Lơ đễnh

Itech Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Vừa dắt tay con vào sân trường, mẹ bỗng nhìn thấy ở đằng xa có trái sa kê nằm chỏng chơ gần gốc cây. Mừng thầm, mẹ vội lại gần xem kỹ thì đúng là trái sa kê thật.
Lơ đễnh
Ảnh minh họa

Lượm lên xem, mẹ thích thú vì thấy trái sa kê gần như vẫn còn nguyên vẹn dù bị rớt từ trên cành cao xuống. Không chỉ vậy, trái còn to tròn đều, xanh hơi ngả vàng, gai nở bung.

Đưa con tới trước cửa lớp, mẹ quày quả bước xuống sân trường để tìm xem còn quả sa kê nào rơi rụng nữa hay không. Đang vừa tìm vừa suy nghĩ nên nấu món gì với trái sa kê thì mẹ loáng thoáng nghe tiếng con kêu hòa vào tiếng khóc nức nở. Hơi chột dạ, ngay lập tức mẹ ngước lên nhìn thì thấy con đang đứng ngoài hành lang vừa khóc vừa ra sức vẫy tay chào mẹ. Và cũng bất ngờ như lúc nghe tiếng con, mẹ còn chưa kịp vẫy tay chào lại thì con đã quay lưng đi thẳng vào lớp.

Lo lắng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con, mẹ đứng lại theo dõi thêm một lúc mới dám về. Tuy vậy, từ lúc đó lòng mẹ luôn cảm thấy bồn chồn không yên.

Bởi đã một năm hơn rồi, từ ngày lên lớp chồi con đã không còn khóc khi đến lớp. Và cũng hơn một năm rồi, mẹ đã quen với hình ảnh cậu bé tự tin tươi cười bước vào lớp chứ không phải mếu máo khóc chào mẹ. Nhưng sao hôm nay con lại khóc? Sự bất thường này làm mẹ suy nghĩ mãi. Càng lo lắng, những hình ảnh xấu xí rời rạc lại càng hiện rõ trong đầu mẹ. Nó khiến mẹ sợ hãi đến nỗi chẳng tập trung làm được việc gì.

Mẹ thấp thỏm rồi cũng đợi được tới lúc rước con về. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mẹ, con bước ra khỏi lớp với dáng vẻ tươi vui như mọi ngày. Chẳng có chút gì buồn tủi hay hờn dỗi như mẹ đã… tự vẽ nên lúc ở nhà. Vừa bước xuống sân, con đã buông tay mẹ chạy ào ra chơi cầu tuột, rượt bắt cùng các bạn. Mẹ ngồi trên ghế đá ngắm nhìn con, không khỏi bật cười cho cái tính lo lắng thái quá của mình.

Một lát sau, chừng như đã thấm mệt, con chạy sà vào lòng mẹ rồi ríu rít kể chuyện bạn bè trường lớp. Bắt được nhịp, mẹ chen ngang vào hỏi dò: “Lên lớp lá học khó không con?”. Con ơ hờ nói dạ không rồi lại say sưa kể tiếp câu chuyện dang dở. Chưa bằng lòng với câu trả lời của con, mẹ hỏi tiếp: “Vậy sao sáng nay con lại khóc?”. Lần này thì mẹ đã thật sự làm con chú ý, bởi ngay lập tức con ngước nhìn mẹ dỗi hờn. Con giải thích: “Vì ngày nào mẹ dẫn con vào lớp cũng vẫy tay nói chào con. Hôm nay tự nhiên mẹ đi về luôn không chào con nên con buồn, con khóc.” Câu trả lời của con làm mẹ bất ngờ. Vì trong hàng vạn lý do mẹ suy đoán suốt cả ngày hôm nay đều không có lý do nào tại mẹ.

Để bù đắp sự lơ đễnh sáng nay của mình, mẹ cúi xuống hôn con vào má, vào trán, vào cằm. Con vui vẻ đón nhận tất cả những nụ hôn, mặc dù vậy vẫn không quên nghiêm chỉnh dặn dò: “Ngày mai mẹ không được quên chào con nữa nhé!”. Mẹ cười gật đầu, trong lòng không khỏi áy náy. Cứ ngỡ rằng mẹ là người hiểu con nhất nhưng hóa ra chẳng phải như vậy.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật