Ngã quỵ khi biết sự thật kinh khủng từ bạn trai

Kitty Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, anh lên kể với bạn bè: “Con khùng đó lại dở chứng. Con đó thật là điếm. Nó làm tao buồn, sau này tao cho nó ê chề nhục nhã…”.
Ngã quỵ khi biết sự thật kinh khủng từ bạn trai
Ảnh minh họa

Tôi năm nay 21 tuổi là sinh viên năm cuối Đại học Thông tin. Tôi thuộc mẫu người lãng mạn, sống nội tâm.

Tình đầu của tôi, tôi yêu một người ở xa. Trong thời gian yêu nhau, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và chúng tôi cũng rất hợp nhau. Nhưng tôi không ngờ rằng anh ấy đang yêu một cô gái khác mà vẫn tán tỉnh tôi.

Tôi đã tin tưởng anh rất nhiều nhưng sự thật vẫn là sự thật. Sau đó chúng tôi chia tay. Tôi gặm nhấm nỗi đau chia ly tình yêu đúng một năm trời.

Sau đó tôi quen một người con trai. Người đó là bạn trai hiện tại của tôi. Anh ấy hơn tôi 6 tuổi. Thời gian quen nhau, chúng tôi rất vui và hạnh phúc.

Hiện tại anh ấy làm ở Bình Dương và chúng tôi yêu nhau xa. Tầm 2 tháng anh ấy mới về thăm tôi một lần và khi nào rảnh không bận học tôi cũng thu xếp thời gian xuống thăm anh ấy.

Anh ấy ở với anh chị ở dưới đó. Thời gian đầu vì chưa quên được người cũ nên tôi có làm cho anh buồn nhiều, nhưng anh vẫn luôn yêu tôi.

Yêu nhau được một thời gian, tôi đưa anh ấy về gặp gia đình mình. Cha mẹ tôi cũng khen anh ấy hiền lành. Anh ấy cũng đưa tôi về gặp mọi người trong gia đình mình. Nhà anh rất ngèo, có 6 anh chị em, 4 nữ và 2 nam.

Anh ấy còn một người em trai không may sinh ra bị thiểu năng trí tuệ nên không làm được gì. Tôi thương anh ấy vì một mình đi làm phải gửi tiền về cho ba mẹ và nuôi em trai. Từ hôm về nhà anh, tôi càng thương và yêu anh hơn.

Tôi luôn hi vọng sẽ cùng anh ấy cố gắng để vượt qua mọi khó khăn. Sau lần đó về, Tết vừa rồi anh có qua nhà tôi chơi và đưa tôi xuống chơi Tết dưới gia đình anh ấy.

Lần này xuống thật sự tôi không vui chút nào. Có mặt tôi ở đó mà ba má anh cãi nhau rất to tiếng. Mang tiếng là bạn gái anh nhưng tôi xuống đó không một ai trong gia đình anh để ý cả. Đến bữa ăn, chẳng ai quan tâm nấu nướng hay ăn uống thế nào. Tôi rất buồn, càng nghĩ càng thương anh hơn vì từ nhỏ đã phải sống trong một gia đình không hạnh phúc, không đầy đủ.

Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi vẫn yêu nhau. Như những cặp đôi bình thường khác, lâu lâu chúng tôi có giận hờn, cãi vã nhưng cũng trở lại bình thường. Mỗi lần như thế chúng tôi hiểu nhau hơn.

Nhưng tôi rất buồn vì mỗi lần cãi nhau, anh không kìm nổi nóng giận và đã nhiều lần xúc phạm tôi với những lời lẽ khó nghe. Đã nhiều lần vì tự trọng của mình tôi muốn chia tay nhưng vì yêu anh và biết anh còn yêu tôi nên tôi bỏ qua và trở lại bình thường.

Hè năm thứ 2 đại học tôi xuống Sài Gòn học thêm. Anh sợ tôi xuống đó thuê phòng ở một mình khó khăn nên xin ba mẹ cho tôi đến ở cùng với anh chị của anh. Tối nào, anh cũng không quản khó khăn mưa gió đưa tôi đi học từ Bình Dương lên Sài Gòn 30km. Học xong 2 tiếng, anh lại đưa tôi về. Tôi rất cảm động và thương anh nhiều hơn.

Sau hè, tôi về lại Buôn Ma Thuột học. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc và luôn yêu thương nhau.

Gần đây hè năm thứ 3 đại học, anh xin phép ba mẹ cho tôi xuống thăm. Nhà tôi có nhiều lúa gạo nên cha tôi vì tiện đường xe đã cho anh một bao gạo mang xuống đó ăn. Gạo ở quê sạch nên anh cũng rất vui vẻ nhận.

Khi xuống đó chơi được 2 ngày thì khi đang ngồi chơi với anh, thấy điện thoại của anh có tin nhắn, tôi cầm đọc. Tin nhắn có nội dung như sau: “Anh ơi, mấy bữa nay sao không xuống chỗ em? Em nhớ anh nhiều lắm, chẳng lẽ anh quên em rồi sao?”. Tôi rất giận và ghen.

Anh bảo người ta nhắn trêu đó, chứ anh không quen ai cả. Tôi cũng tin nhưng mà sau đó số điện thoại đó cứ nhắn đến liên tiếp làm tôi nghi ngờ. Tôi nhắn lại thì số điện thoại đó kể lể là người yêu tôi yêu cô ấy 1 năm nay rồi. Anh cũng đã ngủ với cô ta và phá đi đời con gái của cô ấy.

Tôi rất giận và chúng tôi xảy ra cãi vã thường xuyên. Sáng ngày hôm sau mẹ điện cho tôi và nói tối nay bắt xe về nhà luôn. Cha mẹ người yêu tôi điện sang nhà tôi nói với giọng không tôn trọng rằng: “Chú bảo con chú về nhà đi, chơi thế đủ rồi. Ở dưới đó phiền phức lắm, còn mang gạo xuống nữa, thật là xấu hổ”.

Cha mẹ tôi là người sống rất lễ nghĩa. Dù cha mẹ anh gọi điện nói như vậy nhưng cha mẹ tôi vẫn từ tốn bảo rằng: “Con trai hai bác sang nhà em chơi, xin phép em cho con bé xuống đó. Mới đầu em không cho đi vì giữ kẽ nhưng mà thấy hai đứa buồn nên thương con mà cho cháu xuống chơi vài ngày rồi về. Còn gạo thì nhà em sẵn có, tiện xe em cho cháu mang xuống ăn, không đáng là bao nhưng tình con cảm là chủ yếu”.

Sau khi biết cha mẹ anh điện sang nhà tôi nói vậy, tôi rất buồn. Cuối cùng tôi phát hiện ra người nhắn tin phá hoại chúng tôi chính là chị gái của anh - Người đang ở đây với chúng tôi.

Thì ra chị gái anh thấy tôi uống thuốc nên gọi điện về nhà bảo bố mẹ anh rằng tôi bị bệnh kinh niên nên uống thuốc nhiều. Chị cũng giục ba mẹ gọi điện để bảo tôi về. Chị nghĩ nếu anh yêu tôi thì sẽ khổ cả đời.

Thật ra thuốc tôi uống là thuốc hỗ trợ dịch vị dạ dày và thuốc bổ chứ không phải thuốc bệnh. Không biết chị gái anh kể gì với gia đình mà bố mẹ anh nói tôi không tôn trọng chị và gia đình anh ấy.

Chị còn nói với cha mẹ rằng tôi nói với chị là: “Chị và gia đình chị chướng mắt lên nhìn xem người yêu tôi thiếu tôi anh ấy có hạnh phúc không”. Thật ra tôi không nói vậy, chị ta đổ oan cho tôi.

Gia đình anh còn bảo tôi và anh cùng họ nên ngăn cấm. Thật ra cùng họ là vì họ lo cùng huyết thống nhưng tôi chắc chắn rằng điều đó không xảy ra giữa tôi và anh. Bởi vì cuốn gia phả nhà tôi ghi 28 đời, tên gia đình nhà anh ấy không có trong cuốn gia phả.

Và còn xảy ra nhiều chuyện khiến tôi oan ức và đau khổ. Anh ấy vẫn tin, vẫn thương tôi nhiều.

Ngày hôm sau tôi bắt xe về Buôn Ma Thuột. Tôi không muốn cãi vã để lấy đúng sai cho mình, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi cảm thấy bất mãn về gia đình anh.

Về Buôn Ma Thuột tôi vẫn còn ấm ức chuyện gia đình anh nên đôi lúc trút giận lên đầu anh. Chúng tôi xảy ra cãi cọ nhưng rồi đâu vào đó. Tôi muốn chia tay vì nghĩ không thể sống với gia đình anh được. Mới yêu nhau mà họ đã vậy không biết sau này lấy nhau về tôi phải chịu đựng những gì nữa.

Ai cũng khuyên tôi chia tay anh. Chỉ có cha mẹ tôi vẫn nghĩ lỗi không phải do anh mà là gia đình anh. Tôi nghe cha mẹ và trái tim nên vẫn quyết định quên đi chuyện xảy ra và yêu thương anh.

Tôi học công nghệ thông tin nên tôi khá rành về máy tính. Một hôm tôi vào yahoo của anh vì muốn biết cuộc sống của anh khi ở xa tôi như thế nào. Tôi tò mò vào xem nhật kí nói chuyện của anh và người bạn thân. Tôi phát hiện ra được những sự thật mà khiến tôi bị sốc và òa khóc.

Anh nói, hồi mới yêu nhau thật ra anh không yêu tôi nhiều như tôi đã nghĩ. Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, anh lên kể với bạn bè và xúc phạm tôi thậm tệ. Nào là: “Con khùng đó nó lại dở chứng. Con đó thật là điếm… Nó làm tao buồn, sau này tao cho nó ê chề nhục nhã…”.

Còn rất nhiều lời xúc phạm nữa mà tôi không thể ngờ tới. Và một sự thật đau lòng hơn được hé lộ. Cách đây một năm, thời gian đó chúng tôi mới yêu nhau anh còn tán tỉnh một cô gái khác. Anh đi chơi với cô ta 3 ngày và vào nhà nghỉ ngủ cùng cô ta.

Anh kể với người bạn một cách rất đắc chí. Đó là cuộc nói chuyện của anh cách đây 1 năm với người bạn thân. Còn không biết một năm trở lại đây anh có thay đổi và yêu tôi thật lòng không. Hay tất cả những giọt nước mắt, những lời yêu thương đối với tôi đều là giả tạo.

Từ hôm đọc những dòng chữ này, tôi bị ốm nặng và sốt cao. Tôi viết lên đây tâm sự của mình vì không biết có nên hi sinh và yêu anh nữa hay không? Thật sự tôi đang rất bế tắc, tôi cứ khóc hoài mấy ngày nay. Tôi phải làm sao đây?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật