Thế nên “hàng triệu con tim” (chữ của các bình luận viên “chuyên nghiệp”) lại thấp thỏm hướng về “lứa ra ràng” U.19 đang thi đấu chấp tuổi tại giải U.22 của cái “ao làng” ASEAN. Con tim người hâm mộ rất thổn thức: Hân hoan khi thắng Sing 4 - 0, thót lòng khi thua Mã 0 - 2 rồi hỉ hả khi “trả hận” In-đô… Lại đề nghị phải cách ly các cháu khỏi môi trường V. League kẻo chúng phơi nhiễm các vi rút bẩn nguy hiểm như vi rút Ebola.
Tình yêu với bóng đá trẻ thật chính đáng và hợp quy luật: Đội Đức vô địch thế giới có các trụ cột của họ mới 24 tuổi (từng thuộc các đội U vô địch trong 10 năm trước). Và các đội U cũng là vô địch hay Á quân Châu Âu của họ hiện nay sẽ đảm bảo cho sự “thống trị của bóng đá Đức trong 10 năm tới”. Bài học nhãn tiền.
Không riêng gì bóng đá mà trên mọi lĩnh vực, ít ở quốc gia nào yêu quý cưng chiều và kỳ vọng ở người trẻ như Việt Nam! “Tất cả vì con em chúng ta” không phải là khẩu hiệu suông. 20% ngân sách quốc gia chi cho GDĐT thuộc loại cao nhất thế giới. Ở mỗi gia đình tỉ lệ này có khi còn cao hơn nhiều, kể cả những hộ đang chờ nâng mức lương tối thiểu.
“Hy sinh đời bố (và mẹ và ông bà) củng cố đời con” là sự thật chứ không nói đùa. Các thần đồng được tượng đài, truyện tranh, truyền thông và phụ huynh ca ngợi như các anh hùng dân tộc. Các thủ khoa đầu vào đầu ra và Olympic cũng vậy, còn cộng thêm các học bổng, thưởng nóng cụ thể. Biết bao hội quỹ khuyến học và “phong trào tiếp sức” người trẻ. Một nhà văn nhí, một giọng ca nhí, một họa sĩ nhí, một “bước nhảy” nhí… luôn làm thổn thức con tim toàn xã hội v.v và v.v…
Câu hỏi (chữ vấn nạn đôi khi là một từ đồng nghĩa khá hay) là thực tế người trẻ ở Việt Nam là gì, như thế nào và sẽ ra sao? Có thuộc loại ưu tú nhất, hạnh phúc nhất, đáng kỳ vọng nhất không hay là ngược lại? Tệ nhất là bạo hành trẻ em, buôn bán trẻ em, lạm dụng trẻ em đều ở mức “báo động”.
Thứ đến là tình trạng và số lượng trẻ em lang thang, cơ nhỡ, khuyết tật, thất học và tình trạng bóc lột lao động trẻ em. Khó mà an tâm được. Đau buồn, rất lo lắng là tình trạng tệ nạn, tội phạm càng ngày càng được trẻ hóa và mức độ nguy hiểm, dã man đến khó tin cũng tăng lên.
To nhất, bao trùm nhất là chất lượng đã được “báo động” hàng trăm lần của GD phổ thông và ĐT đại học cũng như đào tạo nghề khiến cho ta rơi xuống đáy ở hai khía cạnh: Học là niềm vui hóa thành nỗi khổ, khiến chất lượng cuộc sống kể cả của những người trẻ nhà giàu nhất quá thấp. Hai là chất lượng nguồn nhân lực cũng quá thấp khiến họ thất nghiệp hoặc thu nhập thấp và quốc gia thì tụt hậu v.v và v.v...