Thường thì hai bên tao mày, cứ lăm lăm cái thước kẻ. Nó mà thò sang là quật thẳng cánh vào tay. Mình thò sang, cũng bị nó vụt. Ấy nhưng mà còn vụt nhau, là còn thân ái. Chứ đã đến cái mức không nói gì với nhau nữa, thì là khó rồi.
Cái sự giận nhau trẻ con ấy, hoàn toàn không vớ vẩn tí nào. Ngấm ngầm, ngấm ngầm… mà trẻ con thì càng nhiều chuyện, cũng kéo bè kéo cánh, cũng nói xấu chơi đòn ngầm như ai. Càng ngày càng căng, nhưng rồi cũng có lúc nó chùng xuống. Với những người chẳng giận ai được lâu, thì cái gì rồi cũng nguôi. Một người chùng thì hai người cũng chùng… và thế là hết giận. Những yếu tố bên ngoài như những trò chơi, những sự tình cờ thường là cớ để người ta chơi lại với nhau. Nhưng cũng nhiều khi chờ mãi cái sự tình cờ ấy nó không đến.
Bạn thật đã vậy, bạn ảo cũng vậy. Thời nào thức ý, bây giờ chơi trên mạng cũng cãi cọ, cũng hỉ nộ ái ố, giận nhau ra trò… khi chưa hiểu nhau người ta giận, người ta dỗi, người ta tự ái, thậm chí người ta không giận, không dỗi, không tự ái… mà chỉ đơn giản là cảm thấy tách ra một thời gian, có lẽ tốt hơn. Nhưng nếu không ai đủ dũng khí “cúi người nhặt mũ”, thì quan hệ cũng chẳng bao giờ quay trở lại.
Thế đấy bạn nhỉ, nếu cần thì ta “cúi người nhặt mũ”, có sao đâu?
Lúc đã giận lên, thì đừng làm gì cả. Đi đâu đó một thời gian, quay về đã thấy, ồ, hết giận mất rồi!