Đám bạn nể anh giỏi kiếm tiền bao nhiêu thì càng tỏ ra khó hiểu bấy nhiêu, khi thấy anh chẳng bao giờ có sẵn tiền trong túi.
Bạn nói, đời còn gì vui khi tiền mình làm ra cũng chẳng được nắm giữ. Anh tự hào, tuy vợ là “thủ quỹ” nhưng “kế toán trưởng” lại là anh, bởi mua gì vợ cũng thông qua ý chồng. Anh “duyệt”, vợ mới dám “xuất quỹ”.
Bạn bảo, đàn ông đàn ang, sao lại để vợ phát tiền tiêu vặt. Anh vênh mặt, đáp trả: chuyện phát tiền tiêu vặt là chuyện… vặt, không để phụ nữ làm thì còn để cho ai?
Cũng vào một buổi sáng, thức dậy sau cơn say, đầu óc đang còn váng vất thì anh giật mình, quáng quàng đi tìm cái ví. Tối qua, trên đường về anh đã tự nhắc đi nhắc lại trong đầu là phải giấu ngay cái ví khi về nhà, kẻo vợ nhìn thấy nó trống trơn sau một ngày được “phát lương” thì nguy. Vậy mà khi về nhà, anh thả người xuống giường, rồi quên trời đất. Quờ quạng lục tìm dưới gối, lục khắp các túi quần áo, anh đau khổ nhận ra bộ quần áo tối qua vợ đã đem đi giặt, còn cái ví đang nằm chỏng chơ trên đầu tủ. Anh vơ vội lấy, mở ví ra thì hoa mắt vì số tiền anh ăn nhậu đêm qua vẫn còn nguyên trong đó. Lát sau anh sực tỉnh, nhận ra chính vợ đã “phá lệ”, nhét thêm tiền vào cái ví trống trơn. Những lần “phá lệ” và trì hoãn đầy ý tứ như thế khiến anh cảm thấy mình vẫn được làm chủ, dù không trực tiếp nắm giữ đồng tiền.
Mỗi lần tuyển được cô nhân viên xinh đẹp, anh lại về nhà, vừa khoe vừa “dọa”. Vợ phì cười, rồi vênh váo: “Công ty em cũng toàn sếp đẹp trai phong độ, hai đứa mình, nguy cơ kẻ mất vợ, người mất chồng là ngang nhau!”. Vợ nói rồi phá lên cười, chẳng buồn ghen tuông.