Những mùa thu không anh

Vista Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Đã ba mùa thu đi qua cô không còn có anh bên cạnh. Mùa thu Hà Nội, thời tiết nhẹ nhàng, gió heo may se se lạnh, thời tiết dễ làm con người ta buồn và cảm thấy cô đơn. Trong cái mùa thu se se lạnh năm ấy, anh đã đến bên cô nhẹ nhàng và tinh tế như mùa thu Hà Nội.
Những mùa thu không anh
Ảnh minh họa

Đã bao lần cô tìm về với biển, biển có lúc nhẹ nhàng dịu êm mà cũng thật dữ dội. Mùa thu năm ấy, biển năm ấy đã cướp anh của cô đi xa mà không bao giờ trở lại.

Mùa thu năm nay cô lại tìm về với biển, đã ba mùa thu đi qua cô không còn có anh bên cạnh. Mùa thu Hà Nội, thời tiết nhẹ nhàng, gió heo may se se lạnh, thời tiết dễ làm con người ta buồn và cảm thấy cô đơn. Trong cái mùa thu se se lạnh năm ấy, anh đã đến bên cô nhẹ nhàng và tinh tế như mùa thu Hà Nội.

Mùa thu năm ấy, cô tròn 20 tuổi, một cô bé sinh viên hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Anh là một bác sĩ tim mạch 30 tuổi thông minh, chững chạc lịch lãm. Cô quen anh như duyên trời định, mùa thu năm ấy khi đang đứng chờ xe bus để tới trường, bỗng có một giọng nói nam ấm áp cất lên:

– Này cô ơi, cô cho tôi hỏi, tôi muốn đi từ đây ra sân bay Nội Bài thì phải bắt xe bus tuyến bao nhiêu?

– Ồ, nếu đi từ đây ra sân bay khá xa, anh phải bắt nhiều tuyến xe bus đấy.

– Tôi sợ không kịp chuyến bay của mình, cô có cách nào giúp tôi được không? Xin lỗi đã làm phiền cô, mong cô thông cảm, tôi mới trở về từ nước ngoài.

– Không sao, tôi sẽ giúp anh gọi taxi đưa anh ra thẳng sân bay.

– Cảm ơn cô, nếu không có cô chắc tôi cũng chẳng biết làm thế nào.

Một tuần sau, cô bỗng nhận được tin nhắn của anh, anh nói đã trở lại Hà Nội và muốn mời cô café để cảm ơn. Cô hẹn gặp anh, họ nói chuyện rất vui vẻ và thân thiện như đã thân quen từ rất lâu rồi. Cô được biết, anh là Việt kiều tại Mỹ, anh sống tại Mỹ từ nhỏ, nay anh trở về Việt Nam và công tác tại khoa tim mạch của một bệnh viện lớn. Anh nói ấn tượng đầu tiên về cô là một cô bé chân thành và thánh thiện. Anh nói rất yêu đất nước Việt Nam mặc dù anh không được sinh ra và lớn lên ở nơi đây nên muốn trở về và cống hiến cho đất nước. Anh còn muốn tìm hiểu về văn hóa, con người Việt Nam. Cô nói sẽ cô sẽ giúp anh, và thế là bắt đầu từ mùa thu năm ấy, hai con người họ cứ rong ruổi khắp phố phường Hà Nội, thưởng thức các món ăn đặc sắc của Hà Nội và nhiều khi cứ đi mà không cần đích đến để hít hà không khí, thời tiết se se lạnh của Hà Nội. Và họ đã yêu nhau từ lúc nào không ai hay.

Gặp nhau là duyên trời định nhưng số phận và định mệnh thì thật nghiệt ngã, mùa thu 3 năm trước, biển đã cướp anh của cô đi.

Cô tìm về với biển như tìm về với anh. Cô nhẹ nhàng thả một bông hoa ly trắng, loài hoa mà anh rất thích xuống biển và nói “Em đã tìm về với anh đây”. Bầu trời bỗng trút cơn mưa mùa thu, cơn mưa ngâu như một cuộc gặp gỡ của ông Ngâu – bà Ngâu. Cô nhẹ nhàng cất lên câu hát cho ngày hội ngộ anh:

“Người đi ra đi mãi mãi, chốn xưa tôi còn mong chờ.
Người đi ra đi mãi mãi, vẫn không phai mờ dấu chân.
Lòng tôi chiếc lá trên cành thu về héo khô tôi còn nhớ ai mỗi khi chiều rơi .
Người đi ra đi mãi chốn xưa thu vàng tôi chờ.
Người đi ra đi mãi mãi vẫn không phai niềm nhớ thương .
Lòng tôi heo mây đã về tôi còn vấn vương , tôi còn nhớ thương khi thu về.

Dù biết người đi , người đi vẫn không quay về sao tôi còn nhớ ai , đợi chờ ai .
Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người.
Ngày nào đôi chân lê bước , tuổi xuân theo chiều nắng phai.
Bàn tay nâng niu kỉ niệm vỗ về giấc mơ , xa mờ mỗi khi thu về , tôi nhớ người .”

Trời đã bắt đầu tạnh mưa, hoàng hôn buông xuống, cô vẫy tay chào tạm biệt anh và biển để trở về Hà Nội, trở về với cuộc sống xô bồ và lo toan. Ngoài kia, phía xa xa cô thấy vẫn có những tia sáng le lói và yếu ớt chiếu lên ở phía cuối chân trời.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật