Tài sản vô giá của cô trò nghèo mồ côi học giỏi

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
“Con muốn đi học để trở thành cô giáo“, Nhung nói về ước mơ của mình. Thế nhưng với hoàn cảnh hiện tại của em, mẹ qua đời, cha bỏ đi biệt xứ, bà ngoại bệnh tật thì tương lai Nhung quá đỗi mờ mịt.
Tài sản vô giá của cô trò nghèo mồ côi học giỏi
Thương cô học trò học giỏi nhưng nguy cơ mất chữ

Xem Video: Nghị lực “không tưởng” của cậu học trò nghèo giữa lòng Hà Nội

//

Em Trương Thị Nhung (11 tuổi) đang học lớp 6 Trường THCS Khánh Bình, nhiều năm liền đạt học sinh giỏi. Em có nước da ngăm đen, đôi mắt to tròn nhưng đượm buồn, nhìn qua mọi người dễ thấy "già" hơn tuổi. Bởi, từ khi còn rất nhỏ, Nhung đã thiếu vắng tình thương của cả cha lẫn mẹ.

Cuộc sống hàng ngày của cô học trò nghèo mồ côi diễn ra trong căn nhà chưa đầy 15m2 ở ấp Rạch Cui, xã Khánh Bình, huyện Trần Văn Thời (Cà Mau). Vừa mới chào đời, cha em đã bỏ đi biệt tích. Mẹ mất khi Nhung chưa tròn 2 tuổi do căn bệnh tim, khiến mảnh đời nhỏ bé bỗng trở nên cô đơn, côi cút.

Nhung về sống cùng ông bà ngoại. Cách đây 5 năm, ông ngoại qua đời. Hai bà cháu cùng người cậu lại về ấp Rạch Cui, ở nhờ phía sau nhà của một người bà con. Vừa qua, dì của Nhung làm lại nhà, cho những cây cột cũ và ít tôn. Người dân địa phương chung tay dựng lên cho họ một "mái ấm" có diện tích chừng 15m2. Nhưng như vậy cũng đã khang trang rồi, vì trước nay Nhung phải ở trong căn chòi lá cứ mưa là dột, còn nắng thì nhìn lên nóc thấy được ánh sáng mặt trời.

Căn nhà bà cháu Nhung ở được dựng tạm bợ, rộng chừng 15 m2

Bà con thương Nhung không chỉ bởi cô bé mồ côi ngoan ngoãn, học giỏi mà vì hoàn cảnh của em quá bất hạnh. Người thân lần lượt rời xa, còn bà ngoại em năm nay mới ngoài 60 tuổi nhưng bệnh liệt giường, không còn minh mẫn. Đôi mắt bà chỉ còn nhìn được ở khoảng cách 1 mét. Cậu ruột em bị tâm thần, ngay cả cái tên của mình cũng không nhớ nổi.

"Cậu nó khi khỏe thì đi đến các chùa, chợ xin, ai cho gì thì lấy. Ở đây ai cũng biết cậu nó không được “ngon lành” nên nhắm có việc gì làm được thì kêu, rồi cho vài chục. Hoàn cảnh tội vậy nên có con cá, bó rau mọi người cũng hay gọi cho mấy bà cháu", anh Nguyễn Hải Đảo, hàng xóm cho biết.

Nhung hiện ở với người bà bị bệnh nặng, còn người cậu cũng không bình thường

Mới 11 tuổi, cô bé Nhung đã biết làm mọi công việc trong gia đình. Những cây cột trong nhà bị mối mọt ăn, thường xuyên rớt bụi bặm xuống nền đất nhưng cô bé luôn quét dọn sạch sẽ. Đi học về thì từ nấu cơm, giặt quần áo,... em đều cáng đáng.

Trong căn nhà bà cháu Nhung ở từ trước ra sau không có vật dụng gì có giá trị. Ngay cả cái tivi là vật dụng phổ biến của mỗi gia đình cũng không. Nhưng với Nhung, có 1 tài sản vô giá: đó là di ảnh của mẹ. Tấm ảnh được em ôm trong lòng lau chùi mỗi ngày đến sáng bóng. Đó là vật để cô bé chưa từng thấy mặt cha nhớ được hình bóng của mẹ.

Nguy cơ bỏ học 

Đối những người khách lạ như chúng tôi, vật giá trị nhất trong căn nhà là bộ sách giáo khoa lớp 6. Bộ sách và tập vở được em bỏ vào bọc nilông cột lại, để gọn vào một góc. Nhung nói, trong căn nhà ọp ẹp củ mình, không có bàn để em ngồi học.

"Con nằm trên giường học bài. Tức ngực thì con ngồi dạy chút, rồi lại nằm học", Nhung kể.

Di ảnh của mẹ là tài sản quý giá nhất, còn sách vở là tài sản quý giá thứ hai được Nhung cất giữ trong bọc nilông

Nhung chưa bao giờ nghĩ sẽ nghỉ học. Những năm đầu phải lội bộ đi học, em không ngại. Lên lớp 5, được người ta cho chiếc xe đạp cà tàng, em đỡ vất vả hơn. Nhưng với Nhung, vất vả cỡ nào cũng được, miễn là còn được đi học. Đầu năm này, khi suýt phải nghỉ học, em thật sự rất sợ.

Nhung không có bàn để học bài

Gia đình Nhung không có sổ hộ khẩu khi về ở tại địa phương. Học cấp 1 thầy cô hiểu được hoàn cảnh đã “chiếu cố” nhưng lên cấp 2, nhà trường buộc phải có sổ hộ khẩu. Không những vậy, do không thuộc diện hộ nghèo nên các khoản phải đóng đầu năm càng khiến em lao đao.

Hoàn cảnh đặc biệt của cô học trò 5 năm liền là học sinh xuất sắc đã khiến cô Cao Hạo Quyên, Bí thư đoàn xã Khánh Bình thương cảm, giúp đỡ để Nhung được "đặc cách" đến trường.

“Con cảm ơn các cô chú đã giúp con. Con muốn đi học. Sau này con sẽ làm cô giáo.”, Nhung nói về ước mơ.

Đoạn đường đời và đoạn đường đến trường của em đều “khúc khuỷu”

Đoạn đường đến trường và đoạn đường đời của em đều khó khăn như nhau. Cô trò mới 11 tuổi nhưng đã từng trải qua những “khúc cua đầy nước mắt” trên “cái dốc cuộc đời” vẫn đang nỗ lực, cố gắng vươn lên. Nhưng trên đoạn đường đời mà cái “dốc quá khúc khuỷu” em có vượt qua được? Không ai chắc được điều gì, chỉ biết rằng, cô bé đã gặp rất nhiều bất hạnh vẫn đang phải sống trong bất hạnh!

Tương lai ra sao, Nhung không biết được. Em chỉ biết, cố gắng học tập tốt từng ngày

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật