Chiếc khuyên tai

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Khi thấy cảnh sát đến nhà, Mishika vô cùng lo lắng, mắt cô trợn ngược lên, chân tay run lập cập khi được thám tử thông báo bạn gái cô bị giết vào đêm qua...
Chiếc khuyên tai
Ảnh minh họa

Vibhakar Kashyap tuổi trung niên với cái đầu hói là thám tử nổi tiếng ở Bengal. Ông có người trợ lý Dev Vyas là người bạn trung thành, tốt nhất đã cùng ông trên chặng đường phá án nhiều năm qua. Họ thường xuyên trao đổi với nhau về đề tài tội phạm và phương cách điều tra, phá án một cách chân thành, không giấu giếm nghiệp vụ. Hôm nay họ đang có việc mới - một vụ án giết người ở khu Durgapur. Cô gái Riya Biswa tuổi chừng mười chín, đôi mươi chết ngay trong nhà của cô ta.

Khi họ đến, cảnh sát đang có mặt để bảo vệ hiện trường. Thám tử Kashyap đi một vòng chăm chú quan sát mọi thứ và chỉ đạo Vyas thu thập chứng cứ. Việc đầu tiên là ông phỏng vấn trực tiếp ông Biswas - bố của cô bé về trình tự sự việc: "Tối hôm qua con bé nói có cuộc gặp mặt bạn bè nên xin phép đi chơi. Tôi đã đánh xe chở nó xuống chỗ bạn gái nó là cô bé Mishika vào lúc 8h. Lúc 10h30’ chúng tôi gọi lại gợi ý xem có cần đến đón nó về không thì nó nói rằng không cần. Vì vậy tôi ấn nút khóa trong tất cả các cửa rồi yên tâm đi ngủ. Sáng dậy, bỗng tôi thấy vợ tôi la hét dữ dội. Tôi chạy tới phòng vẽ của con bé thì trời đất ơi, nó đang nằm sõng soài, mặt úp xuống sàn giữa vũng máu đã đông tím. Trên cổ nó có một vết cắt sâu, một con dao vứt cạnh nó".

"Thế ông đã chạm vào bất cứ thứ gì chưa?" - Thám tử hỏi. Giọng run run, ông Biswas nói: "Chưa… không…". "Ông có mấy người con?" - Kashyap tiếp tục.

"Tôi chỉ có nó là đứa duy nhất", chủ nhà đáp. "Ông có đảm bảo là đã khóa tất cả các cửa từ bên trong? Và sáng ra ông thức dậy thấy tình trạng cửa chính đóng hay mở?".

Nghĩ một lát ông Biswas nói với giọng cứng rắn: "Tôi thề rằng tôi không bị lẫn. Sáng ra các cửa vẫn nguyên xi được khóa trong và không có bất cứ cửa sổ nào bị mở. Tôi nhớ chính tay mình đã mở cửa chính la lên để láng giềng đến".

Ngần ngừ trong phút chốc, ông nói: "Phải có một ai đó bằng cách đặc biệt tài tình mới có thể mở được ổ khóa từ phía ngoài. Thật lạ lùng?". "Cô ấy có hay tâm sự với ông bà về chuyện riêng của mình hay có biểu hiện bồn chồn lo lắng?". "Hiếm khi, và chúng tôi không thấy nó có biểu hiện nào tỏ ra buồn rầu hay lo lắng về điều gì" - Ông Biswas đáp. "Thật khó hiểu? Hừm… Ông có thể cho tôi địa chỉ của Mishika bạn gái cô ấy không?". "Chắc chắn rồi!". Ông giải thích thêm: "Đó là nơi tôi đỗ xe cho con bé xuống".

Trong khi trợ lý Vyas đã thu thập xong các chứng cứ, chỉ còn duy nhất là chiếc ghế Sofa nơi ông Biswas đang ngồi. Thám tử đề nghị ông đứng dậy. Lật tấm nệm ông reo lên: "Một đôi khuyên tai vàng!". Ông thận trọng gắp nó bỏ vào túi nilon nhỏ.

Quay lại phía Biswas, ông hỏi: "Đôi khuyên tai này của vợ ông?". "Không! Vợ tôi không có đôi khuyên tai như vậy", chủ nhà khẳng định. "Liệu có phải của con gái ông?". "Cũng không! Vì chúng tôi chưa từng mua khuyên tai cho nó. Nó không thuộc về ai trong nhà này" - Chủ nhà khẳng định lần nữa. "Thôi được! Chúng ta hãy đi đến chỗ Mishika xem sao", ông giục trợ lý. Ông Biswas cũng xin được đi cùng họ bằng xe riêng của mình.

*

Khi thấy cảnh sát đến nhà, Mishika vô cùng lo lắng, mắt cô trợn ngược lên, chân tay run lập cập khi được thám tử giới thiệu tên tuổi, chức danh và thông báo bạn gái cô bị giết vào đêm qua. Tâm trạng hỗn loạn, tai ù đi, cô bị sốc nặng, không tin ở tai mình: "Cái gì cơ? Ai..ai, ông vừa nói… ai… bị chết…?", rồi khóc như mưa như gió, khuôn mặt đẫm nước mắt: "Lạy chúa! Thánh thần ơi! Chúng tôi vừa mới gặp nhau chuyện trò vui vẻ… tối hôm qua, vậy mà…Riya ơi! Làm sao chuyện đó lại xảy ra được?… Ai là kẻ đã dã man xuống tay giết bạn?", cô liên tục lấy khăn lau nước mắt.

Đặt nhẹ tay lên vai cô, thám tử an ủi rồi giơ cho cô xem đôi khuyên tai trong túi nilon, hỏi: "Đôi khuyên tai này có phải của cô?". "Không, không!" - Cô xua tay. "Vậy cô có biết nó thuộc về ai không?". "Không! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi khuyên tai ấy, và càng không biết nó của ai". "Cô có thể cho chúng tôi biết có những chuyện gì đã xảy ra đêm qua?".

Xen với tiếng khóc thút thít, Mishika kể: "Tối hôm qua bố của Riya đưa bạn ấy đến chỗ tôi. Chả là chúng tôi có tổ chức bữa tiệc nhỏ mừng một bạn gái khác tròn 1‌8 tuổ‌i. Neil là bạn trai của Riya cũng có mặt cùng chung vui. Hai người nói chuyện với nhau bình thường như mỗi khi họ có dịp đến với chúng tôi". "Sau đó rồi sao?", ông ngắt lời cô.

"Gần cuối buổi tiệc họ dắt nhau ra ngoài đi lên sân thượng. Tôi nghĩ rằng chắc họ muốn nói chuyện riêng tư? Khoảng gần 10 giờ thì tôi không nhìn thấy họ nữa. Tôi chỉ biết đến thế thôi" - Cô nói. "Cô có thể cho tôi xin địa chỉ của Neil được không?". "Tất nhiên được ngay thôi ạ! Đó là căn hộ thuộc tòa nhà Hridya của khu Durgapur". Thám tử quay lại nói với ông Biswas: "Ông có thể đi được rồi đấy! Tôi nghĩ bà nhà đang rất cần ông bên cạnh những lúc như thế này". Rồi họ vội vã đến căn hộ của Neil.

Gặp Neil, thám tử chú ý thấy trên mặt anh ta thoáng có chút bất ngờ. Khi được hỏi chuyện gì xảy ra trong đêm qua, anh ta hơi lúng túng: "Chẳng có chuyện gì cả thưa ông. Chúng tôi là chỗ bạn bè gặp nhau chuyện trò vui vẻ. Có chuyện gì sao thưa ông?". "Thế cậu có biết đêm qua cô Riya đã chết?".

"Thế ư! Làm sao có chuyện như thế được? Tối qua tôi còn nói chuyện rất lâu với cô ấy kia mà". Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên. "Hãy cho tôi biết khi cậu và cô ấy dắt nhau lên sân thượng, chuyện gì đã xảy ra?". "À! Chẳng có gì đặc biệt để nói. Trong khi các bạn còn đang vui vẻ, chúng tôi rời sân thượng đi ra đường. Tại một nơi cách nhà Mishika không xa, chúng tôi đứng nói chuyện với nhau rất lâu, sau đó tôi tặng cô ấy đôi khuyên tai".

Thám tử Kashyap chìa đôi khuyên tai cho cậu ta nhìn, hỏi: "Có phải đôi khuyên tai này không?". Neil bật khóc, nói: "Đúng là đôi khuyên tai đó, thưa ông!". "Giờ thì hãy nói sau khi tặng cô ấy đôi khuyên tai, cậu đã làm gì?". Neil lí nhí: "Không có chuyện gì cả thưa ông. Tôi thấy cô ấy bồn chồn lo lắng, chắc vì sợ về muộn nên tôi đề nghị được tiễn cô ấy về tận nhà, nhưng cô ấy đã từ chối". "Lúc đó là mấy giờ cậu có nhớ không?". "Thưa ông khi đó là 10h06’. Tôi nhớ chính xác vì đúng lúc đó tôi gọi điện về nhà cho mẹ tôi". "Thôi được! Cứ biết thế đã. Cảm ơn cậu".

Khi họ vừa quay đi, Neil gọi với lại: "Thưa ông! Tôi muốn nói thêm với ông vài điều. Có một số vấn đề giữa Riya và bố mẹ cô đã âm ỷ từ lâu. Trong khi cô muốn chọn nghề thương mại, kinh doanh buôn bán thì cha mẹ cô mắng mỏ gây sức ép buộc cô phải theo ngành nghiên cứu khoa học. Họ đã nhiều lần tranh luận, cãi nhau gay gắt". "Cảm ơn cậu! Điều đó sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều".

Vài ngày tiếp theo, Kashyap bận rộn với các cuộc phỏng vấn hàng xóm láng giềng của ông bà Biswas và bè bạn của cô Riya. Những người hàng xóm xác nhận đã thường xuyên nghe tiếng cãi lộn, la hét từ gia đình ông Biswas. Bạn bè Riya cũng thừa nhận nhiều lần cô tâm sự với bạn về những mâu thuẫn, câu chuyện xảy ra trong gia đình giữa cô và bố mẹ.

Các báo cáo kiểm nghiệm Vyas cho ông biết trên chuôi dao vẫn có những vết mờ vân tay của bố mẹ Riya? Chứng cứ này cùng những thông tin thu thập từ bạn bè Riya và những người láng giềng đang chống lại ông bà Biswas. "Hừm! Thật khó hiểu?". Thám tử Kashyap băn khoăn: "Cửa ra vào khóa từ bên trong? Vậy chuyện đó xảy ra theo cách nào?".

Báo cáo cũng cho ông biết thời gian giết người vào khoảng hơn 1h30’ đến gần 2 giờ đêm và vết máu duy nhất thuộc về Riya. Ngoài ra còn có đôi ba sợi tóc của Riya dính trong ổ khóa. "Cậu hãy tìm hiểu thêm và đoán xét sự việc. Chúng ta sẽ triệu tập hai người bạn của cô Riya tại nhà ông Biswas vào tối nay. Cậu phải đảm bảo rằng phải có mặt đầy đủ cả ông và bà ấy để tiếp tục phỏng vấn nếu cần".

*

Mọi người đã có mặt. Khi thám tử bước vào, Mishika và Neil là người đầu tiên đều lên tiếng hỏi câu giống nhau: "Xin ngài vui lòng cho biết tại sao chúng tôi buộc phải đến đây?". "Chúng tôi muốn các bạn thực lòng khai báo sự thật lần cuối", ông giải thích. Neil phản đối: "Thật lòng và sự thật nào nữa thưa ngài? Chúng tôi đã khai báo hết cho ông rồi". "Nếu cậu đã quyết không khai? Vậy thì tôi phải nói cho cậu biết sự thật: Sau khi gọi điện cho mẹ, cậu đã không về ngay mà lặng lẽ theo về nhà cô ấy". "Tại sao tôi phải làm như vậy?", Neil chất vấn.

"Đừng có ngắt lời tôi", thám tử cảnh cáo. "Khi thấy cậu cầm con dao từ bàn bếp, Riya không la lên được vì quá say xỉn. Cậu đã dùng chiếc khăn tay lót chuôi dao để không có vân tay rồi cứa cổ cô ấy. Nhưng thưa ngài! Cửa khóa trong, làm sao tôi có thể vào được trong nhà?", Neil phản đối. "Hãy bình tĩnh, chưa hết đâu.

Theo lời khai của Mishika, tối đó Riya buộc tóc của cô bằng những chiếc gim tóc bằng kim loại rất mỏng. Cậu đã lấy một lọn tóc nhỏ của Riya buộc vào chiếc gim rồi luồn vào ổ khóa để móc vào lẫy ổ khóa rồi nhẹ nhàng kéo lẫy để mở khóa. Cậu rất thông minh, biết rõ cấu trúc và cơ chế hoạt động của ổ khóa nên mở vào được trong nhà.

Sau khi hành sự xong, cậu rút chiếc gim ra khóa trong lại như cũ rồi vứt chiếc gim đi. Sáng hôm sau, khi ông Biswas mở cửa, những sợi tóc còn dính trong ổ khóa đã rơi xuống đất. Do cậu lấy chiếc gim nên khi cô Riya chết, tóc xõa ra. Chúng tôi đã tìm thấy những chiếc gim bị cong queo biến dạng đó. Mishika cũng cho chúng tôi biết giữa cậu và Riya có nhiều xích mích cãi cọ và cô ấy đã từ chối yêu cậu…".

Đến lúc này sự việc đã quá rõ ràng. Neil khóc rống lên rồi nức nở thừa nhận: "Từ lâu tôi đã để ý và thầm yêu cô ấy. Tôi tìm mọi cách để tán tỉnh, tặng quà cô ấy nhưng không kết quả. Cô ấy dành thời gian đi chơi với Suyash - anh bạn đẹp trai cùng nhóm. Tôi ghen tỵ với anh ta và nghĩ "không ăn được thì đạp đổ" nên lên kế hoạch giết Riya cho bõ ghét. Tôi đã lợi dung mâu thuẫn gay gắt giữa cô và bố mẹ với tính toán sẽ đổ thừa cái chết của cô cho họ, nhưng…", Neil nấc lên hồi lâu.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật