Tóc tôi cũng đã dài đến ngang hông vì tôi không muốn cắt nó. Ba năm không có tôi, chắc anh vẫn hạnh phúc bên gia đình mới, còn tôi, mãi nhớ đến anh làm gì? Chiếc nhẫn đôi tôi tôi vẫn giữ bên mình, nó không nằm trên ngón áp út nữa mà ở trên cổ. Tôi ghét sự cố chấp của mình nhưng không thể làm gì… Trong ba năm, tôi trở về Sài Gòn duy nhất một lần vào ngày lễ tốt nghiệp của mình, lần đó tôi có gặp lại anh, anh vẫn tặng tôi một bó hoa hồng vàng, chúng tôi hỏi han nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại... Thỉnh thoảng tôi cũng nghe vài tin của anh từ Nam, nghe bảo anh vẫn bận rộn, thường xuyên vắng nhà, cậu ấy cũng tranh thủ đôi lần công tác ở Hà Nội ghé thăm tôi, mang cho tôi chút quà từ Sài Gòn. Ba năm rồi, cũng đã đến lúc quên anh rồi, thế nhưng, nói thì lúc nào vẫn dễ hơn làm…
- Minh, em đi gặp khách hàng với anh.
Anh Khoa dừng trước bàn làm việc của tôi trong 3 giây rồi lại rảo bước về phía văn phòng của anh cách đó vài bước chân. Với vai trò là một người trợ lý, tôi phải luôn sẵn sàng cho những tình huống như thế. Ba tôi từng có ý định sắp xếp cho tôi một chân trong công ty mà tôi đang quản lý nhưng tôi muốn bản thân mình có thể tự lập. Cuối cùng, tôi cũng may mắn xin được việc tại một công ty chuyên cung cấp các loại thảm sàn nội và ngoại. Những năm đầu khi tôi mới đến, công ty cũng vừa thành lập được 1 năm nên rất chật vật, sang năm sau nguồn hàng và đầu ra cũng ổn định hơn nên hoạt động của công ty mới thật sự đạt được hiệu quả. Theo lời anh Khoa, vị khách hàng mà chúng tôi sắp đi gặp là đại diện đến từ một công ty thiết kế nội thất nổi tiếng ở Sài Gòn, nhiều khách hàng hiện tại của chúng tôi là được công ty này giới thiệu đến. Khi đến nơi, tôi mới biết hoá ra đại diện bên phía công ty ấy vốn là chỗ quen biết với anh Khoa. Họ tham gia chung với nhau trong một Câu lạc bộ thời đại học. Cuộc hẹn diễn ra ở một quán cà phê thân mật, sau khi hợp đồng được ký kết, hai anh bắt đầu luyên thuyên hỏi han nhau về chuyện xung quanh đến cuộc sống sau đại học, còn tôi thì ngồi lặng lẽ bên cạnh, thỉnh thoảng, tôi cũng được hỏi đến một vài câu nhưng quả thật rất khó để có thể trở thành một phần trong buổi nói chuyện đó. Người bạn duy nhất có thể hiểu tôi đó chính là ly cà phê đen không đường trước mặt. Vốn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến khi tôi vô tình nghe thấy một cái tên đã từ lâu rồi tôi đã cố không nhớ đến…
- À, Khoa này, có gặp Thiên Minh không, ảnh cũng đang ở Hà Nội đấy. Tao có rủ ảnh tới mà ảnh bảo bận.
- Ừ, tao có gặp ảnh vài lần, nói thật từ hồi ra đây lập nghiệp, nhờ ảnh mà giờ công ty tao mới được thế này. Mà, trông anh Minh vẫn còn trẻ chán, chứ đâu như tao với mày.
Nghe đến thế, ngụm cà phê trong miệng tôi chợt trở nên đắng chác đến mức làm tôi bị sặc. Chắc là một người nói đó có tên giống nhau thôi, đâu có nhiều sự trùng hợp trên đời đến như thế. Anh Khoa vội vàng tìm cho tôi khăn giấy để tôi lau cà phê trên áo, rồi dùng áo của anh để giúp tôi che chắn những vết mờ còn lại. Trông anh lúng túng như thể anh mới là người bị cà phê đổ lên người. Buổi hẹn cũng vì vậy mà kết thúc.
Một năm nữa sắp qua đi. Có ai đó đã từng nói, đừng để những chuyện không vui xảy ra vào ngày đặc biệt vì người ta sẽ phải nhớ đến chúng nhiều gấp hai lần. Thật vậy, càng gần ngày cuối năm, chuyện cũ như tự nhiên ùa về thành đợt sóng tâm trạng trào dâng trong đáy lòng. Những khi thế này, tôi hay đến quán Đinh để thưởng thức một ly cà phê trứng và lặng ngắm dòng người đi bộ quanh Hồ Gươm. Chẳng hiểu vì một lý do nào đó, mỗi lần đến đây tôi khiến tôi có cảm giác như mình đang ở Quỳ, có chút gì đó hoài niệm. Hà Nội ngày cuối năm lạnh, ai bước ra đường đều choàng cho mình những chiếc khăn to tướng. Tôi cũng bất giác mà chạm tay lên chiếc khoăn choàng cổ của mình, đó là một trong những món quà sinh nhật mà tôi nhận được từ Nam, nó có màu trắng, đến giờ nó vẫn là cái tôi thích nhất. Nghĩ cũng thật lạ, lúc nào cậu ta cũng tặng tôi đến 2 món quà sinh nhật. Tôi nghĩ là tôi biết lý do thật sự đằng sau nhưng lại chẳng bao giờ hỏi Nam để xác nhận lại. Tôi cố thôi việc chất vấn cảm xúc của mình tại sao lại như vậy, vậy mà có những chuyện nên quên tại sao lại không thể quên? Những giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc “Cho em gần anh thêm chút nữa” nhân cơ hội lảng vảng đâu đó trong đầu tôi…
“Một chút nhớ anh đấу
Một chút mơ chưa đầу
Một chút thương anh mà xa như khói mâу
Một chút ít hơi ấm
Một chút thương âm thầm
Một chút уêu thôi nằm sâu như sóng ngầm
Một chút nhớ thành hai
Một chút mơ góp lại
Một chút thế thôi mà buồn mỗi sớm mai
Một chút gió thành bão giông
Một chút mưa đầу biển rộng
Một chút уêu thôi mà đau đến cháу lòng
Yêu là như thế dù là sai là thế nào
Vẫn cứ уêu thôi và уêu đến khi tàn hơi
Ɓao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi
Mà tim ơi sao mềm уếu quá vậу”
Một giọt lệ tự nhiên chảy tràn ra khỏi khoé mắt khẽ rơi xuống bàn tay đang nắm lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ một cách vô thức khiến tôi giật mình. Vài ngày nữa là đầy 3 năm, 3 năm thanh xuân của tôi lại sắp qua đi với đầy những nỗi nhớ về anh, tình đầu của tôi…
Năm nào đến ngày 31/12, tôi đều đến Đinh, rồi đi bộ vài vòng quanh Hồ Gươm đến nửa đêm rồi về nhà. Năm nay tôi nhận được lời mời cà phê từ anh Khoa nhưng đã từ chối, trong ngày này, tôi chẳng có tâm trạng để đi cùng ai cả. Khác với Sài Gòn, Hà Nội không quá vội vã, mọi thứ ở đây đều có vẻ chậm rãi và từ tốn, tôi trộm nghĩ, nếu lỡ có lạc nhau trong giây lát cũng sẽ nhanh tìm lại được nhau. Gió từ Hồ Gươm thổi từng cơn mát lạnh len lõi trong mái tóc, tôi đưa tay vuốt nhẹ và kéo chúng về phía trước để đỡ rối. Mới hôm nào chỉ cần giơ tay lên là đã chạm được đuôi tóc, còn giờ phải duỗi hết cả cánh tay. Thế mới thấy thời quan qua mau. Người ta thường bảo thời gian vô tình giết chết mọi thứ, vậy tại sao lại mềm lòng để câu chuyện tình buồn mãi quấn lấy trái tim tôi thế này?
“Loving can hurt, loving can hurt sometimes…”
Giai điệu đó, giọng hát đó, tiếng chuông điện thoại… những mảnh ký ức xa xưa như gọi về. Một người đàn ông đang đi phía trước mặt tôi, vóc người cao ráo trong chiếc áo khoác dài đến ngang gối, mái tóc ngắn gọn gàng, chiếc khăn choàng màu trắng được quấn trên cổ để buông thỏng một nửa ở sau lưng, một tay anh tay cho vào túi áo khoác, tay còn lại đang cầm điện thoại áp sát bên tai, mặt người đàn ông đó hơi nghiêng về phía Hồ Gươm một góc vừa đủ để những ai đã từng biết anh ta trong quá khứ có thể dễ dàng nhận ra… Minh, anh ấy đang ở đây, cách tôi tầm 10 bước chân, nếu bước nhanh một chút, chắc chắn tôi sẽ bắt kịp. Chân tôi bắt dầu di chuyển, một bước, hai bước, tôi đứng lại… gặp nhau thì sao, giữa chúng tôi còn là gì đâu, với lại biết đâu anh đang đi với ai đó chứ đâu như tôi vẫn cô đơn giữa dòng người… May mắn có một chiếc ghế trống ở gần đó, tôi ngồi xuống, vừa để đôi chân mệt mỏi của mình được nghỉ ngơi, vừa cố bình thản tâm trạng. Gió lại thổi nhẹ khẽ làm cành liễu trước mặt tôi đung đưa, Tháp Bút vẫn ở đằng xa, một mình giữa dòng nước đang óng ánh những sắc cam vàng của đèn điện. Tôi tháo chiếc nhẫn xuống, cầm chặt trong tay. Tôi từng nghĩ đến chuyện gửi nó ở lại Hồ Gươm để không phải cứ mỗi lần nhìn lại gợi về những việc tôi cần quên… Vậy mà làm thế nào cũng không đành lòng…
- Anh ngồi ở đây được chứ?
Hà Nội kể ra cũng không to bao nhiêu. Minh từ đâu đến chỗ tôi, dùng cái chất giọng trầm ấm ngày nào ghé gần kề vào tai tôi thỏ thẻ. Bâu lâu rồi không nói chuyện, thật sự có chút gì đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi gật đầu và cho nhanh chiếc nhẫn vào trong túi áo khác.
- Tặng em…
Tôi giơ vuốt một lọn tóc đang loà xoà ra đằng sau tai rồi đón nhận đoá hoa từ anh…
- Là hoa hồng vàng nữa à… Tình bạn bền chặt… hợp với anh và em lúc này nhỉ. – Tôi xoay bó hoa rồi ôm vào lòng, bàn tay cố nắm lại thật chặt tiếp thêm động lực để nói nên lời đầy cay đắng kia. Tôi còn có thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thật trước mắt, anh đang ở cạnh tôi, nhưng giữa chúng tôi lại là một khoảng cách vô tận, có cố vươn tay thế nào cũng không thể chạm đến nhau, à không, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không chạm được anh…
- Không, em sai rồi, ý nghĩa thực sự của hoa hồng vàng là tình yêu vĩnh cửu…
Những tiếng nức nở trong lòng tôi thôi không thổn thức, tình yêu ư, anh vừa nói đến tình yêu với tôi… Tôi im lặng để cố thoát khỏi một cái nút nào đó đang chặn cảm xúc của tôi lại, anh nói tiếp:
- Anh xin em, cứ im lặng như vậy, đừng nói gì hết để nghe hết những điều anh sắp nói…
Tôi gật đầu, còn anh thở một hơi thật dài, nhìn về phía Tháp Bút xa xôi:
- Đến bây giờ anh vẫn không quên được ánh mắt của em đêm hôm đó. Giá như anh nhanh hơn một chút đã có thể kịp nắm lấy tay em nhưng rồi đành để em bị cuốn vào dòng người... Những gì em thấy có một phần là sự thật, anh và Khánh từng yêu nhau, nhưng rồi đến cuối cùng, anh cũng nhận ra Khánh không phải là tình yêu anh tìm kiếm vì em đã đến trong cuộc đời anh. Khánh thì khác, cậu ta vẫn cố chấp với tình cảm của mình, đêm đó, Khánh hẹn anh để lần nữa nói rõ mọi chuyện, anh nghĩ đến việc em sẽ phải chịu tổn thương khi chứng kiến một con người khác của anh mà em chưa từng biết nên đã cố gắng từ chối, vậy mà cậu ta cũng đến. Anh đành tìm một cái cớ để em tránh mặt. Điều anh không ngờ là hôm đó, Khánh nói với anh sẽ chấp nhận buông xuôi đoạn tình cảm của tuổi trẻ mà bọn anh từng cùng nhau trải qua. Cái ôm đó, không có ý nghĩa gì khác ngoài việc gửi lời chào đến quá khứ. Anh không ngờ rằng vô tình em đã nhìn thấy. Rồi anh chỉ kịp chạy theo sau để chắc rằng em đã về nhà an toàn. Hôm sau anh hẹn em, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sưng húp, anh không thể nào tha thứ cho bản thân mình vì đã làm tổn thương em đến như vậy. Suốt hôm đó em không nhìn anh đến một lần, trong mắt em chỉ có mỗi nỗi buồn thăm thẳm, bàn tay em bất giác nắm chặt lấy thành cầu khi anh nói chuyện về Khánh. Tự nhiên anh sợ, sợ em sẽ không thể chấp nhận con người trong quá khứ của anh. Anh đã luôn cố gắng hoàn hảo trong mắt em, nhưng thực tế anh không như vậy. Biết đâu, khi xa anh, thời gian sẽ dần cuốn trôi tất cả, ánh mắt em sẽ không còn vương nỗi buồn nào nữa… – Minh dừng lại trong chốc lát, hai bàn tay anh ấy đan chặt vào nhau, mắt vẫn hướng đề phía hồ… - Xin lỗi em, anh đã nói dối về chuyện anh vẫn còn tình cảm với Khánh,anh nghĩ đó sẽ là cái cớ để em dễ dàng quên anh. Anh chỉ mong em có thể tin rằng anh đã yêu em, từ ngày đầu tiên đến bây giờ vẫn vậy. Ngày em ra Hà Nội, ngày em tốt nghiệp, rồi đến những đêm cuối năm nhìn em ngồi lặng lẽ ở Hồ Gươm, tay nắm chặt chiếc nhẫn mà khóc, anh căm hận bản thân mình vì đã làm tổn thương em nhiều như vậy. Lúc đó, anh rất muốn đến ôm em thật chặt, nhưng anh lại sợ, anh sẽ lại tổn thương em, anh không xứng đáng với tình yêu trong sáng của em… Anh vẫn nghĩ chỉ cần có thể lặng thầm dõi theo em đối với anh đã quá đủ. Khoa là người tốt, cậu ta sẽ mang đến cho em hạnh phúc, cậu ta sẽ xứng đáng với tình yêu của em hơn là anh. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ta ân cần chăm sóc cho em, anh… anh … anh không thể chịu được. Anh xin lỗi em, vì anh đã quá nhút nhát đến mức không dám đối diện với em. Cuối cùng trong 3 năm qua, anh đã nhận ra nỗi sợ lớn nhất của đời mình, …anh sợ mất em… - Anh nắm lấy bàn tay tôi, đến lúc này tôi mới nhận ra anh vẫn còn ngón áp út của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn có tên cả hai. – Ánh Minh, cho anh cơ hội được không em, xin em tin anh, tin vào tình yêu của anh lần nữa được không?
Ánh mắt giao nhau, trong mắt anh ấy vẫn là sự chân thành hệt như lần đầu Minh tỏ tình với tôi. Trước ánh mắt đó, tôi không thể làm gì khác, cũng không còn đủ tỉnh táo để suy xét thêm nhiều thứ. Tôi xoay đầu sang hướng khác, hình ảnh của quá khứ lại chập chờn trước mặt đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu. Minh, như bao lần khác, đều nhận ra nhanh chóng cảm xúc của tôi, anh ngồi gần lại, vòng tay ôm lấy người tôi và hôn lên tóc:
- Cám ơn em đã nghe anh nói hết… Chúc em hạnh phúc!
Đã bao lâu rồi tôi mới lại cảm nhận được cái ấm áp, sự an toàn trong vòng tay anh. Người đàn ông ấy đang run rẩy, là vì thời tiết hôm nay lạnh hơn thường ngày hay anh đang sợ một điều gì đó. Từng câu từng chữ anh nói ra sao nghe có vẻ tuyệt vọng đến thế. Lực ôm của anh yếu dần, anh lại sắp rời xa tôi lần nữa, đến lượt tôi cảm nhận nỗi sợ mất anh đang đến gần…
- Em…
- Anh im lặng đi…
Đến khi tôi kịp hiểu cơ thể mình đang làm gì thì bàn tay tôi đã rời khỏi bó hoa từ lúc nào để giữ chặt lấy bàn tay anh đang vòng qua vai tôi, và theo quán tính, cả người tôi tựa hẳn vào lòng anh. Trái tim tôi bảo rằng, bên anh, tôi sẽ ổn. Anh đã từng như thế nào tôi không cần quan tâm, miễn là trái tim vẫn còn cảm nhận được sự chân thành từ anh, thì tôi sẽ mãi yêu anh. Dưới bầu trời đêm rực rỡ màu sắc của pháo hoa, chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu tiên của mối tình đầu... Năm mới đang điểm những thời khắc đầu tiên, còn tình yêu của chúng tôi thì đang bắt đầu viết tiếp những câu chuyện còn để dở. Thì ra tình yêu là thế, chỉ cần trao nhau niềm tin, vậy là đủ. Mặc dù biết đầy rẫy cạm bẫy vẫn đang rình rập, lỡ sai một lần là mất trọn cả niềm tin ấy thế nhưng ai cũng muốn mạo hiểm để được một lần yêu. Tôi ghé sát môi mình vào tai anh:
- Thiên Minh, em tin anh, chúng mình yêu lại anh nhé…