Nếu tôi là vợ mới của thạc sĩ phụ tình

Kitty Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi không có lỗi, nhưng hạnh phúc trên nỗi đau của người khác, tôi có thể cười được sao?
Nếu tôi là vợ mới của thạc sĩ phụ tình
Thật may tôi không lấy phải gã thạc sĩ phụ tình (ảnh minh họa)

Đọc hai bài báo gây xôn xao dư luận thời gian gần đây về mối tình đau đớn của cô gái tâm thần, bị ngư‌ời tìn‌h thạc sĩ 11 năm bội bạc, tôi rất xúc động và trong lòng trào dâng sự phẫn nộ đối với kẻ bạc nghĩa, chua xót cho một chu‌yện tìn‌h dài mà bi thảm...

Không có nhiều chi tiết nhắc đến người thứ 3, người vợ chính thức của anh thạc sĩ. Cũng đúng thôi, vì công bằng mà nói cô ấy không có lỗi gì trong việc này.

Nhưng đột nhiên, tôi muốn thử hóa thân vào vị trí của người vợ danh chính ngôn thuận ấy, để biết cảm giác của người vợ giấu mặt ấy như thế nào sau khi tấn bi kịch tình ái này xảy ra...

Và bây giờ, tôi chính là nhân vật vợ của anh thạc sĩ phụ tình.

... Hôm nay, tôi đọc được một bài viết về người con gái phát điên khi bị người yêu 11 năm mặn nồng phản bội, đi lấy người phụ nữ khác, đến mức hóa điên và phải sống những ngày còn lại trong trại tâm thần.


Tôi không biết chồng đã từng có mối tình 11 năm sâu đậm với người con gái ấy.
(ảnh minh họa)

Tôi đã khóc vì thương cảm và xúc động. Tình cờ là tên anh thạc sĩ trong bài viết giống với chồng tôi và người cô gái tâm thần cũng có tên giống người yêu cũ của anh mà tôi từng biết. Chỉ có điều, tôi không biết rằng, cuộc tình của họ lại sâu đậm đến thế...

Tôi hỏi chồng và yêu cầu anh thành thật. Tôi sốc, thật sự choáng váng khi biết, toàn bộ câu chuyện bi kịch ấy, chồng tôi là nhân vật chính. Nhưng anh thừa nhận, khi lấy tôi, anh hoàn toàn yêu tôi, tình yêu với người con gái kia đã hết. Anh yêu tôi chân thành, không phải vì tôi là con trưởng phòng của anh. Anh cũng nói, cô ấy phát bệnh, nguyên nhân không phải do anh. chia tay khi không còn yêu nữa, người ta vẫn làm thế để giải thoát cho nhau, còn cô ấy phát điên là trường hợp hi hữu. Nhưng tại sao anh lại lấy tôi mà không nói với cô ấy nửa lời?!

Tôi khóc! Trong chuyện này tôi thấy mình bỗng nhiên trở thành kẻ tội đồ, đồng lõa với kẻ bội bạc kia dồn cô ấy vào bước đường cùng.

Tôi từng rất yêu anh, tôi mang đến cho anh nụ cười. Nhưng tôi nào hay biết gì, chỉ biết anh yêu tôi và tôi cũng vậy. Thế là chúng tôi cưới nhau. Tôi đâu hay, ngày tôi có chồng là ngày cô ấy đau khổ vật vã, khóc lóc và trở thành người phụ nữ T.Tâm như bây giờ. Tình yêu ư, tôi có thể hi sinh, đánh đổi vì tình yêu, nhưng tôi không bao giờ chấp nhận chuyện lấy một người chồng phụ tình người đã thương yêu, đùm bọc anh suốt 11 năm qua.

Là con gái, tôi hiểu hơn ai hết nỗi lòng của người đang yêu. Phụ nữ khi yêu yếu mềm lắm. Không biết, cô gái ấy đã phải chịu đau đớn thế nào, đã sốc thế nào thì tình cảnh mới ra nông nỗi như thế này!


Là con gái, tôi hiểu hơn ai hết nỗi lòng của người đang yêu. (ảnh minh họa)

Đau khổ hơn, chồng tôi vẫn không chịu thừa nhận rằng mình đã ruồng bỏ và khiến cô ấy trở thành người như bây giờ. Từ một người vợ yêu chồng, tôi cảm thấy khinh bỉ, coi thường, thậm chí thấy ghê sợ anh. Tại sao anh lại chọn tôi? Người ta nói vì tôi là con gái trưởng phòng của anh, là người có của cải và địa vị hơn cô gái đó. Vậy thì ra anh cũng chẳng yêu tôi hết mình!

Cái gia đình mà tôi tưởng là hạnh phúc viên mãn đây lại chính là thành quả của sự phản bội, tham lam và ích kỷ. Thời gian qua tôi là kẻ mang tội mà không hay biết. Nếu tôi là người con gái ấy, tôi sẽ hận và hận anh đến chết. Tôi sẽ tìm cách trả thù người đàn ông phụ bạc tôi bằng việc lấy một người chồng hơn anh ta. Nhưng cú sốc quá lớn, cô gái ấy chưa kịp làm như vậy thì đã vì đau khổ mà tự biến mình thành bệnh nhân tâm thần.

Hạnh phúc trên nỗi đau của người khác, tôi có thể cười được sao? Người ta cười chê chồng tôi, phỉ báng anh, khinh rẻ anh và tôi chính là kẻ cướp giật. Tôi không đổ lỗi hoàn toàn cho chồng mà trách chính bản thân mình. Có lẽ sự xuất hiện của tôi là nguyên do của chuyện này. Tôi dù không hay biết, không biết thì không có tội, nhưng không thể trốn tránh sự thật rằng: nếu không có tôi, mọi việc chắc sẽ khác!

Mà không, tôi nghĩ rằng, với sự chán chường của anh trong mối tình kéo dài đằng đẵng, tôi không xuất hiện thì cũng sẽ có người khác thay vị trí của cô ấy trong tim anh. Và cô người yêu thủơ thanh mai trúc mã đáng thương của chồng tôi sẽ vẫn phải nhận kết cục bi thảm đó...

Những ngày này, ai nhìn tôi tôi cũng có cảm giác họ đang nghĩ về chu‌yện tìn‌h gây rúng động của chồng tôi. Họ nhìn tôi bằng những cái nhìn tôi không định nghĩa được... Ở nhà, tôi không trò chuyện gì với chồng tôi được, tôi và anh đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình... Hạnh phúc mà tôi mong ước là đây sao???

.... Cơn rùng mình kéo tôi ra khỏi dòng liên tưởng, đưa tôi "thoát xác" ra khỏi vai người vợ trẻ... Thật may mắn vì tôi đã không gặp, không yêu, không cưới phải một người chồng thạc sĩ như thế.

Tôi chỉ biết cầu chúc cho những người phụ nữ yếu mềm và hết lòng vì tình yêu gặp may mắn hơn với sự lựa chọn của mình... Và nếu có không may mắn như mong muốn thì hãy cố gắng yêu thương bản thân hơn nữa, đừng hy sinh mù quáng...

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật