Chàng trai mặc áo màu hồng

Vista Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Và Áo Hồng nhân lúc tôi còn đang mãi đuổi theo những suy nghĩ đã lén hôn vào má tôi. Tôi giật mình trợn tròn mắt nhìn hắn nghĩ không biết nên đá hắn mấy phát, nhưng hắn đã bỏ đi trước khi tôi kịp thực hiện suy nghĩ đó. Chỉ để lại cho tôi một câu nói rất nhẹ còn lởn vởn trong gió.
Chàng trai mặc áo màu hồng
Ảnh minh họa

1. Hắn – tên con trai thích mặc áo Hồng.

– Này, dù tôi có ngốc thế nào cũng không nên nói vậy chứ. Tôi là con gái đó biết không hả?

Tôi sửng cồ lên mắng tên con trai mặc áo hồng nhìn chẳng khác nào ” bê đê ” kia cho bõ ghét. Chuyện có tí tị tì ti đến con vi khuẩn cũng chẳng buồn ngóc đầu lên ngáp, ấy vậy mà hắn ta làm lớn lên. Để được gì chứ. Đồ đàn bà. Hừ.

Ấn tượng của tôi về hắn là như thế đó. Một tên con trai mặc áo màu hồng. Kỳ cục. Bao nhiêu màu nam tính không mặc, cứ dứt khoát mặc áo màu hồng. Mới đầu tôi cứ tưởng hắn thuộc loại ” chị em” nhưng không hắn chuẩn men luôn, chỉ là có một sở thích kỳ lạ mà thôi. Thích mặc áo hồng.

Hắn là hàng xóm mới của tôi, gia đình hắn mới di cư ở “bển” về. Ở “bển” ở đây là chỉ nước ngoài ý. Cụ thể là Úc. Chẳng biết trời trêu lòng người hay sao mà lại xếp cho hắn đúng vào lớp tôi. Ức chế. Ngày đầu tiên hắn đi học, tôi cứ tưởng có đồng phục thì sẽ đỡ, ai dè hắn mặc nguyên cái áo khoác màu hồng. Chói lóa và rạng rỡ. Cả lớp đều trố mắt nhìn hắn. Tất nhiên không phải vì hắn mặc áo hồng mà…ừ thì…công nhận hắn cũng ” đẹp trai” theo cái định nghĩa “cos sin” nào đó của đám con gái mê phim ” Hàn Xẻng”. Làm tôi mừng hụt vì cứ nghĩ sẽ có đứa cười hắn vì tội mặc áo hồng giống tôi. Ai dè. Trời ơi, thật thất vọng.

2. Áo Hồng và những vụ rắc rối.

Từ lúc hắn chuyển đến lớp tôi thì rất nhiều thứ đã thay đổi. Thay đổi đến nỗi nhiều lúc làm tôi tức muốn xì khói. Giờ họp lớp, trong khi tôi nói rát cả cổ họng chẳng ai thèm nghe, ấy vậy mà hắn mới đứng lên mở lời tụi nó đã ngồi im phăng phắc. Tôi hận. Tôi công nhận là hắn rất giỏi nhiều thứ. Học giỏi, đá bóng giỏi, hát hay, đàn giỏi và vẽ cũng đẹp miễn chê. Nhưng cũng không đến nổi uy nghiêm lớp trưởng của tôi cũng bị hắn cướp mất chứ. Tôi tức nhưng chẳng dám làm gì. Đùa à, với cái lớp hơn bốn chục công dân này tôi mà léng phéng với Idol của tụi nó là ” tiêu ngay “. Tôi rùng mình nghĩ ngợi.

Hôm nay là một ngày vô cùng đáng chán của tôi. Lết cái thân xác chẳng còn ra hình thù gì nữa lên phòng y tế nằm mà chân tay bủn rủn. Chả là chúng tôi vừa trải qua một tiết học thể dục khủ‌ng b‌ố với bài học chạy vòng quanh sân banh bốn vòng với nữ và sáu vòng với nam. Ôi má ơi! Tôi thề đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn cầm một trái dưa hấu nện vào đầu ông thầy quái ác từng một thời tôi mê đắm mê đuối vì vẻ ” men” của ổng. Tôi thật ngốc mà.

Tôi vốn là đứa có thể chất dở tệ nhất trong nhà. Đụng một tí là bệnh, là mặt tái xanh tái mét như con bệnh ý. Tôi rất ghét tôi yếu đuối vì những lúc như vậy mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. Từ đó chẳng ai cho tôi tham gia bất kỳ trò chơi nào phải dùng sức. Thế rồi tôi bị cách li.

Nằm lên chiếc giường nhỏ xíu, trắng toát và thoang thoảng mùi thuốc sát trùng như trong bệnh viện khiến tôi cồn cào muốn ói. Được một lát máu như về lại trên người tôi, mặt tôi bớt tái hơn. Tôi nằm lẻ loi một mìn, bây giờ mới có thời gian nghĩ lại vụ vừa nãy. Nói trắng ra tôi bị thế này tất cả cũng tại vì tên áo hồng đó hết. Chỉ là vô tình tôi buột miệng mắng hắn là ” đồ con gái ” mà hắn ghi thù đến ngày hôm nay mới trả.

– Cậu nói tôi là đồ con gái vậy có dám chạy thi với tôi không?

Trong một lúc cái miệng nhanh hơn cái đầu. Tôi đã không kịp suy nghĩ và nhận ra cái hậu quả về sau, tôi đã hét lên.

– Có gì mà không dám.

Cuối cùng chỉ sau hai vòng chạy trong khi hắn vẫn tươi như khỉ thì tôi đã hoa mắt, chóng mặt, đứng không vững. Mọi người thấy vậy xúm lại đỡ tôi không cho tôi ngã. Có vẻ như lúc này hắn mới nhận ra sự bất thường của tôi. Tôi thấy nụ cười chiến thắng của hắn cứng lại, hắn chạy nhanh đến bên tôi đưa tay đỡ lấy tôi và nói.

– Để tôi đưa cậu đi xuống phòng y tá.

– Không cần.

Chẳng biết lúc đó sức lực của tôi ở đâu ra mà vùng vẫy khỏi tay hắn, tự lết cái thân đứng còn không vững xuống phòng y tế. Xuống đến nơi thấy mắt nhòe nhòe tôi giơ cánh tay lên lau. Thì ra là nước mắt. Tôi đã khóc sao?

[​IMG]

3.Hắn, màu hồng và cảm giác lạ

– Nè, đồ ngốc. Sao cậu không nói cậu bị bệnh tim. Tính làm cho tôi vào tù vì tội gián tiếp mưu sát sao?

Tiếng hắn vang lên đằng sau khiến tôi giật mình quay lại. Hắn vẫn thế. Cái mặt cà phơ, cà phất với chiếc áo màu hồng cột ngang eo. Lại màu hồng. Tôi lơ hắn, chả thèm đoái hoài nhìn đi chỗ khác.

– Này, xin lỗi. Tôi có mua sữa và bánh tạ lỗi nè. Toàn những thứ cậu thích ăn không đó?

” Hừ, ai thèm. Đừng giả vờ làm người tốt.” tôi nghĩ thầm trong bụng.

– Vẫn còn giận sao? Con gái các cậu giận dai thật đấy.

– Ai giận?

Tôi chu miệng lên cãi. Thật là cái bản tính nhiều chuyện của tôi lại bộc phát. Tôi liếc nhìn hắn thì thấy hắn đang nhìn tôi cười vẻ mặt dương dương tự đắc ( ấy là do tôi nghĩ thế). Tôi thật muốn vùng dậy đấm thẳng vào cái mặt tiền hại nước hại dân của cậu ta một phát.

– Thôi nào, tôi xin lỗi, được chưa?

– Hừ.

Hắn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi cầm một trai nước khác tu ừng ực như thể bị chết khát mấy nghìn năm ấy. Thật là… Mặc dù nói ghét hắn nhưng mà ánh mắt tôi thật tình rất hay nhìn về phía người nào đấy. Nhìn một cách chăm chú đến nổi tôi còn thấy nổi da gà. Hừ, đồ ánh mắt phản bội. Đồ ăn cây táo rào cây sung. Mày là mắt tao hay mắt đứa nào mà dại thế hở. Tôi nhăn nhó trong lòng.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại ai bảo cậu ta nhìn đẹp trai ra phết. Mà tôi thì bình sinh không có hệ miễn dịch với trai đẹp nên đành chịu. Nói thẳng ra hắn ngoại trừ cái sở thích mặc áo hồng quái đản ra thì mọi thứ rất “OK”. Nhưng mà kể cả hắn có mặc áo hồng thì hắn vẫn tuyệt như thường. Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn đến thất thần. Gió từ ô của sổ gần đấy thổi bay bay vài sợi tóc ngắn, ánh nắng buổi chiều hắt lên một nửa khuôn mặt khiến hắn càng trở nên giống chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích mà tôi từng mơ.

– Này, sao nãy giờ cậu cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?

Tôi giật mình xấu hổ la lối.

– Tôi có tên chứ không phải ” này “.

– Tôi cũng có tên chứ không phải “áo hồng”.

– Ai bảo cậu thích mặc áo hồng làm gì.

– Không phải thích mà là thói quen.

– Sao?

Tôi khó hiểu nhìn hắn, còn hắn bỏ trai nước xuống bàn mắt nhìn xa xăm như đang muốn hồi tưởng về một kỷ niệm nào đó. Kỷ niệm rất xa, rất hoài niệm.

– Hồi nhỏ tôi rất hay bị bệnh, người rất yếu ớt, có nhiều lần tưởng chừng như tôi không qua khỏi. Mẹ đã khóc rất nhiều khi đó. Rồi một hôm mẹ nghe ai đó chỉ và đi xem thầy, thầy nói là tôi thể chất yếu ớt nên phải mặc áo màu hồng thì mới hết kỵ được cho đến khi tôi mười bốn tuổi c‌ơ th‌ể tôi sẽ khỏe mạnh như người bình thường…

– Vậy sao đến bay giờ cậu vẫn còn mặc.

– Hồi đó mỗi lần mặc tôi đều bị mọi người trêu là con gái về khóc với mẹ. Mẹ cười hiền và nói với tôi rằng, màu hồng là màu của hạnh phúc, màu của những giấc mơ. Chỉ cần tôi mặc áo màu hồng tôi sẽ luôn được vui vẻ và những ước mơ của tôi sẽ thành sự thật.

– Và cậu tin?

– Ừ. Tôi cứ tin rằng chỉ cần tôi mặc áo màu hồng thì giấc mơ mẹ trở về bên tôi sẽ thành sự thật, hay ít ra tôi có cảm giác mẹ đang ở bên cạnh tôi.

– Mẹ cậu? Dì ấy…

– Ừ. Mẹ mất năm tôi mười tuổi.

Tôi ảm đạm cất giọng rầu rĩ.

– Xin lỗi.

– Không sao.

Áo Hồng nói giọng vẫn còn buồn man mác. Tôi nghĩ có lẽ vết thương đó chắc rất đau vì tôi chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy nên tôi chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi. Hóa ra Áo Hồng không có mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của cậu ấy. Bỗng nhiên tôi cảm thấy trái tim của mình run lên nhẹ nhẹ khi nhìn vào mắt hắn. Lạ thật.

4. Áo Hồng, tôi và những hiểu lầm vớ vẩn

Từ ngày hôm đó tôi và hắn bớt đối chọi nhau hơn. Do nhà gần nhà nên nhiều khi hắn sẽ qua chỉ tôi một vài bài tập Lý, còn tôi đôi khi sẽ giúp hắn môn Văn khó nhằn. Vì thường xuyên qua nhà tôi nên ba mẹ tôi cũng dần quý hắn. Có nhiều hôm còn mời hắn ở lại ăn tối cùng. Những lúc như thế tôi bắt gặp được trong mắt hắn những tia sáng hạnh phúc yếu ớt. Tôi biết hắn cũng rất khao khát yêu thương và thèm cảm giác gia đình. Thì ra hắn ở nhà bên cạnh tôi một mình.

Từ lúc chúng tôi chơi với nhau bạn bè trong lớp cũng cởi mở hơn với tôi vì hắn giúp tôi rất nhiều để có thể nâng cao sức khỏe cho tôi. Mỗi buổi sáng hắn sẽ đứng trước của nhà tôi vào lúc năm giờ rưỡi gọi tôi dậy đi tập thể dục. Nhiều hôm lười biếng tôi lờ đi cuộc gọi của hắn và vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp. Hắn liền nhấn chuông inh ỏi đánh thức cả gia đình tôi dậy và tôi bị mẹ mắng té tát. Sau đó vác cái mặt hằm hằm đi ra tôi lườm hắn. Đồ Áo Hồng đáng ghét, độc ác. Đồ chủ nghĩa tư bản bóc lột sức lao động của công dân yếu đuối như tôi.

Lớp tổ chức chương trình đôi bạn cùng tiến vậy là tôi và hắn bị tách ra. Hắn kèm cho hotgirl của lớp Minh Thi còn tôi là tên mọt sách Tùng Dương luôn đeo cái kính dày cộm khiến người đối diện phải ngộp thở. Hắn coi bộ rất thích việc này vì thế cứ nói cười với Minh Thi miết. “Đồ mê gái, đồ ham sắc.” tôi mắng thầm trong bụng.

Một tuần ba buổi Tùng Dương đến nhà tôi học. Nói chung cậu bạn này chỉ là hơi chậm hiểu một chút thôi chứ thực ra cậu ta học cũng được, rất chăm chỉ. Dù tôi có giao cho cậu ta bao nhiêu bài tập, cậu ta cũng sẽ làm hết vào ngày học kế tiếp. Những lúc như vậy tôi thấy quầng thâm dưới mắt cậu ta lại đen thêm một chút. Dần dần tôi cũng chẳng còn ác cảm với cậu ta nữa. Tôi nhận ra cậu ta ít nói nhưng cũng khá dễ thương.

Vào đầu tuần tiếp theo Áo Hồng cầm tay tôi và kéo đi khi tôi đang giảng bài toán vừa nãy cho Tùng Dương trước sự ngỡ ngòng của lớp và cả của tôi. Hắn lôi tôi sền sệt ra phía sau căn tin trường, chỗ có rất nhiều cây và cả thảm cỏ xanh biếc dành cho những đứa trốn học hay ra đây nằm ngủ. Tôi hơi sợ trong lòng có khi nào hắn ta mang tôi ra đây thủ tiêu không vì nhìn mặt hắn ghê lắm. Tôi cố sức rút tay về khi cả hai dừng lại nhưng không được, hắn nắm rất chặt.

– Buông…buông tay tớ ra. Đau.

Tôi lắp bắp nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương. Lúc này hắn mới nới lỏng tay tôi ra chứ vẫn không chịu buông. Nhìn thấy tay tôi vì bị hắn nắm chặt mà đỏ lên khiến mắt hắn dịu xuống, gương mặt cũng bớt đáng sợ hơn.

– Có chuyện gì vậy Áo…áo…

– Áo cái gì? Tôi tên Duy mà cứ áo áo là sao. Trong khi cậu cứ gọi cái tên mọt sách kia là Tùng Dương, Tùng Dương mà lại gọi tôi bằng cái tên “Áo Hồng” thấy ghét đó hả?

Hắn hét vào mặt tôi. Tôi nhắm tịt mắt, rụt đầu lại vì sợ. Chả hiểu hắn nổi cơn điên vì cớ gì nữa.

– Tại tớ thấy “Áo Hồng” nghe cũng dễ thương mà.

– Dễ thương hay cậu đang trêu chọc tôi.

– Này, đừng thấy người ta hiền mà bắt nạt nhé. Cậu vô lý vừa thôi.

– Cậu nói ai vô lý? Cậu mới là người vô lý.

– Kéo tôi ra đây để gây sự phải không. Xin lỗi tôi không rảnh. Hừ.

Tôi xoay người bước đi, cảm giác tức tối lan khắp người. Đồ Áo Hồng chết tiệt. Tự nhiên gây sự à. Tôi lầu bầu trong miệng. Bên ngoài thì tức tối vậy thôi chứ tôi biết trong lòng tôi có một cảm giác gì đó rất chua xót. Có cần phải gây với tôi như vậy không? Không gặp cả tuần trời tôi cũng thấy nhơ nhớ chứ. Tự nhiên quạt tôi một trận. Nước mắt ở đâu bắt đầu trào ra khiến mắt tôi nhòe nước. Tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh nữ. Ngay ở khúc cua của hành lang tôi đụng phải một người.

– Kim, cậu sao thế?

– Tùng Dương.

Tôi nghẹn ngào nói.

– Cậu khóc hả? Duy, cậu ta làm gì cậu?

Tùng Dương sốt sắng, đó là lần đầu tiên tôi thấy một người luôn trầm tính như cậu ta nổi nóng. Ánh mắt lo lắng cậu ta nhìn tôi không thể là giả vờ. Tôi như nhìn thấy sự cảm thông trong đó. Và tôi ôm lấy cậu ấy òa khóc.
[​IMG]

5. Điều hạnh phúc nhất là khi ta nhận ra người đó quan tâm mình.

Tôi và Áo Hồng giận nhau cũng đã được một tuần rồi. Hắn chẳng nói chẳng rằng gì với tôi cả. Đôi khi vô tình đụng nhau hắn đều đi lướt qua tôi vờ như không thấy. Mới đầu cái “tôi” lớn cũng khiến tôi không thèm để ý nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy lòng trống rỗng. Cứ như thể tôi đã mất một thứ gì đó rất quan trọng. Đúng là thói quen thật đáng sợ.

Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời tôi hẹn dạy kèm cho Tùng Dương vào ngày khác coi như phần thưởng cho mình cả một tuần bận rộn. Sáng tôi ngủ dậy hơi trễ. Việc đầu tiên tôi làm đó là đến bên cửa sổ vén tấm rèm màu hồng phấn in hình những chú chuột Mickey ra và nhìn sang cửa sổ nhà bên cạnh. Cánh cửa ấy vẫn im lìm như thế đã nhiều ngày rồi. Áo Hồng, hắn cũng đã ba ngày không đi học. Không biết hắn có làm sao không. Bỗng nhiên tôi thấy lo lo. Có khi nào hắn bị bệnh không?

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hắn không làm hòa trước còn lâu tôi mới nói chuyện với hắn. Tôi đâu có sai là hắn gây sự trước chứ. Tôi bướng bĩnh tự dặn lòng như thế.

Tôi thay một cái áo thun hình đôremon và mặc cái quần short yếm, tóc búi cao củ tỏi trong vừa nhí nhảnh lại mát mẻ nữa. Dắt chiếc xe đạp ra tôi leo lên mục tiêu là nhà sách cách nhà hai cây số. Lượn lờ một hồi trong nhà sách tôi lại đâm ra chán. Có vẻ như từ lúc giận nhau với hắn đến giờ tôi đều thấy rất nhanh chán một việc gì đó. Và …nhìn dòng người qua lại, tôi bỗng nhiên thấy nhớ hắn.

– Làm cái gì mà đứng thẫn thờ ra giữa đường đi vậy? Không cho người khác qua nữa sao.

Giọng nói quen thuộc vang lên làm tôi giật mình quay lại. Áo Hồng- cái tên đáng ghét làm tôi nhớ đang đứng trước mặt tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu. Nhưng lúc này tôi làm gì có quan tâm tới ánh mắt hắn nữa. Giờ hắn có mắng, có chửi tôi thì tôi vẫn vui như thường.

– Cười như điên. Đi. Không người ta lại tưởng cậu mới ở biên hòa ra thì khổ.

Hắn nắm tay tôi kéo đi. Tôi không phản ứng mặc hắn kéo miệng vẫn còn mỉm cười. Phải, tôi điên rồi.

– Cậu làm gì mà nghỉ học mấy ngày qua vậy?

Vừa ăn cây kem sôcôla hắn mua cho tôi vừa hỏi.

– Tớ về quê ngoại. Hôm qua là ngày giỗ mẹ tớ.

– Tớ xin lỗi.

Nhận thấy không khí bỗng nhiên trùng xuống tôi ngượng ngùng và không biết phải phản ứng như thế nào. Tôi biết hắn rất nhớ mẹ và chắc hắn rất yêu mẹ. Mỗi khi nhắc tới mẹ ánh mắt hắn lúc nào cũng buồn buồn.

– Không có gì. Chuyện cũng qua lâu rồi mà.

Hắn nhìn xa xa một hồi. Gió thổi lên mái tóc ngắn hơi rối của hắn làm tim tôi đập rất nhanh, lòng lại bồn chồn. Hắn quay mặt lại nhìn tôi một lúc khiến tôi bị đơ sau đó mới dúi vào tay tôi một hộp quà màu hồng.

– Quà xin lỗi cho cậu.

– Hả?

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

– Chuyện lúc trước là tôi sai.

– Cũng biết cậu sai nữa sao?

– Nhưng ai bảo cậu thân thiết với cậu ta quá làm tôi phát bực.

– Cậu cũng thân thiết với Minh Thi đó. Tôi cũng có nói gì đâu.

Tôi phụng phịu. Hắn cốc đầu tôi.

– Ngốc.

Tôi bĩu môi xoa đầu. Đồ Áo Hồng chết tiệt cốc rõ đau. Hắn nhìn tôi miệng mỉm cười. Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy nụ cười đó của hắn. Nụ cười chân thật xuất phát từ tim. Tôi như đắm chìm vào trong nụ cười đó đến ngẩn ngơ. Cả khi cây kem trong tay chảy cả ra tay cũng không biết. Tôi chợt nhận thấy thì ra hắn cũng dễ thương đấy chứ. Vẫn mái tóc rối, vẫn áo hồng, vẫn cái dáng cà phơ cà phất đó nhưng bây giờ tôi lại thấy mọi thứ thật hoàn hảo.

Có nhiều khi đâu cần phải cố tìm kiếm chỉ cần nhìn khác đi một chút ta sẽ thấy có nhiều thứ không như chúng ta nghĩ.

Trời hôm nay thật là đẹp. Và Áo Hồng nhân lúc tôi còn đang mãi đuổi theo những suy nghĩ đã lén hôn vào má tôi. Tôi giật mình trợn tròn mắt nhìn hắn nghĩ không biết nên đá hắn mấy phát, nhưng hắn đã bỏ đi trước khi tôi kịp thực hiện suy nghĩ đó. Chỉ để lại cho tôi một câu nói rất nhẹ còn lởn vởn trong gió.

– Này, tớ thích cậu.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật