Hai cái tên - Chương 4

Kitty Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Một tuần trôi qua từ khi tổng giám đốc mới đến công ty Hưng Long, tại nơi này đang diễn ra một sự thay đổi đáng kế. Không khí căng thẳng lúc nào cũng ngập tràn, mọi người chăm chỉ làm việc hơn trước đây và vì lẽ đó, khối lượng công việc cũng tăng lên.
Hai cái tên - Chương 4
Ảnh minh họa

“Ôi tôi chết mất, trước đây làm gì có chuyện chương trình tới tấp thế này”

“Quảng cáo cũng đùng đùng, có tới hàng trăm cuộc gọi mỗi sáng”

“Có cần phải nhận việc nhiều thế không, cô ta tưởng mình là ai chứ, mới về đã thích vắt sức mọi người rồi”

“Suỵt, đừng nói lớn. Tôi không nghĩ mọi chuyện tệ thế đâu, ít ra công ty đang ngày một phát triển mà”

“Nhưng chúng ta sẽ nhanh chóng chết mất”

“Hic, còn nữa, cô ta đáng sợ quá, mặt cứ lạnh như tiền, gặp phóng viên thì toàn phô mấy nụ cười xả giao chán ngắt, không biết ai ép buộc cô ta vào đây mà cô ta đối xử với chúng ta thế chứ”

“Thay vì ngồi đó mà phàn nàn người khác, tôi nghĩ các cậu nên lo đi làm việc của mình cho xong đi”

Giọng của chủ tịch thì thào thật nhỏ bên tai hai cậu nhân viên phụ trách ánh sáng cho chương trình quảng cáo sắp bấm máy, một không khí căng thẳng gấp đôi bao trùm góc nhỏ trong trường quay

“Ơ ơ... xin lỗi... xin lỗi ngài, chúng tôi đi ngay đây” - Hai anh chàng đồng loạt đáp

“Ê khoan đã, tôi muốn hỏi các cậu một chút, ngoài tính khí khủng khiếp ấy thì con bé thế nào?”

Hai người nhân viên nhìn nhau, họ không biết phải nói gì.

“Ý tôi là trông con bé thế nào?”

“Thưa... tổng giám đốc xinh lắm ạ, là một cô gái rất... rất đẹp ạ!” - Cả hai đồng loạt lên tiếng

“Thật sao? Phải thế chứ, ta biết mà!”

“Chủ tịch!” - Trợ lý Trương xuất hiện phía sau chủ tịch Hưng và nhắc nhở ngài nên xem lại tác phong của mình

“À... à... không có gì... các cậu đi được rồi” - Chủ tịch Hưng vội vàng cho phép hai cậu nhân viên lui đi.

“Ngài không được nói những chuyện đó với nhân viên” - Trợ lý Trương hạ giọng

“À vâng tôi nhớ rồi, nhớ rồi!” - Chủ tịch Hưng cười cho qua rồi quay bước về phía thang máy

“Cô ấy đã điều hành công việc khá tốt! Nhưng không may cho ngài là sáng nay cô ấy không đến công ty! Vì ngài không báo trước nên việc này không trách cô ấy được”

“Không không, nếu báo trước thì một trăm phần trăm là ta sẽ chẳng gặp được nó đâu” - Chủ tịch Hưng bật cười

“Ngài có vẻ thích thú về điều đó nhỉ?”

“Tất nhiên tất nhiên”

Trợ lý Trương thở dài, gần hai mươi năm làm việc cho chủ tịch, cô vẫn thấy ông hoàn toàn không hơn một đứa trẻ là bao.

...

Gió đang thổi trên ngọn đồi cách xa khu thành phố tấp nập nhộn nhịp, nơi những ngôi mộ trắng nằm đơn độc đón những tia nắng đầu ngày. Một cô gái trong bộ trang phục trắng mang theo một đóa cẩm tú cầu đặt trước mộ mẹ mình.

“Mẹ ơi, con đã về. Con xin lỗi đã để mẹ một mình tại nơi này suốt những năm tháng qua. Con biết mẹ đã rất cô đơn, và con cũng thế. Nhưng bây giờ con đang sống rất tốt, mẹ đừng lo cho con, ngài chủ tịch đối xử rất tốt với con, ông ấy như một đứa trẻ vậy. Con hứa với mẹ sẽ làm việc thật tốt. Con sẽ đến thăm mẹ thường xuyên, con yêu mẹ lắm!”

Ngồi bên mộ mẹ mình một lúc, Phương Nghi từ biệt mẹ rồi lên xe trở về thành phố.

...

“Sao, chủ tịch đến à?” - Phương Nghi không tỏ ra chút cảm xúc gì trong giọng nói của mình

“Vâng, ngài ấy có ghé qua tìm cô nhưng không gặp!” - Gia Linh thuật lại chi tiết mọi việc

“Lẽ ra ông ấy nên gọi trước cho tôi”

“Ngài ấy bảo muốn tạo sự bất ngờ cho cô”

“Thiệt là...”

“Ngài ấy gửi lời mời cô đến nhà vào tối mai”

“Có việc gì sao?”

“Tôi không rõ, ngài ấy không nói gì thêm”

“Vậy thì tốt nhất chẳng nên đi”

“Thưa tổng giám đốc...” - cô trợ lý run người trước thái độ không biết trời cao đất rộng gì của cô gái ngồi trước mặt mình

“Cô đừng lo về chuyện đó, kế hoạch hôm nay là gì?”

“À vâng” - Gia Linh chợt kéo mình trở lại hiện tại, cô chỉ tay vào sấp tài liệu trên bàn Phương Nghi:

“Vở kịch truyền hình dài tập đã lên kế hoạch từ hai tháng trước, đây là vở diễn đánh dấu sự trở lại của nhà hát Phượng Hoàng sau thời gian tu sửa, kế hoạch chi tiết tôi đều có sẵn cả trong ấy”

“Nỗi uất hận à?”

“Vâng, kịch bản do nhà biên kịch Phùng Nghi biên soạn, diễn viên cũng đã được chọn, công ty chúng ta có hai diễn viên nữ chính và một vai nam phụ”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ theo dõi tiến độ của vở kịch này. Còn về chương trình lưu diễn của Vương Phan thì thế nào?”

“Cậu ấy đang ở Nhật Bản, đêm nay là đêm cuối cùng, trưa ngày mai Vương Phan sẽ có mặt tại Hồng Kông, chương trình lưu diễn sẽ kết thúc vào cuối tuần này.”

“Mọi thứ vẫn tốt chứ”

“Tạm thời thì chưa có trục trặc gì cả”

“Tốt!”

“À... còn về công ty Gia Lâm”

“Chuyện gì?”

“Họ không đồng ý với việc bồi thường của chúng ta, việc mua lại công ty họ đang diễn ra rất thuận lợi cho ta, họ đã đi đến bước đường cùng rồi, dù có ý kiến gì thì chúng ta đều hoàn toàn nắm lợi thế, tôi chỉ thông báo cho giám đốc thế thôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ”

“Sắp xếp cho tôi gặp đại diện bên đó”

“Tổng giám đốc... không cần thiết...”

“Đừng bao giờ dồn người khác vào đường cùng nếu đó chưa phải là bước đi cuối, không ai biết được khi bị dồn vào chân tường, con người sẽ trở nên đáng sợ thế nào đâu”

Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, Gia Linh cảm thấy thật sự ớn lạnh bởi ánh mắt ấy của tổng giám đốc trẻ, có thật đây là cô gái chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi không?

“Cô sao thế?” - Phương Nghi đã mang cô thoát khỏi những suy nghĩ của mình

“Không... không sao ạ! Tôi sẽ sắp xếp. Tôi xin phép”

Cánh cửa phòng giám đốc đóng sầm, Phương Nghi đứng ngắm thành phố bên dưới thông qua cửa sổ lớn, một cảm xúc chợt ùa về, cô nhìn vào con búp bê Daruma màu đỏ trên bàn - vật bất ly thân từ khi cô còn nhỏ - chỉ cần có nó thôi, cô đã có thể có thêm sức mạnh.

...

Tokyo, Nhật Bản!

“Cậu nên nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai thì tốt hơn đấy Vương Phan!” - Nguyên Phương cằn nhằn khi cả hai đang cuốc bộ dọc theo con phố Tokyo nhộn nhịp hướng đến đền Tokyo Daijingu

“Tôi chỉ muốn đi dạo một chút thôi mà, mấy ngày qua ở nơi này chẳng có dịp đi đâu”

“Nhưng nơi cậu đang hướng đến là đền Tokyo Daijingu đấy”

“Thì sao?”

Nguyên Phương nhướn mày nhìn Vương Phan: “Cậu không biết ngôi đền đó à?”

“Không hề!”

“Là đền cầu tình yêu đấy”

“Gì?” - Vương Phan đứng lặng như một hòn đá, một con gió lạnh thổi qua làm người ta sởn cả gai óc: “Về thôi” - Cậu quay bước và tiến thật nhanh về phía khu phố tấp nập ánh đèn

“Cậu muốn đến đó mà không biết chút gì về nó à?”

“Không! Nghe mấy người trong đài truyền hình bảo nó hay hay nên muốn đến thôi”

“Vậy sao bây giờ lại đổi ý”

“Không hay nữa”

“Cậu thật là” - Nguyên Phương thở dài, Vương Phan là một ngôi sao lớn, cậu có thể là một người tài năng, bản lĩnh trên sân khấu, nhưng khi chỉ còn đơn thuần là Vương Phan, cậu vẫn là một đứa trẻ chưa hề biết yêu là gì.

“Này, cái gì thế?” - Vương Phan bất ngờ chỉ tay về phía những con búp bê đỏ được bày bán trong một gian hàng bên đường

“Búp bê Daruma, búp bê mang đến may mắn và tinh thần, giúp chúng ta có thêm quyết tâm và nghị lực để hoàn thành mục tiêu”

“Vậy à?”

“Đừng nói với tôi là cậu không biết nó nhé”

“À.. .hình như... có thấy qua... nhưng không biết rõ”

Nguyên Phương lại tiếp tục sốc lần nữa, ngoài việc không có tí kinh nghiệm về chu‌yện tìn‌h cảm, con người này còn dốt đặc về những vật thể tâm linh.

“Đây đâu phải lần đầu cậu đến Nhật!” - Nguyên Phương cố xác nhận lại

“Đúng rồi, để xem... một, hai, ba... hình như khoảng năm lần rồi”

“Thế làm quái gì mà cậu không biết Daruma được”

“Làm sao tôi biết được, đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài mà”

“Phải rồi ha, những lần trước cậu ta chỉ toàn đi từ sân bay đến khách sạn, rồi từ khách sạn đến địa điểm diễn, thời gian còn lại cậu ta toàn ngồi trong phòng xem ti vi và ăn bắp rang bơ. Thôi phải rồi” - Nguyên Phương thở dài, đúng thật là phải thông cảm!

“Daruma à?” - Vương Phan thì thầm, bất chợt cậu nhớ đến con Daruma mà Phương Nghi luôn mang bên mình. Cậu thở dài, tự dưng lại nhớ đến cô ấy làm gì chứ, mấy ngày qua cậu có để ý gì đến cô ấy đâu. Chắc chỉ do con Daruma quá đặc biệt, chắc vậy!

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật