Sáng sớm, mặt trời còn e thẹn núp sau những tán sầu riêng xanh thẫm, gió từ phía sông thổi vào mát rượi, trên con đường đất đỏ nhỏ xíu có hàng cau cảnh thẳng tắp đan xen hai bên, tôi được anh bạn người địa phương dẫn qua hết các nhà vườn này đến nhà vườn khác. Dễ dàng nhận ra, ở cồn Long, nhà nào cũng trồng rất nhiều trái cây. Từ những đặc sản nổi tiếng như sầu riêng, chôm chôm, sơ-ri cho tới ổi không hạt, cam, xoài, vú sữa, mít... đều bén duyên cùng mảnh đất cồn Long. Nói vậy để thấy đây là một vùng đất lành, một chốn an cư dễ dàng với nhiều loại cây. Mùa này, gần Tết, trời phương Nam ấm áp hơn và cũng thơm nức hương và rộn ràng ong bướm. Anh Bùi Hữu Đôn, chủ một nhà vườn tâm sự cùng chúng tôi: "Gia đình mình chuyển tới cồn Long này đã gần hai chục năm. Trước kia, lúc còn nhỏ, nghe ai nói tới cồn Long là sợ”. Hỏi tại sao? Anh cười chẳng dấu diếm gì: "Thì các cụ già bảo, hồi chiến tranh, Mỹ Diệm đã cho tất cả những người hủi (bệnh phong) của thành phố Mỹ Tho ra cồn Long ở, vì nơi đây là một cù lao độc lập, tách biệt với đất liền. Thế nên, ai về sống ở đây là coi như bị hủi”. Mấy chục năm sau, cái tiếng vùng đất chết cứ đeo bám cồn Long, cho tới khi nó trở thành một điểm du lịch miệt vườn lý thú của đất Tiền Giang như bây giờ. Anh Đôn còn nói thêm, mà cái đất cồn Long này cũng lạ, mấy lần dân ở đây tưởng phải bỏ xứ mà đi, ai dè trời lại giúp, lại sống khỏe. Như cái vụ du lịch gần đây thôi. Hồi năm ngoái, nghe nói cù lao Thới Sơn bên kia tổ chức Hoa hậu thế giới, khách du lịch đổ hết về bên đó, nhiều người dân làm du lịch ở cồn Long định nhổ cây, bán ghe thuyền chuyển qua nghề khác thì bên Thới Sơn lại "hết hoa hậu”, du khách lại về với cồn Long.
Mùa này, sông Tiền sóng lặng, khách đến cồn Long sẽ dễ dàng và êm ả hơn. Những chuyến đò với người con gái mặc áo bà ba, quàng khăn rằn ri chèo lặng lẽ cũng là một đặc sản của người dân sông nước nếu có ai muốn khám phá xung quanh cồn Long. Hòa chung không khí mùa Xuân đang về trên các nẻo đường đất nước, người dân cồn Long cũng tất bật chuẩn bị thu hoạch những sản vật của quê hương mình. Ai đó nói, nếu Tiền Giang là vương quốc trái cây của khu vực đồng bằng sông Cửu Long thì những cù lao ở sông Tiền lại là vương quốc trái cây của Tiền Giang. Trong hơn chục cái cù lao của tỉnh này, nơi nào tôi cũng thấy vô vàn những trái cây ngon ngọt mà cồn Long là một trong số đó. Ấn tượng hơn cả, ở cồn Long, nhà kho, vườn cây không bao giờ phải đóng cửa. Ngay cả trên những con đường chạy khắp xã, hoa trái sai trĩu quả cứ quấn lấy chân người. Có lẽ, đây là điều đặc biệt của riêng những xứ cù lao mới có mà thôi. Ở đó, mọi cái đều hào phóng, không ai tham lam, bon chen của ai một chút gì. Con người sống với nhau bằng tình cảm, sự tin yêu và cả những điều cao thượng mà có lẽ ngoài cù lao ra, không nơi đâu có được. Tất cả, tạo nên một bản nhạc cồn Long êm đềm, yên ả, thanh bình và nhẹ nhõm giữa dòng sông đời xô bồ, cuộn sóng.
chia tay cồn Long, tôi cứ lưu luyến mãi. Không phải vì chùm nhãn mòng ngọt lịm bà chủ quán nước hào phóng đưa cho bảo, chú ăn thử đặc sản cù lao xem có khác trên thành phố không mà vì tôi không hình dung được về Cồn Long. Đó là việc làm sao ở cách Mỹ Tho không xa lại có một nơi kỳ lạ và độc đáo đến thế. Nói rõ hơn, tôi gần như bị lạc đường, bị mê mải, hút hồn trong một xứ sở chỉ có màu xanh miên man bất tận, chỉ có hương thơm ngào ngạt dẫn đường, chỉ có những nẻo đất đỏ hiền hòa đưa lối. Vì thế, tôi phải lên lại cầu Rạch Miễu, ngắm cồn Long từ trên cao, ở phía xa xa và thật kỳ lạ, giờ cồn Long y chang một con rồng nằm phủ phục bên thành phố Mỹ Tho hoa lệ, như tự bao giờ.