Chờ đợi một tình yêu

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi có cảm giác lúng túng vì ánh mắt của anh nhìn tôi thật trìu mến như chứa đựng tình cảm yêu thương. Nhưng rõ là chúng tôi gặp nhau chưa lâu, nên tôi nghĩ rằng người con gái trong lòng anh ắt hẳn không phải là tôi. Một cảm giác hụt hẫng dân lên, tôi cảm thấy buồn. Anh đưa tôi về tới tận nhà, anh còn nói là từ sau mỗi tối anh sẽ đưa tôi về sau khi tan làm vì con gái đi lại buổi tối rất nguy hiểm. Không hiểu sao lúc ấy tôi đồng ý ngay.
Chờ đợi một tình yêu
Ảnh minh họa

Tôi sinh ra trong một gia đình có thể nói là khá giả. Năm 1‌8 tuổ‌i, cái tuổi mà lũ bạn cùng trang lứa đang chuẩn bị bước chân ra thành phố học đại học và có ba có mẹ đi cùng thì tôi lủi thủi một mình kéo hai cái vali to đùng giữa sân bay Charles de Gaulle tìm lối ra. Tôi đi đi lại lại, lên lên xuống xuống không biết bao nhiêu lần mà vẫn không tìm được lối ra, với vốn tiếng Pháp ít ỏi tôi cố hỏi một nhân viên trong sân bay, và cuối cùng thì tôi cũng ra được khỏi sân bay. Những tưởng ra khỏi cái sân bay ấy là tôi có thể về chỗ trọ. Nhưng ôi không! Còn xa lắm mới đến cái bến metro. Trong khi đang đánh vật với hai cái vali thì có một giọng Việt Nam vang lên:
- Bạn ơi! Vali của bạn có vẻ nặng quá, bạn cần mình giúp không?
Tôi mắt tròn mắt dẹt há mồm ra nhìn và gật đầu lia lịa, tôi không nghĩ rằng giữa chỗ này mà gặp được người giúp đỡ.
Trên đoạn đường từ sân bay về tới bến metro gần nhà, tôi và người con trai đó nói chuyện với nhau cả buổi. Thì ra anh là sinh viên tốt nghiệp và xin được học bổng sang Pháp. Anh đã xong master một năm vừa rồi. Anh cho tôi số điện thoại còn tôi viết cho anh tên tôi vào mẩu giấy nhớ vì hiện tại tôi chưa có số điên thoại để liên lạc.
Cuộc sống ở Paris hoa lệ với bao điều mới lạ dường như đã chiếm hết tâm chí tôi, tôi chẳng còn nhớ lời hứa sẽ liên lạc với người con trai, người đầu tiên đã giúp đỡ tôi khi tôi chân ướt chân ráo bước đến đất nước này. Thời gian trôi qua thật nhanh, kết quả học tập của tôi cũng không quá tồi. Tôi lên kế hoạch cho một chuyến du lịch khắp nước Pháp nhưng lại chẳng thể gọi điện cho ba mẹ để xin thêm một chút kinh phí. Trong lúc đang lướt Facebook tôi thấy dòng trạng thái của người chị họ: Tại sao ông ngoại tôi mất nhưng ba mẹ không báo tin cho tôi. Ngay lập tức tôi gọi cho em trai và được tin gia đình tôi bị một người bạn của ba mẹ lừa gạt trong một vụ xuất khẩu rượu nên gia đình bị phá sản, ngân hàng đã đến tịch thụ toàn bộ tài sản. Chính vì lẽ đó mà ông ngoại uất ức rồi lên cơn đau tim và qua đời. Hiện giờ bố tôi đang bị tạm giam để điều tra, còn mẹ và em trai về đồn điền cà phê của chú là em trai ruột của ba để sống. Vội vàng kiểm tra số tiền còn lại của mình để xem có thể mua được vé máy bay không nhưng thực sự số tiền ấy còn không đủ để tôi mua nửa cái vé máy bay một chiều chứ đừng nói là khứ hồi. Tôi bất lực và hai dòng nước mắt rơi không ngừng. Tôi đi lang thang khắp các con đường ở Paris như một kẻ vô hồn. Bất chợt tôi va vào một người phụ nữ, chị ấy nói xin lỗi và hỏi tôi có sao không. Tôi chẳng thèm quan tâm rằng chị ấy đang nói tiếng Pháp với tôi mà tôi đáp lại bằng tiếng Việt:
- Tôi không sao, tôi ổn! Xin lỗi vì đã đụng trúng chị!
Chị ấy liền ồ lên và nói rằng chị ấy cũng là người Việt Nam. Chị đi cùng tôi một đoạn nhưng tôi tuyệt nhiên không nói gì mà chỉ lặng lẽ khóc và chị cũng không hỏi gì thêm. Đi được một đoạn chị chỉ cho tôi quán chị làm việc và không quên đưa số điện thoại của chị cho tôi.
Ngày hôm sau thức dậy việc đầu tiên tôi làm là tìm một công việc để lo học phí cho năm học này và một phần là giúp mẹ và em trai. Tôi tìm được một công việc hái nho cho một trang trại ở vùng Bordeaux. Lúc ấy tôi thầm nghĩ rằng dù sao ông trời vẫn còn thương mình vì đã ngay lập tức cho tôi một công việc. Nhưng sự thật đời không như là mơ, công việc này thật sự quá vất vả, tôi phải quỳ gối để di chuyển qua từng dàn nho, công việc này kéo dài trong 10 tiếng đồng hồ và chỉ được nghỉ ăn trưa 15 phút. Dường như trong một tháng làm việc đó tôi không còn thời gian để nghĩ tới truyện buồn của gia đình.
Tôi ngậm ngùi cầm số tiền kiếm được trong một tháng lao động cực nhọc lên tàu quay về Paris, trên chuyến tàu định mệnh đó tôi lại một lần nữa gặp lại anh.
- Em có vẻ gầy và đen hơn so với hồi anh gặp em ở sân bay nhưng đôi mắt của em thì vẫn to tròn như thế nhỉ!
Tôi ồ lên và nói:
- Thì ra anh là người đã kéo đồ giúp em ở sân bay, em thấy anh rất quen nhưng lại không thể nhớ đã gặp anh ở đâu. Mà lần đó anh còn chưa nói với em tên của anh đấy.
Anh cười và đáp lại:
- Anh tên là Nhật Minh. Mà anh đợi rất lâu rồi nhưng không thấy có cô gái nào gọi điện đến để cảm ơn anh nhỉ?
Tôi như chợt nhớ ra lời hứa nên lôi điện thoại ra và lưu số của anh vào rồi nháy sang máy anh. Anh lưu số của tôi và nói:
- Lưu số của em là gì được nhỉ? Thất hứa có được không nhỉ?
Tôi nhìn anh khó hiểu:
- Em tên là Trang Hạ mà!
Anh cười kiểu bí hiểm:
- Anh không thích lưu tên. Xong rồi anh đã biết lưu là gì rồi.
Tôi tò mò:
- Cho em xem.
Anh đưa cho tôi lon nước và nói:
- Em uống nước đi. Mà em vừa đi hái nho về đấy à?
Tôi cầm lon nước và khẽ gật đầu. Đôi mắt như muốn trực trào nước mắt.
Anh lại hỏi tiếp:
- Chắc vất vả lắm đúng không?
Mọi buồn tủi trong tôi dâng lên và tôi không thể kìm nén được nữa cứ thế nước mắt tôi tuôn rơi.



- Em ngốc thế bị bắt nạt là phải. Đi làm mà không kí hợp đồng, ngốc vì nho dập, nhiều khi chỉ là cái cớ của chủ để trừ tiền nên mỗi lần bàn giao bọn em phải cùng kiểm tra số lượng và chất lượng với chủ.
Vì mệt mỏi nên tôi ngủ gục lúc nào không biết. Khi tôi tỉnh dậy tàu đã vào ga và mọi người đang thu dọn hành lí, tôi quay ra hỏi anh:
- Sao anh không gọi em dậy?
Anh vừa nói vừa cười:
- Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi em dậy, nhưng em yên tâm dù sao người kiểm soát cũng lên đuổi chúng ta xuống ngay thôi!
Hai chúng tôi cùng kéo vali xuống tàu, ra tới bến metro tôi chào anh và anh hẹn sẽ sớm gặp lại tôi. Về tới nhà tôi lại nghĩ tới việc cần phải tìm một công việc làm thêm sau giờ học, tôi chợt nghĩ tới chị gái mà tôi đã gặp trên đường hôm nọ. Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho chị, chị cũng không để tôi phải đợi lâu và thông báo rằng nhà hàng chỗ chị làm đang cần tuyển một người phụ bếp vào buổi tối. Theo như mô tả công việc chị đưa ra thì tôi thấy mình có thể làm được và nhận lời chị đi làm vào tuần sau. Tôi ra ban công đứng dựa vào lan can, ngước lên trời cao rồi trong lòng thầm tự hứa sẽ phải cố gắng sống thật tốt để ba mẹ không phải lo nghĩ. Trong khi vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ màn hình điện thoại hiện lên dòng tin nhắn của anh:
- Này mắt tròn! Em đang làm gì thế? Ngày mai đi chơi với anh không?
Tôi vẫn còn bực về việc anh luôn chọc tôi. Tôi trả lời cộc lốc
- Mai đây không rảnh nhé!
Từ ngày mai tôi lại quay về với trường học và thêm vào đó là đi làm tối nên sẽ chẳng có nhiều thời gian thảnh thơi nữa. Tôi quyết định ngày hôm nay phải dành để yêu bản thân.
Ra khỏi nhà, nơi đầu tiên tôi tới là ngân hàng, gửi vào tài khoản của mình số tiền đủ để nhập học và sinh hoạt phí của tháng tới. Phần còn lại tôi gửi về cho mẹ và em trai. Dù sao em trai tôi năm nay cũng cuối cấp, chắc chắn nó sẽ cần tiền để mua tài liệu và cả đi học thêm nữa. Kết thúc giao dịch chuyển tiền tôi bước ra đường và bắt đầu đi mua sắm vài thứ cho năm học mới, lúc đi vào do không để ý nên tôi bước hụt một bậc và chới với lao về phía trước thì ngay lập tức có một thâ‌n hìn‌h to lớn đỡ lấy tôi. Ôi! Lại là anh, sao số tôi đi đâu cũng gặp anh thế này. Vì vẫn còn giận anh nên tôi đẩy anh ra và quay đi, anh chạy theo, chắn lối ra rồi hỏi tôi:
- Em bảo với anh là không rảnh mà! Sao giờ lại ở đây?
Tôi vênh mặt lên mà trả lời:
- Anh không thấy sao, tay em xách bao nhiêu là đồ. Có nghĩa là em bận đi mua đồ, giờ em vào tiệm trà sữa là em bận đi uống trà sữa đó.
Anh cũng đáp lại không thua kém:
- Nếu bận như em anh cũng muốn. Giờ anh bận uống trà sữa với em có được không?
Tôi phì cười và nói:
- Anh học cũng nhanh nhỉ! Thế anh mời em nhé?
Anh xoa đầu tôi và gật đầu đồng ý. Một lát sau anh bước ra với 2 cốc trà sữa một matcha cho anh và một khoai môn cho tôi. Hai chúng tôi vừa đi, vừa uống và nói luyên thuyên đủ chuyện, anh làm tôi cười không ngừng. Đi bộ một lúc mệt quá tôi và anh ngồi nghỉ ở sảnh của một bến metro. Đúng lúc đó trong sảnh ngân lên tiếng đàn piano, tôi rất thích nghe đàn piano nhưng chưa có cơ hội để học, nên mỗi khi có ai đó chơi đàn tôi lại đứng xem cho bằng được. Tôi liền kéo anh ra xem, nhưng ra tới nơi thì người chơi kết thúc bản nhạc. Tôi tiu nghỉu nói:
- Chán thế! Không được xem người ta chơi đàn rồi.
Anh lại hỏi tôi:
- Em thích xem người khác chơi đàn à?
Tôi vừa cầm ly trà vừa mút và nói:
- Thích lắm ạ! Em muốn được học chơi piano nhưng chưa có cơ hội.
Khi tôi vừa dứt lời anh bảo tôi cầm ly trà, còn anh tiến lại chỗ cây đàn rồi ngồi xuống và bắt đầu đặt những ngón tay thon dài lên phím đàn. Anh vừa đàn vừa hát. Trái tim tôi đập nhanh hơn, hai má đỏ lên và tôi mong muốn thời gian hãy dừng lại ở giây phút này thôi để tôi được ngắm nhìn chàng trai này mãi. Phải chăng tôi đã thích anh rồi. Đang mải mê suy nghĩ, bỗng anh dừng lại và quay ra nói:
- Sao em nhìn anh chăm chú thế?
Tôi giật mình và buột miệng nói:
- Sau này anh mà tỏ tình với bạn gái bằng cách này thì em dám chắc là người con gái đó sẽ đồng ý ngay lập tức đó.
Anh cười và nói:
- Vậy chắc chắn anh sẽ phải thử dùng cách này rồi.
Tôi tròn mắt lên:
- Thế anh cũng đang muốn tỏ tình với ai đó à?
Anh cầm lại cốc trà sữa, nhìn tôi. Tôi có cảm giác lúng túng vì ánh mắt của anh nhìn tôi thật trìu mến như chứa đựng tình cảm yêu thương. Nhưng rõ là chúng tôi gặp nhau chưa lâu, nên tôi nghĩ rằng người con gái trong lòng anh ắt hẳn không phải là tôi. Một cảm giác hụt hẫng dân lên, tôi cảm thấy buồn. Anh đưa tôi về tới tận nhà, anh còn nói là từ sau mỗi tối anh sẽ đưa tôi về sau khi tan làm vì con gái đi lại buổi tối rất nguy hiểm. Không hiểu sao lúc ấy tôi đồng ý ngay.



Buổi làm đầu tiên chỉ là làm quen với công việc nên tôi vẫn đang còn được chị bạn giúp đỡ nhiều nhưng việc rửa nguyên chồng bát đĩa cao tới đầu và chạy đi chạy lại liên tục để chuẩn bị món khiến chân tay tôi mỏi rã rời nhưng dẫu sao cũng đỡ vất vả hơn công việc hái nho kia. Kết thúc công việc lúc 11 giờ kém tôi uể oải bước ra khỏi quán, bất ngờ anh bước tới trước mặt tôi với ly trà sữa. Mấy người bạn làm cùng thấy cảnh này liền nói:
- Trang Hạ có bạn trai đến đón kìa, ước gì mình cũng được như cô ấy.
Anh nghe mọi người nói thế chỉ cười mà không phản ứng gì nên tôi vội xua tay và phân bua:
- Đây là anh Minh bạn em, chúng em chỉ là bạn bình thường thôi chứ không như mọi người nghĩ đâu.
Tôi và anh đi cùng nhau suốt cả đoạn đường ra tới bên metro nhưng chẳng ai nói gì với nhau. Cảm thấy không khí này thật không hay cho lắm nên tôi mở lời trước:
- Anh Minh, anh chỉ cần đưa em đến bến metro này thôi. Sau đó em sẽ tự về được. Nếu anh đưa em về tận tới nhà sẽ rất ngược đường đó.
- Anh thấy không ngược cho lắm nên sẽ đưa em về đến nhà để đảm bảo an toàn.
Về đến nhà tôi tôi tắm rửa thật nhanh rồi leo lên chiếc giường yêu thương mà ngủ một cách ngon lành. Và cứ thế một tuần vừa đi học vừa đi làm của tôi trôi đi. Anh biết tôi là một đứa mê ẩm thực nên cứ chủ nhật cuối tuần là anh lại hẹn tôi đi ăn để chúng tôi cùng khám phá các món ăn của Pháp. Tôi vô cùng thích bánh ngọt của Pháp, mà nơi tôi thích nhất là tiệm “Salon de thé Chat Chat”. Nói là tiệm trà nhưng bánh ở đấy mới thật sự nổi tiếng, những chiếc bánh được làm mô phỏng theo hình trái cây, mà nó được làm giống thật tới từng chi tiết. Khi đặt chiếc bánh bên cạnh quả mà nó được mô phỏng theo thì khó phân biệt đâu là bánh đâu là quả. Ngoài ra tôi thích tiệm bánh này vì ở tiệm còn có một vài chú mèo. Trong đó tôi thích nhất chú mèo trắng Mozat. Mỗi lần tới đó là chú mèo Mozat liền ngoáy đuôi chạy theo tôi rồi nhiễm nhiên ngồi vào lòng tôi mà ngủ. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đi cùng anh đến quán này để ăn khao việc tôi đã được nhận vào làm thực tập sinh trong một trung tâm nghiên cứu về Hoá thực phẩm. Vừa đến quán điều ngạc nhiên là Mozat lại chạy ra quấn lấy chân anh và được anh ve vuốt bế lên thay vì chạy theo tôi, tôi nhìn anh với anh mắt đây nghi hoặc mà nói:
- Anh đã từng đến đây hay sao mà Mozat lại chạy ra đón anh như thế?
Anh chỉ cười và nói:
- Chắc tại anh đẹp trai quá đó mà.



Chúng tôi nói chuyện và chơi đùa với chú mèo một lúc thì cũng đến giờ tôi đi làm. Tôi chào tạm biệt anh và hẹn gặp lại nhau sau buổi làm. Buổi làm hôm nay của tôi kết thúc sớm hơn thường lệ, chiều nay mải chơi quá nên tôi đã quên khuấy điện thoại đã sắp hết pin, giờ lôi ra để gọi cho anh thì điện thoại đã tắt ngóm rồi. Tôi đành đi ra bến metro chờ anh vì dù sao qua quán không thấy tôi anh cũng sẽ phải ra đây để bắt tàu về. Đứng đợi 30 phút mà vẫn chưa thấy anh, tôi cảm thấy hơi lo lắng vì giờ này ở bến tàu rất vắng mà phía không xa tôi một chút lại có mấy gã đang say sỉn. Tôi cố chấn an mình sẽ không sao và anh sẽ sớm đến thôi thì bỗng lúc đó có một gã say sỉn đi về phía tôi rồi bắt đầu gọi tôi:
- Em gái nhỏ! Sao đứng một mình thế kia? Đi với anh nào. Lão ta loạng choạng đi tới và với tay ra để tóm lấy tôi.
Hoảng sợ tôi chạy thục mạng, khi đang leo lên các bậc cầu thang thì anh xuất hiện ngay trước mắt, anh kéo tôi sang một bên và đẩy gã say kia ra. Lão ta vẫn không muốn buông tha cho tôi nên lại lao tới tóm tôi lần nữa, nhưng lần này anh đẩy nhanh tôi ra phía sau lưng và nói sẽ báo cảnh sát nên gã ta mới bỏ đi rồi anh quay lại ôm tôi và nói:
- Sao em lại không nghe máy? Em có biết là anh rất lo cho em không?
Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn lắp bắp trả lời:
- Tại... tại máy em hết pin vì không gọi được cho anh nên em ra đây chờ.
Anh thả tôi rồi đưa hay ta đặt lên vai tôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi mà nói:
- Em nghỉ làm thêm đi.
Tôi lắc đầu và nói:
- Không được, em vẫn sẽ đi làm nhưng không ngốc như hôm nay nữa, em sẽ đợi anh ở quán nếu anh chưa tới, dù sao ở đó cũng đối diện đồn cảnh sát và cũng đông người nên sẽ không sao.
Anh gật đầu đồng ý và nắm tay tôi vào metro. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi như hôm nay nhưng về đến nhà leo lên giường không sao ngủ được vì cứ nghĩ tới lúc anh lo lắng cho mình rồi còn ôm và nắm tay nữa, không biết tình cảm anh dành cho mình là gì nhỉ? Có phải là yêu không?

Tháng mười hai đã đến không khí giáng sinh lan tràn cả Paris, tôi và anh vẫn tay trong tay đi dưới mùa đông giá lạnh để mà tận hưởng không khí giáng sinh nhưng rõ là anh chưa từng một lần nói yêu hay thích tôi. Mặc dù ở Pháp đã gần hai năm nhưng tôi chưa thấy tuyết bao giờ, hôm nay tôi và anh cùng đi dạo trong chợ Noel to nhất của Paris, đứng trước một gian hàng bán đấy những quả cầu tuyết tôi không thể kìm lòng được nên lấy mấy quả dốc ngược rồi thả xuống để cho tuyết rơi. Anh thấy tôi chơi một cách hứng thú nên hỏi:
- Em thích không? Nếu thích thì mua.
Tôi vẫn mân mê những quả cầu và nói:
- Thích thì đương nhiên rồi nhưng anh nhìn xem một quả cầu bằng 2 ngày lương của em đó nên không mua đâu. Chơi thế này đủ rồi.
Anh nghe thế liền bảo:
- Nếu đủ rồi thì chúng ta đi thôi em cứ đứng đây mãi ở đây sao người ta bán được hàng.
Anh kéo tôi tới căn nhà gỗ nơi mọi người vẫn thường đứng để dùng cacao hoặc rượu vang nóng. Anh bảo tôi đứng đợi ở đấy để anh đi mua đồ uống. Lát sau anh quay về với 2 ly cacao và một quả cầu tuyết. Tôi tròn mắt lên ngạc nhiên, anh đưa cho tôi quả cầu tuyết và nói:
- Quà giáng sinh cho em đấy.
Tôi cười tít mắt và nói cảm ơn anh nhưng chợt nhớ rằng giá của cầu quả tuyết to như thế này thì không hề rẻ chút nào. Tôi lại đẩy quả cầu tuyết đó cho anh và nói:
- Em không thích quả cầu tuyết to như thế này đâu. Hay anh đem đổi sang loại bé hơn đi.
Anh cầm lại quả cầu tuyết và nói:
- Anh mua mở hàng cho họ nên không muốn quay lại đổi. Nếu em không thích thì anh sẽ đem quả cầu này tặng cho người qua đường và mua cho em quả nhỏ.
Nhìn vẻ mặt của anh nói rất nghiêm túc nên tôi liền kéo anh lại:
- Em thích, nhưng vì nó đắt quá nên em không dám nhận.
Anh cười đắc ý:
- Đúng là con gái bọn em rõ thật là rắc rối. Đã thích mê mà lại còn từ chối.
Bị anh nói trúng suy nghĩ nên chỉ còn biết cắm đầu vào ly cacao mà uống lấy uống để. Còn anh dùng những ngón tay thon dài vuốt tóc tôi và hôn nhẹ lên chúng. Tim tôi như ngừng đập.
Thoắt cái đã đến ngày cuối năm, anh hẹn tôi ra quán cafe quen thuộc của hai đứa. Vì là ngày cuối năm nên mọi người đi lại gấp gáp để về quây quần cùng gia đình đón năm mới còn tôi thì quá rảnh do đã kết thúc các môn thi từ trước kì giáng sinh và cũng hoàn thành báo cáo ở phòng thí nghiệm cách đây hai ngày mà gia đình thì ở xa. Chính vì thế tôi quyết định đến quán cafe sớm hơn so với giờ hẹn để có thể ngồi ngắm nhìn mọi người qua lại và chơi với Mozat. Nhưng nhân tính không bằng trời tính, chỗ ngồi quen thuộc của tôi và anh đã bị một cô gái khác ngồi mất mà Mozat cũng leo lên lòng cô gái ấy nên tôi đành đi lên gác lửng ngồi đọc sách và chờ anh. Khi đang nhâm nhi chiếc bánh và uống trà thì anh bước vào, sao anh cũng đến sớm như vậy, rõ là anh nói hôm nay anh bận vì có một buổi gặp mặt với giáo sư và hẹn tôi lúc 5 giờ kia mà giờ mới là 3 giờ. Nhưng dù sao anh cũng tới rồi nên giơ tay lên và đang cất giọng gọi anh thì cô gái khi nãy chiếm mất chỗ ngồi đẹp của tôi liền chạy tới ôm lấy anh và nói:
- Em biết anh chỉ giận em nên nói thế chứ nhất định anh sẽ tới nên em quyết định vẫn tới đây đợi anh.
Anh đẩy cô gái ra và nói:
- Không phải vậy. Anh nghĩ em hiểu lầm rồi.
Cô gái nắm lấy tay anh cười nói:
- Hiểu lầm gì chứ, em biết anh vẫn còn yêu em nếu không vì sao trên Facebook của anh vẫn đăng những bức hình nơi này rồi trước kia anh còn nói anh làm quen một cô bé nào đấy ở sân bay và giúp đỡ cô ấy vì cô ấy có đôi mắt giống em và cách đây hai ngày khi em quay lại Paris em đã tới nhà anh. Chìa khoá nhà, anh vẫn có thói quen để ở chậu cây trước thềm nên em đã mở được cửa và em còn biết rằng anh đã đặt một chiếc nhẫn cho em.



Tôi quá choáng váng trước những lời nói của cô gái đó nên đánh rơi chiếc cốc nước trà đang cầm trên tay, tiếng chiếc cốc vỡ choang dường như đủ làm tất cả mọi người ngoái lại nhìn tôi và anh cùng cô gái cũng ngước lên, ba cặp mắt nhìn nhau. Trong giây lát tôi nhận ra mình nên rời khỏi đây để tránh là người thừa thãi và cũng để ngăn cho anh không nhìn thấy những gọt nước mắt sắp trào ra của mình. Thu dọn túi xách, tôi nhanh chóng lao xuống cầu thang thì anh đã đứng ở dưới. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười rồi bước qua anh, anh kéo tôi lại và muốn được giải thích nhưng tôi quay lại nói với anh:
- Em nghĩ đó là chuyện riêng của anh nên anh không cần phải giải thích với em.
Rồi tôi gạt tay anh ra và bước đi vội vã rời khỏi quán mặc cho tiếng anh gọi. Trời bỗng đổ cơn mưa, dường như trời cũng thương cảm cho tôi. Chính vì thế mà nước mắt tôi cứ rơi hoà lẫn vào với những gọt nước mưa. Lần đầu tiên yêu và cũng là lần đầu tiên trái tim tôi bị tổn thương đến thế. Đúng lúc đó có điện thoại của mẹ từ Việt Nam gọi sang, tôi lau vội những gọt nước mắt để mẹ không nhìn thấy. Mẹ báo cho tôi biết đã bắt được người bạn của ba và tìm được bằng chứng chứng minh gia đình chúng tôi bị họ lừa gạt chính vì thế mà ba tôi đã được tại ngoại, đồng thời tài sản của gia đình tôi đều được ngân hàng bỏ niêm phong. Duy chỉ có nhà máy sản xuất đã bị công nhân đập phá và lấy đi toàn bộ máy móc thiết bị khi nhà máy phá sản và không đủ khả năng thanh toán lương cho họ nhưng ba mẹ nói hai người sẽ cố gắng gây dựng lại. Ngoài ra mẹ cũng nói với tôi hãy nghỉ làm thêm để tập trung vào việc học và không cần gửi tiền về Việt Nam cho mẹ em trai nữa vì từ giờ ba mẹ có thể lo được cho em trai tôi rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì gia đình tôi giờ đây đã yên ổn, còn chuyện ngày hôm nay và về anh, tôi sẽ cố gắng quên.
Về đến nhà mở điện thoại ra tôi thấy 10 cuộc gọi nhỡ của anh. Rồi anh nhắn tin muốn gặp tôi để xin lỗi. Tôi tự nghĩ, nếu muốn xin lỗi anh đã tới tìm tôi chứ không phải nhắn tin hay gọi điện như thế này. Giờ đây người yêu của anh đã quay về, anh đâu còn cần người có hình bóng của bạn gái anh trong đó làm gì. Tôi không muốn có bất kì liên lạc gì với anh nữa nên nhắn cho anh một tin nhắn nói không bao giờ muốn gặp anh nữa và xoá luôn số điện thoại của anh. Quả nhiên từ sau tin nhắn đó tôi không nhận được bất kì một cuộc điện thoại nào của anh nữa. Bẵng đi hơn một tuần sau, khi vừa đi học về tôi thấy trong hòm thư nhà mình có một bưu kiện. Trên bưu kiện ghi tên của anh, đang đi định ném nó vào sọt rác thì nhận được tin nhắn từ số máy lạ:
“Anh nghĩ em đã nhận được bưu phẩm của anh, em đừng bực tức mà ném vào sọt rác nhé”.
Mở gói quà ra là một chiếc điện thoại của anh, trên chiếc điện thoại có để hình tôi và anh chụp chung dưới tháp Eiffel. Và cũng thật dễ đoán mật khẩu để tên tôi, rồi làm theo hướng dẫn anh đã ghi sẵn tôi mở một File ghi âm của anh và nghe:

“Em à! Khi em đang nghe những lời nói này của anh thì anh đã đang ở Việt Nam rồi. Anh biết em vẫn còn giận anh vì chuyện ngày hôm đó và cả việc anh không đến nhà tìm em để nói lời xin lỗi. Chính vì thế anh làm việc này để gửi lời xin lỗi tới em và anh muốn cho em biết rằng người con gái khiến anh quan tâm duy nhất là em. Còn về người con gái em nhìn thấy hôm trước, cô ấy đúng là bạn gái cũ của anh. Năm anh lên 1‌8 tuổ‌i gia đình anh gặp một tai nạn xe ba mẹ anh đều qua đời trong tai nạn, chỉ mình anh sống sót trong tai nạn đó. Rồi ba của cô ấy là bạn thân của ba anh đã đưa anh về sống cùng, ngày đó vì bị ảm ảnh bởi vụ tai nạn và sự ra đi của ba mẹ nên gần như anh không muốn nói chuyện với bất cứ ai và cũng không cho ai lại gần. Nhưng chỉ mỗi cô ấy vẫn kiên trì hằng ngày ở bên cạnh anh kể cho anh những điều xảy ra xung quanh cô ấy. Dần dần anh mở lòng với cô ấy và trở nên thân thiết hơn, sau đó anh lấy lại được sự cân bằng và quay trở lại được với cuộc sống hiện tại. Hết năm thứ 3 đại học anh nhận được học bổng hợp tác trao đổi sinh viên giữa trường anh theo học ở Việt Nam và một trường bên Pháp nên anh đã hoàn thành nốt năm cuối đại học ở đây. Tuy nhiên lúc đó anh không hề hay biết cô ấy có tình cảm với anh, khi anh đi cô ấy khóc rất nhiều và liên tục đòi ba mẹ cô ấy cho đi theo anh. Không đành lòng để con gái buồn nên ba mẹ cô ấy đã đăng kí cho cô ấy một khoá học đàn piano tại Pháp trong 6 tháng để cô ấy có thể ở Pháp cùng anh. Và trong khoảng thời gian đó có lẽ anh và cô ấy đã phát sinh tình cảm, quán trà mà chúng ta hay lui tới cũng là nơi anh và cô ấy vẫn thường đến khi cô ấy còn ở đây. Chính vậy khi thấy những bức ảnh chụp quán trà lúc chúng ta đi cùng nhau đã làm cô ấy lầm tưởng rằng anh vẫn chưa thể quên cô ấy và khi gặp anh ở quán trà có lẽ cô ấy nghĩ anh đến vì cô ấy mà không biết rằng thực ra anh có mặt ở đó là vì em. Vì em thích nơi đó nên anh mới đến, còn sau khi chia tay cô ấy đã rất lâu rồi anh không đến đó cho tới khi gặp em.
Sau 6 tháng học cô ấy phải quay về Việt Nam còn anh vì đã có học bổng và trường học nhận nên anh tiếp tục học lên master. Trong khoảng thời gian khi cô ấy quay về Việt Nam anh và cô ấy vẫn tiếp tục yêu xa, nhưng vào một ngày cô ấy nói với anh rằng cô ấy mệt mỏi với việc phải yêu xa thế nên cô ấy muốn chia tay. Anh không thể tin rằng vì yêu xa mà cô ấy muốn chia tay với anh, trước kia cô ấy còn đòi ba mẹ cho theo anh sang đây thì sao mới một gian cách xa mà cô ấy đã thay đổi. Anh quyết định quay về Việt Nam để hỏi rõ cô ấy và sự thật là cô ấy đã có người mới, một người có thể luôn luôn ở bên cạnh cô ấy, che chở và chăm sóc cho cô ấy chứ không phải để cô ấy chạy theo như anh. Khi anh quay lại Pháp cũng là ngày cô ấy đính hôn, và cũng là lần đầu tiên anh gặp em. Quả thật lúc đó anh thấy em rất giống cô ấy nên đã chủ động làm quen, nhưng rồi anh nhận ra em và cô ấy hoàn toàn khác nhau. Nếu như cô ấy là chỗ dựa cho anh và khi mất đi cô ấy anh thấy hụt hẫng thì em là một thứ thật khó để nắm bắt. Có lúc anh cảm giác như có được em, có lúc anh lại cảm thấy em ở thật rất xa. Khi anh muốn dang cánh tay ra để che chở cho em thì em lại từ chối, nhưng rồi có lúc em lại tự tìm tới anh khóc như đứa trẻ. Những hành động những lời nói của em đã dần dần làm mờ đi hình ảnh của cô ấy trong tim anh mà thay vào đó là hình ảnh của em. Anh nghĩ là anh đã yêu em mất rồi.”

Sau đó là bản nhạc Truly, Madly , Deeply do anh chơi piano và hát. Khi bản nhạc kết thúc anh nói tiếp:

“Bản nhạc này thay cho lời anh muốn nói với em. Nếu em đã nghe hết bản nhạc này rồi, thì hãy đồng ý làm bạn gái anh nhé! Hẹn em 2 giờ chiều ngày 14 tháng 2 này ở dưới chân tháp Eiffel. Anh sẽ ở đó cho tới khi em đến”.

Tôi mong ngày lễ Tình nhân tới thật nhanh để được gặp anh, sáng dậy thật sớm chuẩn bị váy áo và trang điểm thật xinh đẹp để tới gặp anh. Đã quá 30 phút nhưng tôi vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Bỗng từ phía bên kia của tháp Eiffel dưới hầm metro một tiếng nổ chát chúa vang bên, như linh cảm điều gì đó chẳng lành tôi vội lao về hướng có tiếng nổ, hiện trường bị phong toả nhân viên cứu thương, cứu hộ và cảnh sát làm việc liên tục. Từng lớp người được khiêng ra máu me dính đầy. Tôi sợ hãi gọi điện cho anh nhưng không có tín hiệu. Tôi liên lạc cho bạn bè anh cũng chẳng ai biết anh đang ở đâu, tôi cứ chờ đợi mãi cho tới khi đủ 24 giờ kể từ thời điểm không liên lạc được với anh, đến đồn cảnh sát báo tin và sau lời tường thuật của tôi cùng với việc xem lại camera giám sát cảnh sát có thể xác định anh có mặt ở hiện trường khi vụ nổ xảy ra và rất có thể anh đã chết vì trong danh sách những nạn nhân bị thương không tìm thấy tên anh còn một số nạn nhân t‌ử von‌g thì chưa xác định được danh tính.
Bốn năm sau, tôi giờ đây đã trưởng thành hơn, có một công việc đúng với chuyên ngành, gia đình tôi cũng đã lấy lại được vị thế. Bố mẹ luôn mong mỏi tôi quay về Việt Nam nhưng tôi không thể. Vì ở nơi đây vẫn có một người con trai đang chờ tôi dưới tháp Eiffel kia. Năm nào vào ngày 14 tháng 2 tôi cũng mang một bỏ hoa đến dưới chân tháp và đứng chờ anh cho tới khi mặt trời lặn với một hy vọng sẽ gặp được anh, sẽ được anh ôm thật chặt. Và năm nay cũng không ngoại lệ, nhưng khác với mọi năm một chút là năm nay tôi được mời dự một bữa cơm gia đình tại nhà giáo sự phụ trách phòng nghiên cứu nơi tôi làm việc. Bình thường chẳng mấy ai mời nhân viên đến nhà mình nhưng do vợ giáo sư khá quý mến tôi nên cứ nhất định mời tôi đến. Tôi xách theo một chai rượu và bấm chuông, từ xa một chàng trai cao lớn với mái tóc đen từ từ bước ra, tôi đoán chắc do vợ giáo sư là người Việt nên con trai lai mẹ nhưng vì ánh sáng ở vườn hơi tối nên tôi khó có thể nhìn rõ mặt anh ta. Khi anh ta đưa tay đẩy cánh cửa thì tôi như đứng hình. Là anh sao? sao anh lại ở đây. Anh có biết tôi đã chờ đợi anh bao lâu, sống trong đâu khổ bao lâu vì câu nói không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, còn anh vẫn sống bình thản. Nhưng tôi chợt bừng tỉnh khi anh đưa thay lên quơ quơ trước mặt tôi và nói:
- Này cô, cô đừng vì sự đẹp trai của tôi mà hoá đá như thế chứ.
Tôi đỏ mặt và nói:
- Không, chỉ là anh giống một người bạn đã lâu không gặp của tôi quá!



Đi từ cổng vào nhà tôi nói với anh dăm ba câu nữa và nhận ra anh ta đúng không phải là anh của tôi. Sau bữa ăn tối đó tôi cũng hiếu được ý vợ của giáo sư là muốn tôi và con trai họ tìm hiểu nhau nhưng tôi cũng nói bóng gió cho họ hiểu rằng mình đã có bạn trai. Tuy nhiên tôi và Léo con trai họ ngày càng thân thiết và nói chuyện khá hợp nhau. Quốc khánh Pháp gia đình giáo sư lại mời tôi tới, vì mùa hè ở Pháp tối muộn nên mọi người cứ nhâm nhi từ từ ăn uống, khi buổi tiệc kết thúc đã hơn 12 giờ. Tôi vội vã tạm biệt cả gia đình giáo sư để kịp bắt metro, lúc đó Léo chạy theo và nói:
- Để tôi đưa em về, giờ này đi metro nguy hiểm lắm. Mà hôm nay lại ngày lễ nữa sẽ có rất nhiều gã say sỉn đấy.
Trên suốt đoạn đường tôi chẳng nói câu nào với Léo nữa vì chính tôi cảm thấy men bia đang ngấm dần.Tôi như chìm dần vào trong giấc ngủ và ngủ gục bên vai Léo lúc nào không biết. Lúc tôi tỉnh dậy đầu vẫn còn hơi nhức nhưng đủ nhận ra là xe đang dừng bên đường, tôi vội quay ra hỏi Léo tại sao không đi nữa. Léo nói tôi chưa nói rõ số nhà nên anh ấy không thể đưa tôi về. Đúng vậy vì hơi say nên tôi còn chưa kịp nói hết mà đã lăn ra ngủ. Nhưng khi tôi nói với Léo rằng chúng ta có thể đi tiếp thì anh dường như vẫn chưa muốn đi mà từ từ lôi một điếu thuốc ra hút rồi nói:
- Đã bốn năm rồi mà em vẫn còn tiếp tục chờ đợi anh ta sao?
Tôi như nghẹn ngào khi có ai đó nhắc tới anh. Mọi kỉ niệm như ùa về.
- Phải tôi vẫn sẽ đợi anh ấy cho tới khi anh ấy xuất hiện dù lúc ấy tôi có bao nhiêu tuổi.
Rồi Léo dập điếu thuốc đi và nói:
- Tôi có thể giúp em quên anh ấy được không?
- Không được đâu Léo vì anh quá giống anh ấy. Đã đôi lúc tôi vẫn tự viễn hoặc mình rằng anh chính là anh ấy. Nhưng sự thật anh đâu phải anh ấy. Nếu tôi tự lừa dối bản thân mình để yêu anh thì thật bất công cho anh.
- Nếu tôi nói tôi là anh ấy thì sao? Em có tin không?
Tôi tròn mắt và thản thốt nói:
- Sao có thể như thế chứ, anh đừng đùa tôi.
Léo từ từ tiến về phía tôi, lau đi những gọt nước mắt trên khuôn mặt tôi và đặt nhẹ lên môi tôi một nụ hôn. Tôi cố gắng đẩy Léo ra nhưng thật sự rất khó. Anh rút một bức ảnh cháy xém từ trong ví ra và nói:
- Em nhìn xem bức ảnh này có quen không?
Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn bức hình và phía sau bức hình có dòng chữ Nhật Minh mãi yêu Trang Hạ. Tôi hỏi Léo:
- Làm sao anh có thể có bức ảnh này chứ?
- Em thấy nó với bức ảnh trong điện thoại của em là một đúng không nhưng bức ảnh của tôi đầy đủ hơn. Còn làm sao tôi có thì tôi không biết vì khi tôi tỉnh dậy nó đã có trong ví của tôi.
Tôi liền cướp lời anh:
- Khoan đã anh tỉnh dậy là sao?
Anh lại châm một điếu thuốc và chậm rãi kể lại:
- Tôi là nạn nhân trong một vụ đánh bom ở bến metro cách đây bốn năm. Tôi được đưa tới viện cấp cứu trong tình trạng đa chấn thương, nặng nhất là ở đầu. Mọi người trong ca cấp cứu đó tưởng rằng tôi không thể qua khỏi nhưng kì tích đã xảy ra. Sau 3 tháng hôn mê tôi đã tỉnh dậy nhưng hoàn toàn không còn một chút khái niệm nào về quá khứ. Người ta lục trong đống đồ đạc còn sót lại của tôi một chiếc ví và bên trong đó chỉ còn duy nhất bức ảnh này nên việc tìm người thân cho tôi hoàn toàn vô vọng. Rồi bác sĩ phụ trách tôi là một người phụ nữ Việt Nam, bà cũng đã từng mất đi đứa con gái trong một vụ tai nạn cách đây hơn 10 năm nên khi thấy tôi bà đã ngỏ lời muốn nhận tôi làm con. Vì tấm chân tình của bà và với hoàn cảnh lúc ấy tôi đã đồng ý làm con trai của bà. Và kể từ đó tôi là Léo. Tôi đã cố gắng thực hiện mọi biện pháp trị liệu để khôi phục trí nhớ nhưng tất cả đều vô ích. Cho tới một ngày khi em xuất hiện trước nhà tôi, tôi đã nhận ra em. Em của hiện tại có vẻ chững chạc hơn và không còn nhí nhảnh như cô gái trong bức ảnh nhưng đôi mắt to tròn vẫn như thế. Khi em nói em đã có bạn trai làm trái tim tôi như đau nhói. Lúc đó tôi nghĩ rằng có lẽ em đã quên tôi và có một người khác, nhưng qua những lần tiếp xúc với em thì dường người bạn trai mà em nói tới lại là tôi của bốn năm trước. Thật sự tôi không biết phải đối mặt với em như thế nào khi tôi không còn một chút kí ức nào về những chuyện trước kia. Tôi sợ sẽ làm em thất vọng. Nhưng hôm nay khi thấy em ngủ mà ngay cả trong giấc mơ em vẫn gọi Nhật Minh và khóc. Điều này đã làm trái tim như bị bóp chặt. Tôi không thể để em chờ đợi trong đau khổ như thế.
Tôi ôm lấy anh, vuốt ve khuôn mặt quen thuộc mà bao ngày tôi vẫn nhớ mong và nói:
- Em chẳng quan tâm quá khứ như thế nào nên anh quên nó cũng chẳng sao hết. Em chỉ cần từ giờ trở đi chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, yêu thương nhau ở mọi giây phút trong hiện tại và tương lai. Chỉ cần từng ấy thôi là em hạnh phúc rồi.
Anh vuốt những sợi tóc rẽ rơi trên trán tôi rồi nói:
- Anh nghĩ là có một thứ anh muốn trao cho em từ bốn năm về trước nhưng giờ đây anh mới có cơ hội được làm điều này.
Anh lôi trong áo khoác một chiếc hộp đựng nhẫn, bên trong có chứa một chiếc nhẫn xinh xắn rồi anh nhẹ nhàng đeo nó lên ngón tay áp út của tôi và anh lại nói:
- Làm vợ anh nhé!
Tôi khẽ gật đầu và rồi chiếc xe được nhấn ga lao đi trong đêm. Ngày hôm đó tôi đã có giấc ngủ trọn vẹn trong vòng tay ấm áp của anh sau bốn năm xa cách.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật