Nợ nghĩa... trả tình!

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi giật mình khi có một bàn tay đặt lên vai mình. Cô khẽ sà vào lòng tôi trong hơi thở vồ vập: “Huy, cô xin cháu. Một lần này thôi…”
Nợ nghĩa... trả tình!
Tôi vừa muốn trốn chạy... vừa muốn thèm khát được gần gũi cô...

19 tuổi đầu, lần đầu tiên tôi bước chân đi học xa nhà. Ở ngoài Hà Nội, gia đình tôi chỉ có mình cô chú  là người thân. Vậy nên bố mẹ tôi góp gạo, góp tiền để tôi ở cùng vừa đỡ tốn kém mà tôi cũng đỡ đua đòi theo chúng bạn.

Với lại cô chú đã hơn 40 rồi mà vẫn chưa có con. Nguyên nhân tôi nghe chú nói là vì chú bất lực. Chú rất buồn, vậy nên chú càng thương tôi hơn. Ban đầu, với tôi mọi thứ đều lạ lẫm nên chú ân cần chỉ bảo. Hai chú cháu thân thiết cứ như hai bố con vậy.

Cô làm kế toán cho một ngân hàng. Còn chú thì làm ở xưởng cơ khí. Dù bận tối mắt nhưng chú rất chu đáo với tôi. Không biết chú có ăn sáng gì không nhưng khi tôi ngủ dậy đã có phần ăn sáng của mình để ở bàn. Chú lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Sợ tôi học khuya, chú toàn phải nhắc nhở tôi giữ gìn sức khoẻ.

Thi thoảng chú lại mang về hai hoặc ba hộp sữa bảo là “của công ty phát cho chú để bồi dưỡng, chú ‘không thích’ nên cho cháu”. Những khi tôi bước vào kỳ thi, là chú lại quan tâm và chăm sóc tôi như một người mẹ vậy. Thực sự trong thâm tâm, tôi luôn xem chú như bố của mình. Chú còn cười bảo: “Cô chú không có con, định đi xin con nuôi nhưng nghĩ lại dòng họ nhà mình thiếu gì cháu chắt mà phải đi nuôi con người ngoài. Vậy nên cháu hãy xem như đây là nhà mình”.

Tôi thực sự rất biết ơn chú. Thú thực ngày còn ở nhà, hiếm khi thấy bố tôi hỏi han, ân cần và quan tâm đến tôi như chú. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ học tập thật tốt để sau này còn báo đáp ân tình của chú thím nữa.

Khi tôi học năm thứ ba Đại học. Trong một buổi trưa đi học về, cô đon đả bảo tôi vào thay đồ rồi nhanh ra ăn cơm. Nhưng khi tôi mới vừa cởi xong cái áo thì tôi khẽ giật mình khi có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi sững sờ khi đó lại là cô. Cô ôm lấy tôi. Tôi thật sự bất ngờ và hoảng hốt. Khi ấy người tôi cứng đơ, chân tay bủn rủn. Tôi đã muốn đẩy cô ra nhưng không hiểu sao tôi vẫn đứng như trời trồng như thế. Ngọng tôi líu lại không nói nên lời. Cô khẽ sà vào lòng tôi trong hơi thở vồ vập: “Huy, cô xin cháu. Một lần này thôi…”. Cô cởi phăng chiếc quần dài tôi đang mặc trên người. Trong cảm giác miên man vừa sợ hãi vừa thích thú, tôi bỏ mặc để thím cởi nốt chiếc Underwear của mình…

Hầu như lần nào cô cũng là người chủ động (Ảnh minh họa)

chu‌yện ấ‌y đã xảy ra khiến tôi rất bất ngờ và đau đớn. Tôi thấy ân hận và có lỗi với chú vô cùng. Đêm hôm ấy tôi khóc, lần đầu tiên nước mắt của một thằng con trai như tôi rớt xuống vì tội lỗi. Tôi dằn vặt bản thân mình. Cả đêm hôm ấy tôi thức trắng để suy nghĩ về những hành động ghê tởm của  mình.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ qua đi nhưng trưa hôm sau, cô vẫn làm theo kịch bản cũ. Tôi đẩy cô ra thì cô càng ôm ghì lấy tôi và hôn vồ vập hơn. Hầu như lần nào cô cũng là người chủ động. Khi mà tôi cũng không làm chủ được mình nữa thì cuối cùng tôi cũng tặc lưỡi theo cô.

Trước mặt chú thì cô vẫn xưng ‘một cô, hai cháu’ nhưng khi chỉ còn hai cô cháu ở nhà, thi thoảng cô gọi “anh, em” làm tôi rất xấu hổ. Dù gì thì cô cũng hơn tôi cả hai chục tuổi đầu. Cô bảo “chúng ta không có họ hàng gì cả, dù cô có hơn tuổi cháu nhưng nếu cháu không chê…”

Chú tôi vẫn quan tâm đến tôi, không hề mảy may nghi ngờ chuyện hai cô cháu lén lút với nhau. Nụ cười hồ hởi của chú sau mỗi buổi đi làm về càng khiến tôi thấy ân hận hơn. Những lời động viên hàng ngày của chú càng khiến tôi ghê tởm chính mình.

Phải công nhận là thời gian này trông cô trẻ ra nhiều, không còn ủ rũ buồn rầu như ngày tôi mới lên ở cùng. Những lần tôi từ chối cô là cô lại than thở rằng đã lâu chú không động vào người cô chỉ vì chú thấy tự ti vì bất lực, với lại có “làm ăn” thì cũng có “được gì đâu”? Vừa nói cô vừa khóc làm tôi cũng mủi lòng. Nghe những lời đó, tôi thực sự rất thương chú cô. Cô hứa sẽ không để chuyện có thai xảy ra nên tôi không phải lo lắng gì cả.

Ban đầu tôi thấy rất tội lỗi nhưng giống như một thói quen, tôi thèm được gần gũi cô. Tôi thèm được hôn lên bờ vai trắng của cô. Thật xấu hổ khi tôi phải thú nhận rằng tôi rất thèm cảm giác có được cô hàng ngày. Tôi không còn chú tâm vào học hành nữa. Tôi chỉ nhớ đến những lúc chúng tôi vồ vập, nồng cháy bên nhau. Những hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi, càng thấy có lỗi với chú thì tôi lại càng nghĩ đến nhiều và không làm sao thoát ra được. Và đã bao lần tôi hứa với lòng mình sẽ không làm theo lời cô nữa. Vậy mà tôi vẫn…

Tôi cũng quên mất mình đang nằm trên chiếc giường hạnh phúc của cô chú bấy lâu nay (Ảnh minh họa)

Không hiểu sao tôi lại khốn nạn đến thế. Tôi chỉ có cảm giác tội lỗi khi  có mặt chú, khi chú vẫn quan tâm và hỏi han chuyện tôi học hành ra sao?

Còn khi trong vòng tay của cô, tôi không còn biết gì đến chú nữa. Tôi cũng quên mất mình đang nằm trên chiếc giường hạnh phúc của cô chú bấy lâu nay.

Tôi cũng quên mất rằng người đàn bà đang cuồng nhiệt với mình chính là cô, vợ của chú mình. Tôi quên mất rằng tôi và cả gia đình tôi nữa mang ơn huệ của chú không ít. Khi ấy tôi nửa tỉnh nửa mê, nửa muốn chạy trốn cơn thèm khát của cô, nửa lại muốn vùi đầu vào cơn mây mưa tội lỗi này. Cuối cùng tôi lại chép miệng: “Mặc kệ”.

Thú thực là từ trước đến nay tôi chưa từng biết đến bàn tay con gái. Vậy mà khi “nhập cuộc” cùng cô, tôi rất thành thục. Tôi đâm nghiện cái mùi trên c‌ơ th‌ể của người đàn bà ấy. Tôi thèm những cử chỉ âu yếm, mơn trớn của cô. Nó làm tôi miên man, cứ giống như tôi đang bị thôi miên vậy. Nhưng khi tỉnh lại, tôi thấy rất day dứt. Tôi thấy mình có lỗi với chú, người mà tôi xem như bố của mình. Chú tốt với tôi như vậy. Thế mà tôi nỡ lòng phản bội lại lòng tin và mái ấm của chú?

Tôi rất giằng xé. Nhưng mỗi lần cô khóc lóc van xin tôi cho cô thêm những lần ân ái như thế, để cả hai cùng thoả mãn là tôi lại lao vào cô như một con thiêu thân.

Chú đi trực thường xuyên, buổi trưa chú không về. Chỉ có vào buổi tối thì chú mới ăn cơm ở nhà. Nhiều buổi tối chú phải làm cả ca đêm. Những đêm như vậy, cô lại ôm gối sang phòng tôi ngủ. 

Vậy nên cứ như vậy, tôi “phục vụ” cô thường xuyên hơn và cũng để thoả mãn những dụ‌ּc vọn‌ּg tầm thường của bản thân. Tôi căm thù chính tôi. Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ đến chú. Chú đang phải làm thêm cả ca đêm để thi thoảng cho tôi thêm tiền để đóng học phí. Vậy mà ở nhà tôi lại “mây mưa” với vợ chú, người đàn bà mà chú yêu.

Mỗi lần tặc lưỡi là một lần tôi có lỗi với chú. Tôi cũng không nhớ hết là đã có bao nhiêu lần tặc lưỡi, có bao nhiêu đêm tội lỗi như thế? Tôi muốn chấm dứt tất cả nhưng cứ nghĩ đến việc phải “xa” thân thể đàn bà của cô là tôi lại mù quáng. Tôi phải làm sao để  thoát ra khỏi cuộc tình oan trái này?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật