi Mạnh nhận ra đó chính là chiếc xe mà vài năm trước đây anh đã có dịp được đi chung với ông Hậu và ngồi trên nó. Đặc điểm của chiếc xe đó như thế nào anh vẫn còn nhớ rất rõ, bởi ông Hậu là một người kĩ lưỡng cẩn thận, chiếc xe của ông ta lúc nào cũng thật bóng bẩy sáng loáng. Đặc biệt là cái kính cabin xe thì bao giờ cũng mở hé một lỗ để cho ông Hậu hút thu‌ốc l‌á, cùng với cái thùng xe bị móp một miếng ở mé phải do va quyệt.

Một điều khủng khiếp nữa, là trước khi Mạnh cảm thấy hoa mắt và choáng váng bởi giọng nói rất quen kia. Thì anh chợt mường tượng nhớ ra được lúc đó cái bóng đen lùi lũi chợt thò ra khỏi cửa kính xe, để lộ ra một khuôn mặt xám ngắt cực kỳ quen thuộc, đó chính là ông Hậu.

Đây là lần đầu tiên Mạnh có cảm giác thấy sợ hãi như vậy, vốn là một người gan dạ, trước đây Mạnh chưa biết sợ ma là cái gì. Nhưng có lẽ sau lần này thì anh phải cảm thấy hãi thật.

Mạnh không dám dừng lại lâu hơn, anh nhanh chóng rồi ga khởi động xe phóng thẳng khỏi chỗ này.

Đi tiếp thêm một đoạn đường nữa, Mạnh chợt nom thấy một chiếc xe khác. Cái xe này cũng thật kỳ lạ, lạ ở chỗ là Mạnh cảm thấy dường như là chính xác mình đã từng lại nó rồi thì phải, một cảm giác cực kỳ thân quen trào lên trong ký ức của anh.

Chợt anh giật mình, những thứ kinh khủng lại vang lên trong đầu anh:

– Trời ơi, đây là chiếc xe của cậu Thân mà!

Anh nhớ lại, năm ấy anh cùng cậu Thân, người bạn cùng tuổi của anh có một lô hàng chở trên đèo cả, chính xác là chỗ mấy cái miếu nơi đất sụt lún lúc trước. Thì gặp phải một cơn bão lớn, đường trơn khiến đất đá phủ đầy mặt đường, xe không bám đường được. Cả chiếc xe mà hai người lái đâm đầu xuống vực. Mạnh nhanh tay nên thoát được ra ngoài trước khi xe rơi xuống vực, mà may mắn vẫn còn sống sót. Nhưng cậu Thân thì không may mắn như vậy. Cậu ta bị xe tải đè bẹp đến nát cả xác, sau này gia đình cậu ta đến thu gom xác về để chôn cất thì cũng chỉ còn là những bãi thịt bầy nhầy lẫn với xương của cậu ta mà thôi.

Nhìn thấy chiếc xe, nhớ đến những cảnh tượng khủng khiếp năm xưa, khiến Mạnh sợ hãi không dám nán lại thêm. Mặc dù ban đầu anh còn có ý định dừng lại đôi chút để hỏi đường, vì gặp một chiếc xe khác, nhưng không ngờ lại là cảnh tưởng tương tự như lúc trước khi gặp ông Hậu.

Mạnh phóng xe đi nhanh, những tưởng sẽ thoát khỏi được nỗi kinh hoàng. Nhưng không, dù anh có phóng xe nhanh đến mức thế nào. Thì chỉ trong một thoáng giây vụt qua thôi, anh đã chợt thấy cậu Thân đứng ở ven đường, với khuôn mặt nát bét. Miệng nhếch lên đầy thứ thịt thối rữa cười một cách đầy kinh tởm, cậu ta nói: “Mạnh, sao mày để tao chết một mình, chết cùng với tao đi!”

Giọng nói ấy cứ văng vẳng bên đầu Mạnh khiến anh toát mồ hôi không sao tập trung lái xe được thêm nữa.

Anh cứ phóng xe đi mãi, đi mãi mà chẳng thấy con đường này kết thúc gì cả. Rồi thì kinh khủng hơn là lần lượt những chiếc xe quen mà chủ nhân của những chiếc xe đó đều đã chết, là những người đồng hao quen thân của Mạnh trước đây chết vì đổ đèo cứ lần lần hiện ra khiến Mạnh hết lần này đến lần khác kinh hãi thất sắc.

Anh cảm thấy kinh hoàng quá, nhớ lại lời cảnh cáo của bà già kia liền nghĩ tới không lẽ nó là sự thật. Nghĩ đoạn, Mạnh không dám đi tiếp, anh e sợ liền quay đầu xe lại. Anh không muốn tiếp tục đi trên tuyến đường này, anh quyết định sẽ quay lại tuyến đường cũ, dù cho bây giờ đường sụt, chuyến hàng có mất trắng thì cũng không thể tiếp tục chịu đựng được những điều kinh khủng mà anh đang gặp phải.

Chiếc xe nhanh chóng quay đầu ngược trở lại. Tính đến lúc từ chỗ cái lán chòi của bà già kia, Mạnh đâm sâu vào tuyến đường này đã được hơn hai mươi cây số. Vậy là tổng quãng đường từ đây về căn chòi đó rồi từ căn chòi đó về đường quốc lộ là khoảng ba mươi cây số. Mạnh tính mẩm nếu anh đi nhanh thì chỉ khoảng ba bốn mươi phút là anh sẽ quay lại được đường quốc lộ.

Thế nhưng dường như ông trời đã trêu ngươi anh thật sự vậy, anh đã phóng xe đi mãi, đi mãi, hai giờ đồng hồ đã trôi qua với vận tốc tối đa là trên bảy mươi cây số đối với chiếc xe nặng nề này. Thế nhưng con đường này vẫn kéo dài đến vô tận.

Mạnh sợ hãi đến phát khóc, và lúc này anh đã thực sự tin tưởng lời bà già kia cảnh cáo. Con đường này, không sai, chính là Hoàng tuyền lộ. Là còn đường dành cho người đã chết, vĩnh viễn không có điểm đầu cũng như điểm cuối, đi trên nó chỉ có thể gặp được những hồn ma đã chết chứ chẳng thể nào gặp được người sống.

Mạnh tuyệt vọng, đầu anh gục xuống vô lăng, bánh xe dừng lại, anh khóc dấm dức mà cầu xin trời đất có thể cho anh thoát khỏi con đường này.

Ngay lúc Mạnh tuyệt vọng đến mức gần như muốn bỏ cuộc. Thì đúng lúc này một giọng nói, cực kỳ quen thuộc, cực kỳ kinh tởm vang lên:

– Sao? Mày thấy chưa? Tao đã cảnh cáo mày rồi, đây là hậu quả mày đáng phải trả dành cho một kẻ cố chấp. Hình phạt là một người sống mãi mãi lạc trong thế giới của người cõi chết.

Mạnh vội vã quay đầu nhìn sang, anh phát hiện ra rằng lại là bà già đó. Bà ta từ lúc nào đã ngồi ngay bên cạnh ghế phụ ở trong cabin, giọng nói kinh tởm lanh lảnh của bà ta vang lên khiến Mạnh phát khiếp.

Mạnh tức giận, anh điên cuồng xồ đến túm cổ áo bà ta quát lên:

– Bà mau nói đi, làm thế nào? Phải làm thế nào thì mới có thể thoát ra khỏi đây?

Bà già cười khanh khách, bà ta chẳng màng đến bàn tay của Mạnh đang bóp chặt cổ bà ta. Mà bà ta vẫn cười nói như thường, Mạnh cảm thấy bà ta dường như không thở. Lẽ nào bà ta cũng là một hồn ma đã chết.

Bà ta nói:

– Mày nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn rồi, đều trách mày đã không nghe lời cảnh cáo của tao. Có điều hôm nay là một ngày may mắn dành cho mày, tao là yêu tinh canh giữ Hoàng tuyền lộ, đang cần một món quà từ trên người mày. Một thứ điều kiện trao đổi bất kỳ để đánh đổi lấy mạng sống của mày!

Mạnh quát lên:

– Mụ già khốn khiếp, mau thả tôi ra khỏi đây!

Mắt Mạnh đỏ lên như máu vì tức giận, anh nghiến răng bóp chặt cổ bà ta lắc lư. Nhưng mà dường như bà ta chẳng ảnh hưởng chi cả, mà vẫn nói chuyện như thường. Bà ta cười hết sức mỉa mai nói:

– Thôi đi, đôi bàn tay trần thối nát của mày mà cũng nghĩ đến chuyện có thể giết một yêu tinh hay sao?

Bà ta chợt hơi hất nhẹ cánh tay của mình vào bàn tay của Mạnh. Mạnh chợt cảm thấy như có một sức mạnh rất lớn đẩy bàn tay của anh ta, anh kinh ngạc vì đôi bàn tay gầy guộc trông yếu ớt như thế kia của bà ta lại có thể khỏe đến như vậy.

Bà ta gạt tay Mạnh ra xong, trên miệng liền tắt hẳn nụ cười. Sắc mặt bà ta chợt đanh lại, bà ta quát lên:

– Đủ rồi, đây là cơ hội cuối cùng của mày. Yêu tinh rất thích chơi đùa nhưng lại không có tính nhẫn nại đâu! Mày nói đi, đánh đổi một thứ hay là mãi mãi lạc trong con đường của âm phủ?

Mạnh quát lên như gào vào mặt bà ta:

– Không, tôi không tin!

Anh lại đặt tay vào vô lăng, nhấn ga thật mạnh cho chiếc xe vụt phóng đi trên đường mòn. Anh vẫn còn một niềm hy vọng cố hữu, một niềm hy vọng đến kiên định rằng mình có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

Vụt!

Rầm!

Lại một tiếng kêu rất lớn vang lên, cái nắp cabin xe lại bị móp một mảnh. Lúc này cả chiếc xe bị chặn đứng lại bởi một thứ sinh vật xù xì đầy lông lá. Trông nó hệt như một con người nhưng lại đầy lông, đăc biệt là không hề có mắt.

Bà già ngồi bên cạnh Mạnh lại tiếp tục vang lên giọng nói đầy mỉa mai:

– Nó là con quỷ đưa người sống vào thế giới cõi chết. Nó sẽ không bao giờ để cho mày rời khỏi đây được đâu. Mày nói đi, lựa chọn đánh đổi để trở về cuộc sống nhân gian hay là không?

Bà già lại cười lên với vẻ đầy khoái trá và sự thích thú.

Mạnh ảo não đến bất lực đập tay vào vô lăng xe, cuối cùng anh buông xuôi và phó mặc cho số phận. Chấp nhận lời dụ dỗ của bà ta, anh nói:

– Được, chỉ cần bà có thể khiến tôi thoát khỏi tuyến đường chết tiệt này, đánh đổi bằng thứ gì cũng được, trừ mạng sống!

Bà già cất giọng the thé nói:

– Tất nhiên là phải trừ mạng sống, vì nếu lấy mạng của mày thì tao đâu được ích gì. Được rồi, quyền lựa chọn là của mày, phải là một thứ rất quan trọng đối với mày. Là vợ, là con đầu lòng, là đứa con thứ, hay cha mẹ thân sinh. Phải là người chết thế cho mày, mày phải lựa chọn. Người được lựa chọn càng trẻ thì thời gian trả nợ càng lâu, càng già thì càng nhanh phải trả nợ…

Mạnh quay đầu sang nhìn bà già với vẻ đầy suy tính. Cha mẹ, vợ con mỗi thứ đều không thể cân đo đong đếm. Nhưng cuối cùng anh chỉ muốn chuyện này qua phắt đi cho nhanh, liền buột miệng nói:

– Nếu có thể thì biến mất phắt đứa con gái đầu lòng của tôi đi, nó thật là một con bé khó chịu…

Nhưng lời Mạnh vừa nói ra xong thì liền cảm thấy hối hận, liền nhanh chóng sửa lời:

– Đấy là tôi nói là nếu…

Thế nhưng điều đó đã là quá đủ đối với bà già. Bà ta cười đầy khoái trá và biến mất như bốc hơi, chỉ còn lại giọng nói vang văng vẳng:

– Khế ước được chấp nhập, thứ được đánh đổi là con gái của mày. Hai mươi năm sau, tao sẽ đến đòi nợ mày, món nợ của tính mạng… Nên nhớ, không thể thất hứa với yêu tinh giữ cửa đường âm phủ…

Giọng nói chấm dứt, mắt Mạnh hoa lên một chặp. thì đã thấy xa xa là mép đường quốc lộ xuất hiện, chỉ còn cách đoạn một cây số nữa thôi. Anh mừng quýnh, liền vội phóng xe đi gấp mà quên ngay chuyện vừa rồi.

Sau chuyến hàng đó, Mạnh trở lại an toàn, tuy muộn nhưng may mắn là chỗ đất sụt được lực lượng chức năng khai thông rất sớm nên vẫn kịp để giao hàng cho đối tác.

Cuối cùng Mạnh trở về nhà và nhanh chóng quên đi câu chuyện về tuyến đường Hoàng tuyền lộ.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật