Nhìn mặt mình còn chán ngấy

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Gần như mỗi năm, nhạc sĩ Phú Quang lại trình làng một live show mới với giá vé ngất ngưởng, nhưng lần nào khán đài cũng chật kín khán giả. Phú Quang bây giờ hạnh phúc với tình yêu mới và một quán ăn “ra tiền ra bạc”.
Nhìn mặt mình còn chán ngấy
Nhạc sĩ Phú Quang.

- Gần như mỗi năm anh đều làm một live show mới, điều này có liên quan gì đến việc để thể hiện thái độ chuyên nghiệp trong âm nhạc, đến kỳ thì phải nhắc khán giả nhớ đến mình?

- Tôi không nghĩ mình phải nhắc ai cả, cảm thấy cần thì làm thôi.

- Mỗi một live show có ý nghĩa như thế nào với anh?

- Nó là một lần “ngoảnh lại”, nhìn lại con đường mình đã đi qua. Mỗi lần ngoảnh lại, tôi thấy một điều khác, không phải lần nào cũng như lần nào.

- Việc "ngoảnh lại" giúp gì cho anh?

- Để đi tiếp và tránh những gì có thể tránh, làm hơn những gì mình chưa làm được. Tôi ngoảnh lại không phải để rung đùi vuốt râu nhâm nhi mấy mẩu bánh mỳ khô cứng.

- Không phải chương trình nào của anh cũng có nhiều sáng tác mới, tại sao thế?

- Nghệ thuật làm gì có quen và cũ, nếu khán giả còn chấp nhận thì có nghĩa tác phẩm ấy vẫn được. Nghệ thuật chỉ có hay và không hay.

- Nói như anh nghệ thuật sẽ đi lên như thế nào?

-Mỗi người chỉ làm được một tí tẹo thôi.

-Thời gian này anh thấy chân dung của mình thế nào?

- Cái mặt thì vẫn thế, con người vẫn thế, chỉ có điều mỗi ngày một cũ đi. Mỗi sáng ra rửa mặt nhìn vào gương thấy rất nhiều nét thô thiển không nên có. Tôi không có gì hài lòng với chân dung mình. Tôi có thể ngắm rất lâu một cô gái đẹp thì được nhưng ngắm mình một lúc là chán đến tận cổ.

- Anh yêu mình như thế nào?

- Tôi không có khả năng tự yêu mình. Có thể yêu một em xinh đẹp nào đó chứ không yêu mình được. Đến giờ tôi vẫn còn khả năng yêu một cô gái nhưng không có khả năng yêu mình từ hồi rất trẻ.

- Điều khó nhất trong việc sáng tác của anh bây giờ là gì?

- Điều khó nhất nằm trong những việc tưởng như không khó khăn: tưởng viết dễ hoá ra khó.

- Anh nghĩ gì nếu một ngày nào đó tất cả những việc mình làm hoá ra vô nghĩa?

- Rất nhiều khi tôi thấy nhiều điều vô nghĩa, không phải của mình mà cả của nhiều người.

- Vậy điều gì là ý nghĩa với anh?

- Sau 40 năm làm nghề, điều ý nghĩa nhất tôi tìm ra là làm được điều gì có ý nghĩa rất khó.

- Công việc kinh doanh của anh như thế nào?

- Trước đây, tôi làm công việc sáng tạo đơn thuần, giờ thấy có người mua thì đem ra bán. Gọi là kinh doanh cho oai chứ cũng chỉ nhì nhằng bán mấy thứ mình có.

- Nhưng đời sống kinh tế của anh “đi lên” so với khi chỉ sáng tạo đơn thuần chứ?

- Thì, bán được cái gì đương nhiên sẽ có tiền hơn là không bán được.

- Phú Quang nhạc sĩ, Phú Quang khi yêu, Phú Quang đời thường... là mấy khuôn mặt?

- Chỉ là một khuôn mặt cũ rích. Vì Phú Quang đời thường và khi yêu, khi sáng tác giống hệt nhau. Cũng xấu tốt đủ điều, cũng thật thà, láu lỉnh, cũng ngây ngô. Tôi không quen sống thành hai con người. Tôi không có khả năng giả vờ, hoặc nếu có khả năng thì cũng không làm.

- Vì sao vậy?

- Vì thấy không cần thiết, các cụ nói: “khôn ngoan chẳng lọ thật thà” cơ mà. Cho nên, trong giới nghệ sĩ nhiều người lấy biệt danh khi sáng tác, không phải tôi không thể lấy biệt danh. Chẳng hạn mình là Quang thì có thể đọc trẹo đi là Sọt chẳng hạn nhưng tôi không làm vì tôi muốn nói với khán giả rằng tác phẩm của tôi chính là con người tôi, không cần giấu giếm, che đậy gì cả. Có người muốn tác phẩm là ước mơ, hoài bão của họ, với tôi tác phẩm là hiện thực, là buồn vui hay dở, không cần “diễn”.

- Anh thường viết như thế nào?

- Khi tôi cảm thấy cần phải viết. Với tôi sáng tác như nhu cầu phải xả ra. Tôi không rèn được cái đức đặt gì viết nấy, kể cả tiền tài, danh vọng cũng không bắt tôi viết, tôi chỉ viết được những gì mình thích. Nếu lấy tiêu chí gì cũng viết được để đánh giá chuyên nghiệp thì tôi tự nhận mình không chuyên nghiệp.

- Trong cuộc sống, anh ghét nhất điều gì?

- Cuộc sống thì phải có đủ thứ, buồn vui lẫn lộn và mình phải chấp nhận, hơi đâu mà ghét, chỉ có thể không thích điều gì đấy. Ví dụ, tôi không thích sự vờ vĩnh, giả dối, uốn mình trước quyền lợi, danh vọng. Tôi thích sống thật với mình. Thích thì bảo thích, không thích thì bảo không thích.

- Khi buồn, anh có hay nghe lại những sáng tác của mình?

- Tôi ít khi lấy giai điệu của mình để an ủi mình. Một trong những cái ngại nhất của tôi là nghe lại nhạc của mình. Vì trước khi ra bản nhạc đó tôi đã phải nghe quá nhiều. Với lại nhìn mặt mình còn chán ngấy nói gì nghe nhạc mình.

(Theo Pháp Luật & Xã Hội)

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật