Thảm cảnh lấy phải chồng đồn‌g tín‌h rồi dùng chung ‘tra‌ּi ba‌ּo’

Itech Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi chỉ là cô gái bình thường, thậm chí rất tầm thường, quê ở vùng trung du nghèo. Tôi chỉ học hết trung cấp thì mẹ bị ốm nặng, tôi xuống thành phố kiếm tiền giúp gia đình.
Thảm cảnh lấy phải chồng đồn‌g tín‌h rồi dùng chung ‘tra‌ּi ba‌ּo’
Ảnh minh họa

Chẳng có tiền chạy việc, tôi đương nhiên phải làm đủ nghề để kiếm sống, từ bưng bê, bán hàng rong đến gánh thuê. Một ngày, bà chủ cửa hàng phở giới thiệu cho tôi cậu em họ, gần 40 tuổi, công việc ổn định, tính tình hiền lành, nhưng hơi nhát gái nên muộn vợ. Đỗ - tên anh ta – hứa hẹn lấy nhau về, anh ta sẽ lo gửi tiền hàng tháng về cho mẹ tôi dưỡng bệnh, cũng không bắt tôi làm việc mệt mỏi, chỉ cần sinh cho anh ta vài đứa con.

Hôn nhân tròn trịa

Chẳng mấy chốc mà đám cưới diễn ra. Tôi mặc váy cưới bước bên chú rể chững chạc mà như đi trên mây. Chỉ có điều, tôi không có đêm tân hôn như tưởng tượng, vì chú rể say khướt. Sau đó, chồng tôi có “động tay động chân” với tôi vài lần, nhưng trong trạng thái hết sức kích động, hung dữ, khiến tôi đau đớn, sợ hãi đến thất kinh. Nhưng mỗi tháng chỉ vài lần và sau này, tôi mới phát hiện, Đỗ chỉ canh đến ngày tôi sắp “rụng trứng” mới hành sự.

Chỉ hai tháng sau tôi có bầu, anh ta từ đó, lấy cớ không muốn ảnh hưởng sức khỏe của tôi, ra ngủ riêng. Đỗ thường xuyên đi “làm ăn” xa, nhưng lúc về đều chăm sóc tôi chu đáo, đúng mực. Tôi mới 19 tuổi, chưa từng có bạn trai, lại đang có bầu mệt mỏi nên không nảy sinh bất cứ nghi ngờ nào. Bố mẹ chồng tôi lúc đầu rất lạnh nhạt nhưng sau khi tôi có thai thì lập tức thay đổi thái độ, không yêu cầu tôi làm việc gì, còn suốt ngày nấu nướng tẩm bổ cho tôi. Tôi cũng buộc phải bỏ việc.

Loanh quanh ở nhà, tôi hết hồn khi phát hiện gia đình nhà chồng tôi thực ra rất gia giáo, bố mẹ chồng tôi đã về hưu nhưng trước đó là lãnh đạo to trong cơ quan nhà nước. Ba con của ông bà đều tốt nghiệp đại học, hai chị chồng còn là tiến sĩ, thạc sĩ. Chồng tôi là con út, cũng tốt nghiệp đại học, sau đó ra ngoài lập công ty riêng, kiếm tiền không ít. Thế mà anh ấy chỉ nói với tôi rằng anh chỉ buôn bán nhì nhằng, đủ ăn. Bố mẹ tôi là trưởng tộc một dòng họ rất lớn, điều này có nghĩa chồng tôi là trưởng họ nối dõi và bảo bối trong bụng tôi cũng là đích tôn vàng bạc. Chỉ có điều không khí trong nhà lúc nào cũng rất kỳ lạ, ám muội.

Tôi sinh một con trai khỏe mạnh, bụ bẫm, cả nhà vui mừng hớn hở.

Đỗ nhận mình là đồn‌g tín‌h, cưới tôi chỉ vì bất đắc dĩ, vì bố mẹ bắt buộc (Ảnh minh họa)

Phát hiện kinh hãi

Tôi chăm sóc con đến hơn 1 tuổi mới nhận ra chồng tôi suốt hai năm chưa từng động đến vợ, cũng không có ý định quay lại ngủ cùng. Anh thường lấy cớ bận việc đi công tác vài ngày mới về. Thậm chí có lần, tôi khát khao một vòng tay ôm, lấy cớ va chạm thân thể với chồng, nhưng anh ta đều nhanh chóng gạt tôi ra.

Đến một ngày, khi chồng vội ra ngoài nghe điện thoại, tôi cầm máy tính của anh ta định lên mạng. Bất ngờ, từng tấm ảnh tự sướng đập vào mặt tôi choáng váng. Chồng tôi trần trụi, chu mỏ hôn người khác, cười hạnh phúc, ôm rất chặt.

Không đáng sợ bằng việc tôi đã thấy những đôi môi đó đều có râu lởm chởm. Tôi chạy vào nhà tắm, nôn như muốn bắn cả ruột ra ngoài. Không rõ ngồi trong đó bao lâu, đến khi nghe tiếng con khóc thét, tôi mới lê thân bước ra. Không phải không đau đớn mà vì quá kinh ngạc, quá sợ hãi đến nỗi cạn khô nước mắt. Bên ngoài, chồng tôi đã thu xếp đồ đạc để đi công tác gấp.

Bố mẹ chồng nhìn mặt tôi hình như hơi hối lỗi, nhưng họ chỉ im lặng. Chừng một tuần sau, chồng tôi trở về, mời tôi lên phòng nói chuyện. Đỗ nhận mình là đồn‌g tín‌h, cưới tôi chỉ vì bất đắc dĩ, vì bố mẹ bắt buộc, vì muốn bịt miệng xì xào của thiên hạ, vì giữ danh dự, vì muốn có con nối dõi... Anh ta tuyệt đối không có hứng với phụ nữ. Không vì mẹ anh dăm bảy lần đòi t‌ּự t‌ּử, anh cũng đã không ngủ với tôi. Lúc “gieo giống” cho tôi, anh ta phải uống thuốc mới hành sự được. Đỗ lật bài ngửa, nếu tôi ly hôn thì sẽ không được nuôi con, sẽ ra đường sống, sẽ mất tất cả. Số tiền anh ta xây nhà cho bố mẹ tôi, tiền dưỡng bệnh, anh ta ghi chép đầy đủ, có người làm chứng, tôi sẽ phải trả hơn 400 triệu. Còn nếu tôi ngậm miệng, ngoan ngoãn sống trong nhà anh ta, nuôi con, sau này có bồ, chỉ cần hoạt động kín đáo, anh ta cũng không chấp.

Tôi không có gì, tôi chỉ sợ mất con, nhưng tôi không thể trả nợ, tôi sợ phải ra đường, sợ sống cực khổ. Tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật: Tôi chỉ là cái máy đẻ anh ta mua về, chăm nuôi như con bò cái trong nhà.

“Dùng chung” đàn ông

Tôi sống tăm tối suốt 4 năm, chỉ có chút ánh sáng duy nhất là đứa con. Thời gian này, bố mẹ tôi chuyển về quê một thời gian để chăm ông bà nội đang già yếu. Tôi một mình trong gian nhà lớn, cô đơn, buồn chán càng nhiều hơn. Lúc con ngủ, tôi chẳng biết làm gì ngoài xem phim tình cảm, hết trên tivi lại trên mạng Internet. Những hình ảnh tình tứ từ yêu thương, đam mê đến ướt át, nhục dục đã đánh thức khao khát đàn bà của tôi. Tôi cứ ngẩn ngơ ra vào, khổ sở, ám ảnh.

Bố mẹ đi vắng, buổi tối, chồng tôi công khai dẫn đàn ông về phòng riêng, lục đục trong đó nhiều giờ. Nhưng cứ vài tuần lại đổi một người. Không ít lần tôi bắt gặp chồng tôi đưa tiền cho người đàn ông kia. Tôi ghê tởm, hiểu ngay đó là “bóc bánh trả tiền”, chỉ có điều chưa từng nghĩ quan hệ này giữa đàn ông với nhau cũng xảy ra.

Nhưng một lần, sau khi xem xong một bộ phim tình cảm ướt át, tôi khát khô cổ nên mò xuống tủ lạnh uống nước. Tôi đụng ngay người đàn ông lạ mặt cũng đang uống nước, mặc độc cái quần bé như bàn tay trên người. Tôi sợ hãi, luống cuống tránh mặt. Nào ngờ, gã trai ôm phắt lấy tôi, tay chân sà‌ּm s‌ּỡ, thì thào đầy ám muội:

“Anh nghe hoàn cảnh em rồi. Sống cô đơn như vậy có cần anh giúp đỡ không?”. Nói là làm, gã trai không buông tha tôi. Và tôi không hiểu sao, buông xuôi... Chồng tôi biết chuyện, không nói gì, chỉ nhướn mày: “Cô cũng khổ rồi. Cứ thoải mái đi. Tôi không có ý kiến gì cả”. Từ đó, nếu anh ta dẫn trai về, phục vụ chồng tôi xong, lại tự nhiên đưa sang phòng tôi.

Chồng tôi sẽ cho thêm tiền trai. Mỗi lần như vậy, sau một đêm mờ mịt, sáng hôm sau, tôi lại đứng trước gương tự tát mình, tự xỉ vả mình. Nhưng đến tối, tôi lại không có dũng khí phản đối. Tôi sợ cô đơn, sợ đêm dài, sợ sống mà không có cảm xúc. Tôi cũng sợ người khác biết, sợ bản thân không còn có chút tự trọng nào. Nhưng liệu tôi có thể duy trì mối quan hệ này được không? Tôi phải làm thế nào để thoát ra?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật