Em

Abcviet Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Ta thấy em không xinh. Em có đôi mắt nhỏ nhưng sáng trong, làn da ngăm đen nhưng mạnh mẽ lạ kỳ.
Em
Ảnh minh họa

Đôi khi nhắm mắt lại, ta cảm nhận được chất nam nhi đang lan tỏa trong tâm hồn mình. Thỉnh thoảng ta muốn hóa thân thành nửa kia của thế giới để chính ta chứ không ai khác, trân trọng những giá trị tuyệt vời mà cha mẹ đã ban tặng cho mình: Một cô gái đôi mươi, rất chi nữ tính, đôi khi bùng nổ và hơi điên khùng...

Ta gặp em vào một chiều mưa Sài gòn. Cái chất nghệ sĩ nửa mùa của ta lại trỗi dậy mạnh mẽ như bao lần bắt gặp những người con gái dịu dàng khác. Nhưng em không dịu dàng, em cũng không xinh...

Ta không đủ "nghệ sĩ" để nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong một con người nhưng ta thích em. Thích lạ kỳ! Có lẽ vì giữa tiết trời Sài Gòn ẩm ương, lúc mưa lúc nắng khiến em bỗng nổi bật lạ lùng. Hay vì lòng ta đã có đôi chút thiên vị nhỉ? Ta chả biết. Em à, ta thích em.

Có lẽ ta không còn nhớ rõ khuôn mặt em rồi. Ta cũng không tha thiết gặp lại để ghi nhớ kỹ hơn. Ta không tin vào duyên số, ta chỉ tin vào sự bất ngờ, tin vào những tình cảm được vun đắp lâu dài. Ta biết ấn tượng thoáng qua chẳng có ý nghĩa gì nhiều, sẽ thay đổi theo thời gian. Nhưng ta trân trọng tất cả những cảm xúc mình có được trong cuộc sống, cảm xúc dịu dàng khi nghĩ về em.

Chiều đó ta lang thang trên con đường Sài Gòn đầy hoa sao bay. Bạn bè bảo đó là hoa "chò nâu" nhưng ta thích cái tên đó, hoa "sao bay"... Có lẽ một gã trai không được phép quá lãng mạn phải không em vì lãng mạn là xa rời thực tế, là không đủ lý trí để trấn áp trái tim, là không đủ bản lĩnh để bảo vệ gia đình mình. Nhưng ta vẫn thế, tôn trọng những gì cuộc sống đã ban tặng như tính cách lãng đãng "nửa mùa" của ta vậy.

Em khiến ta tò mò vì cái cách ngóng chờ xa xăm nhưng lại chẳng chịu lên chuyến xe nào. Em ăn mặc ấm cúm, khoác cả khăn choàng len màu cầu vồng. Thỉnh thoảng bị mưa tạt, em kéo mũ áo trùm kín cả khuôn mặt, rồi lại mở ra để mưa táp vào má, em mỉm cười nhẹ nhàng làm tim ta như ngừng đập, đau thắt dịu dàng. Ta thích cảm giác đó, cảm giác đau nhói khi bắt gặp một vẻ đẹp không riêng tư, vẻ đẹp không thuộc về mình.

Ta mơ mộng, có lẽ đó là lúc chất "nửa mùa" của ta bước qua được cái ranh giới nửa vời của nó. Điều mà ta đã cố gắng kiềm hãm để bình thường hóa cuộc sống hơn nhưng giờ ta buông lơi hết, để mặc cho cảm xúc trần trụi phơi bày.

Ai cũng có cho mình một thế giới riêng, ta không cho phép mình tưởng tượng về cuộc sống của em. Một phần vì ta không thích thế và vì em có quyền giữ bí mật mọi thứ, có quyền ngăn cản mọi điều ảnh hưởng đến thế giới riêng đó, kể cả ý nghĩ của ta. Nhưng ta có quyền được quan sát em, được để hình ảnh em xen vào, làm xáo trộn những cảm xúc lung tung của mình.

Nếu em không cho phép ta vẫn làm thế đấy, ai bảo em, trong một chiều tuyệt đẹp như chiều hôm ấy lại bước đến bên ta, làm xáo động hết cả tâm hồn lãng tử nhiều cung bậc của ta rồi. Cho phép ta, em nhé!

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật