Mùa Hạ Chín Mọng

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
1- Sau Cơn Bão “Yeahhhhh…” – Vũ oằn thân, rút cạn hơi, gào lớn vào mic kết thúc màn biểu diễn đầu tiên trên sân khấu lớn của ban nhạc Bão. Thạch dội một tràng choang choang mạnh mẽ vào chiếc chiêng.
Mùa Hạ Chín Mọng
Ảnh minh họa

Khương lia hai lần qua lại dọc hàng phím đàn organ. Mạn ngửa thân rồi quăng mạnh miếng gảy guitar xuống dưới đám đông đang hú hét cuồng nhiệt. Bốn vầng trán rịn mồ hôi. Bốn nụ cười lung linh như vì tinh tú trong kỳ rực rỡ nhất. Bốn đôi mắt chật căng thỏ‌a mã‌n và hy vọng.

Trăng cao dần, rồi mất hút hẳn. Bãi biển nơi diễn ra lễ hội rock dành cho các ban nhạc trẻ nghiệp dư chỉ còn lại chai lọ và rác rến mà người xem quẳng lại. Gió tạt từng cơn ù ù vào cái sân khấu mà vài giờ trước còn thiêu đốt trong tiếng hát, tiếng đàn, tiếng hú reo. Sóng vồ vập từng đợt mãnh liệt, ra oai mình là ca sĩ dài hơi nhất trần thế. Miếng gảy guitar nằm chỏng chơ giữa bờ cát, chờ bị vĩnh viễn chôn vùi.

Nếu không có ngày mai…

Quá 2 giờ sáng, con ngõ bé nhỏ chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trước gió. Trong quán bar nằm cuối ngõ, đôi ánh đèn vàng mờ tỏ chứng kiến một chuyến chia tay.

Thạch ngồi sau giàn trống, hững hờ gõ những nhịp “cạch cạch…” chẳng theo một giai điệu nào, ánh mắt nuối tiếc nhìn dùi trống. Chỉ đêm nay nữa thôi, từ ngày mai, anh sẽ không còn mấy lần được phiêu theo nhịp trống, lại càng hiếm cơ hội biểu diễn cùng ban nhạc. Cứ nghĩ đến xa hơn thì tim anh lại trùng xuống như có khối chì cột vào. Anh ép mình dõi theo những cú khẩy trống vô hồn, cố tận hưởng “lần cuối”, kệ ngày mai ra sao thì ra.

- Ai cũng khắc cốt ghi tâm nụ hôn đầu, nhưng từng ai nhớ về nụ hôn cuối? – Khương ngồi bên cây organ, ve vuốt những phím đen trắng, hỏi vu vơ.

- Chẳng liên quan! – Ngồi bệt trên sân khấu, Mạn gắt rồi đứng dậy đến tủ lạnh, lôi ra một lốc bia – Uống nào, ngày mai mỗi đứa một đường rồi! Đêm nay không say không về!

Thạch, Khương, Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng đến lấy chai bia phần mình rồi ai về góc nấy tu từng ngụm. Bốn dòng bia trôi theo một tâm trạng, nhiều lời muốn nói nhưng ai cũng chọn cách nín lặng. Không gian đã quá trĩu để mang thêm sức nặng của ngôn từ.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật