Lấy chồng đã 5 năm nhưng Tết năm nay là lần đầu tiên tôi phải đứng bếp. Chắc nhiều chị em sẽ nói tôi thật may mắn. Tôi cũng công nhận điều đó.
Năm nào cũng vậy, cứ 29 Tết vợ chồng tôi mới về nội, tay xách nách mang quà cáp, bánh kẹo, hoa trái đủ thứ. Những ngày giáp Tết cả hai vợ chồng tôi đều bận rộn nên sẽ dành nửa ngày đi chợ và siêu thị để mua tất cả món đồ đã lên danh sách.
Không giống như các nàng dâu khác thường phải cắm mặt vào bếp mấy ngày Tết, tôi may mắn có bố mẹ chồng rất dễ tính.
Về đến nhà nội, vợ chồng tôi thong thả lượn chợ hoa, ưng mắt thì mua thêm cành đào, cây quất. Thậm chí, nhiều năm vợ chồng, con cái còn thảnh thơi đi uống cà phê. Tối 30, chúng tôi rủ nhau đi lượn phố, xem pháo hoa, qua giao thừa mới về nhà.
Chúng tôi được thảnh thơi như thế bởi lẽ việc bếp núc, cỗ bàn đã có ông bà lo tất. Tôi chỉ được giao nhiệm vụ chăm chút cho khu vực phòng khách thật xinh đẹp, ấm cúng. Năm nào cũng vậy nên tôi thực sự có được cảm giác Tết nghỉ ngơi, thư giãn thay vì sợ Tết như nhiều nàng dâu khác.
Nhưng năm nay, bố chồng tôi đổ bệnh. Mẹ chồng tôi cũng đã cao tuổi. Tôi mạnh dạn xung phong sẽ lo cơm nước ngày Tết thay ông bà. Bố mẹ chồng tôi nhất trí ngay và nói sẽ hỗ trợ vài món của nhà như luộc gà, gói bánh chưng.
Trước Tết, tôi khá hào hứng trước trọng trách “vĩ đại” này như một nàng dâu mới toanh.
Tất nhiên, bằng sự tỉnh táo của một nàng dâu hiện đại, tôi nhanh trí “order” vài món ăn sẵn, đảm bảo 3 yếu tố: ngon, tiện, lạ miệng. Đếm sơ thì hai phần ba mâm cỗ Tết của tôi là đồ mua sẵn, chỉ việc rán, hấp qua là có thể ăn ngay.
Nhưng tôi không ngờ là một phần ba số món còn lại cũng đủ “rút kiệt” sức lực của tôi mấy ngày Tết. Thịt đông, món xào, món canh… là những thứ tôi không thể mua trước để đến bữa chỉ việc mang ra bày. Cứ thế suốt từ 29 đến mồng 2 Tết ở nhà nội, hầu hết thời gian của tôi là ở trong bếp.
Thực sự chỉ khi bắt tay vào làm tôi mới biết mọi năm bố mẹ chồng đã vất vả nhường nào. Đó là chưa kể tôi đã mua sẵn phần lớn mâm cơm.
Ngày mồng 3, tôi về quê ngoại, tình hình cũng tương tự ở nhà nội. Sau khi lăn vào bếp giúp ông bà cơm nước suốt 3 ngày, tôi thấy mệt lử và nhận ra cả cái Tết chẳng lúc nào được nghỉ ngơi, thư giãn. Bao nhiêu bộ phim, cuốn sách chuẩn bị để nhâm nhi mấy ngày Tết cũng bị xếp xó.
Tôi đang bàn với chồng, Tết năm sau hãy ủng hộ tôi làm một “cuộc cách mạng” để cả nhà thực sự được tận hưởng kỳ nghỉ Tết.
Trước hết, tôi ủng hộ đề xuất của anh trai mời bố mẹ vào TP.HCM ăn Tết với con cháu một năm, thay vì anh chị và các cháu rồng rắn về với ông bà.
Vé máy bay từ Bắc vào Nam trong dịp Tết rẻ hơn nhiều so với chiều từ Nam ra Bắc. Chẳng phải Tết là dịp để đoàn tụ, sum vầy hay sao? Vậy thì sum họp ở đâu không quan trọng bằng việc các thành viên trong gia đình đều quy tụ về một chỗ. Hơn nữa, ông bà đã quanh quẩn lũy tre làng cả một đời rồi. Vào TP.HCM ăn Tết vừa là cơ hội để ông bà được đi đây đi đó, vừa biết chỗ ăn ở, môi trường sống của con cháu ra sao.
Còn với nhà nội, tôi sẽ thuyết phục ông bà để cho tôi làm rất đơn giản 3 món cúng gia tiên, gồm bánh chưng, gà luộc và thịt đông, đồng thời bớt số lần cúng cơm lại. Mỗi ngày chỉ nên cúng 1 bữa. Theo quan điểm của tôi, người chết đã chết rồi, cúng kiếng chỉ mang tính tượng trưng để con cháu nhớ về tổ tiên, thế là đủ.
Cả nhà ăn Tết với nhau thì chỉ cần những món ăn hằng ngày vẫn ăn là được – vừa đỡ ngấy vừa ngon miệng. Ví dụ hôm nay kho nồi thịt kho tàu, hôm sau kho một nồi cá… làm thế nào giản tiện nhất có thể.
Thời gian rảnh để cả nhà cùng nghỉ ngơi, trò chuyện, đi thăm họ hàng, lễ chùa, thậm chí cùng nhau ghé chơi một điểm du lịch gần nhà.
Trước mắt, chồng tôi rất tâm đắc trước đề xuất đó của vợ, chỉ còn công tác làm tư tưởng cho ông bà hai bên nữa là xong. Năm sau, chúng tôi quyết tâm nghỉ ngơi để ăn Tết chứ không để Tết… ăn mình.