Muốn rũ bỏ tất cả để trả giá sau nhiều lần vượt rào

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Chia tay người yêu là điều chắc chắn nhưng đến với đồng nghiệp cũng không được. Tôi biết tôi là đứa hư hỏng không đáng nhận hạnh phúc. ​
Muốn rũ bỏ tất cả để trả giá sau nhiều lần vượt rào
Ảnh minh họa

Tôi là một cô gái có cách sống rất thoáng. Tôi 23 còn anh thì đã 27. Chúng tôi quen nhau cũng giống như bao cặp tình nhân khác, mãnh liệt và say đắm. Tôi yêu và không ngần ngại hiến dâng mình cho anh. Anh và tôi luôn mơ về tương lai với “ngôi nhà bé xinh và những đứa trẻ”. Phải nói rằng quãng thời gian ban đầu đó chúng tôi thật sự hạnh phúc.

Tôi có khá nhiều vệ tinh xung quanh nhưng càng như thế, tình yêu anh dành cho tôi càng mãnh liệt hơn. Rồi điều gì đến đã đến, tôi cảm nhận được tình cảm chúng tôi dành cho nhau dường như phai nhạt. Những lần đi chơi của chúng tôi đều gói gọn trong một nơi “khách sạn”. Khi tôi nghi ngờ anh thì anh dẫn tôi đi ăn uống lòng vòng cho thật lâu rồi lại chở tôi về khách sạn với lý do “trời tối” và “anh mệt, chạy xe không nổi”. Ban đầu tôi không suy nghĩ nhiều nên cho qua. Sau này anh đến với tôi lúc nào cũng đòi phải quan hệ, bản thân tôi rất muốn nhưng tôi không thể chấp nhận được con người ta chỉ vì hai chữ “tìn‌ּh dụ‌ּc”. Anh phân bua rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn chia tay.

Thời gian xa nhau, tôi không biết tình cảm của mình là gì. Có khi tôi chẳng nghĩ gì về anh, đôi lúc tôi đau đớn tột cùng. Tôi nhớ anh, cả về tình yêu lẫn tìn‌ּh dụ‌ּc. Tôi chủ động quay lại với anh trước. Chúng tôi lại mặn nồng như xưa, anh càng ham muốn hơn nữa. Anh hứa cưới, hứa đem lại hạnh phúc, nhưng tôi biết những điều anh nói chắc gì đã làm được. Những việc nhỏ nhặt anh hứa còn làm không được thì làm sao làm nổi việc lớn như vậy. Anh không hỏi thăm tình hình tôi. Khi tôi chủ động hỏi thì anh chỉ ỡm ờ đáp lại một chữ “ừ”. Lúc nào anh cũng kèm theo lời đe dọa “Em ngoại tình anh sẽ giết em”.

Tôi buồn, anh không hỏi lý do. Tôi mệt, anh không hỏi tôi muốn gì. Tôi muốn anh dẫn đi chơi, anh bảo anh bận. Khi tôi thử rằng “em muốn…” thì anh xuất hiện rất nhanh chóng, anh thỏ‌a mã‌n cơn khát của anh rồi lăn ra ngủ chứ không còn ôm ấp, vỗ về như trước kia. Khi tôi bệnh nhập viện, anh liên lạc không được thì nhắn tin chửi tôi xối xả, bảo rằng tôi đi ngoại tình, đe dọa giết tôi. Tôi bảo tôi bệnh, anh không tin, cũng không chịu tìm hiểu mà chỉ suy diễn theo cách suy nghĩ của anh.

Tôi cảm thấy bản thân giống như một thứ gọi là vật sở hữu tình dục của anh. Anh nói chuyện rất ngọt ngào với tôi, bảo rằng tình yêu anh dành cho tôi là thật, anh không muốn mất tôi nhưng những biểu hiện của anh thì báo rằng những lời nói ấy là dối trá. Tôi không khóc lóc, không yêu cầu anh chứng minh như trước kia, tôi rất bình thản. Anh đã làm cho tôi biết cách để sống bên nhau mà không còn tình yêu. Miệng bảo rằng yêu nhưng cả hai đều biết là vì tìn‌ּh dụ‌ּc. Tôi muốn thoát ra cuộc tình này nhưng bỏ thì thương mà vương thì tội nên mỗi ngày vẫn tiếp tục cái thứ “tìn‌ּh dụ‌ּc thiếu tình yêu như thế”.

Rồi tôi gặp người ấy, bằng tuổi tôi, làm cùng công ty. Hôm ấy tiệc tất niên về trễ, cộng với tí men say mà một người nhà quá xa, một người mất chìa khóa, thế là chúng tôi thuê một phòng khách sạn. Tôi và người ấy có mối quan hệ rất tốt, chơi với nhau khá vô tư nên chúng tôi đã nghĩ rằng sẽ không có gì xảy ra. Chúng tôi đã lầm. Sự việc đêm hôm đó xảy đến khiến tôi rất đau khổ, cảm giác có lỗi với người yêu dâng tràn, tôi rất muốn chia tay ngay lập tức, nghĩ rằng đã có động lực để dứt khoát. Cái cảm giác không dành trọn được sự trong trắng cho người yêu giống như đã hứa khiến tôi day dứt rất nhiều.

Còn với người đồng nghiệp, tôi đã tự bảo rằng "quên hết đi". Thế nhưng tôi không thể quên được chuyện đó. Người ấy vẫn cư xử bình thường, Valentine vừa rồi tặng một món quà cho tôi. Tôi không biết được ý nghĩa của món quà nên trả lại. Tôi xao xuyến khi người ấy bảo thích tôi, nhưng tôi lại tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là ngộ nhận tình cảm. Chúng tôi cố gắng làm việc với nhau một cách bình thường. Tôi biết tận sâu bên trong, cả hai không dám đối diện với nhau bình thường chút nào.

Thật sự bây giờ tôi không biết phải làm sao. chia tay người yêu là điều chắc chắn, nhưng đến với người đồng nghiệp cũng không được. Tôi biết tôi là đứa hư hỏng và những đứa như thế thì không đáng nhận được hạnh phúc. Tôi đã nộp đơn nghỉ việc và sẽ ra tỉnh khác làm việc, sống cô đơn để trả giá cho những việc sai trái đã làm.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật