Một nửa của em không phải là anh...

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Để rồi, mười năm sau, anh lại một lần nữa chọn cách “biến mất“ như vậy. Và mọi thứ chỉ còn lại là dư âm của những bài thơ “không đích danh cho ai cả“. Nó kết thúc như vậy – tình yêu của kẻ thua cuộc ngay từ khi hắn bắt đầu tham chiến. Chẳng có quá nhiều kỷ niệm, mà sao con tim anh vẫn cứ đau âm ỉ, tâm trí anh vẫn ám ảnh và dày vò anh hàng đêm bằng nhưng cơn mơ như vậy. Có lẽ, yêu em đã trở thành một thói quen của cuộc đời anh mất rồi.
Một nửa của em không phải là anh...
Ảnh minh họa

Mười năm trước, em cướp đi trái tim anh một cách đầy lạnh lùng. Mười năm sau, anh lại tổn thương một lần nữa khi anh gặp lại em. Lựa chọn quyền "từ bỏ cơ hội" là điều duy nhất anh có thể làm cho em. Giá như em chỉ là ước mơ của riêng mình anh thôi thì sự tình đã chẳng ngang trái. Giá như em không là ước mơ của bao nhiêu chàng trai khác thì chắc anh đã có cơ hội.

Có lẽ cuộc đời anh chỉ gắn với những kỷ niệm buồn của em. Khi em bỏ người yêu, anh chọn cách tâm sự, an ủi. Khi em phân vân về nghề nghiệp đã chọn, anh chọn cách động viên, khuyến khích. Khi em đi du học, anh được chia sẻ hầu như mọi niềm vui nỗi buồn của một người xa xứ. Hai năm ấy tuy chẳng dài nhưng mọi khoảng thời gian trống của anh đều dành hết cho em. Nhưng bằng ấy lợi thế đó, anh vẫn chọn cách rời xa em.

Trong anh, em hiện lên như một nữ thần thông minh, sắc sảo và tràn đầy nhiệt huyết trong công việc. Tình cờ, em trở thành bạn của anh, cho anh sức mạnh vượt qua khó khăn của cuộc sống. Nhưng rồi, em biến mất khỏi cuộc đời anh như một trận mưa sao băng vậy. Lung linh mà ngắn ngủi. Nhưng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời anh.

Sai lầm lớn nhất của anh chính là "chậm chân" trong nhập cuộc theo đuổi em. Nhưng ngày hôm nay, khi em đã yên bề gia thất, anh vẫn không khỏi tiếc nuối về điều đó. Giá như anh tự tin hơn, thành công hơn, hoàn hảo hơn. Giá như anh có thể đáp ứng những yêu cầu về sự hoàn hảo của em. Giá như anh có một hậu phương hạnh phúc. Giá như anh được em cho một chút cơ hội. Giá như..., còn quá nhiều cái "giá như" như thế. Và anh biết anh mãi mãi không có cơ hội. Khoảng cách của hai ta ngày càng xa hơn. Đó là lý do khiến anh mãi chỉ dám ngắm em từ xa, tâm sự với em bằng tiếng lóc cóc của bàn phím; thay vì đến bên em, và thử ôm em thật chặt một cái cho bõ cái sự thèm.

Để rồi, mười năm sau, anh lại một lần nữa chọn cách "biến mất" như vậy. Và mọi thứ chỉ còn lại là dư âm của những bài thơ "không đích danh cho ai cả". Nó kết thúc như vậy – tình yêu của kẻ thua cuộc ngay từ khi hắn bắt đầu tham chiến. Chẳng có quá nhiều kỷ niệm, mà sao con tim anh vẫn cứ đau âm ỉ, tâm trí anh vẫn ám ảnh và dày vò anh hàng đêm bằng nhưng cơn mơ như vậy. Có lẽ, yêu em đã trở thành một thói quen của cuộc đời anh mất rồi.

Liệu rằng, tình yêu cứ đi qua cuộc đời nhau nhanh chóng và tàn nhẫn như vậy sao? Liệu đây có là tình yêu khi nó chẳng để lại "dấu hiệu" nào? Thứ tình cảm này chỉ đơn thuần là tình bạn thôi sao? Thật khó hiểu em nhỉ! Anh tin rằng, em đã hiểu phần nào và bản thân cũng chứa đựng tình cảm hướng về anh. Chỉ có điều, một nửa của em không phải là anh, đúng không?

Rốt cục, mọi thứ chỉ đơn giản là thương yêu nhân sinh thông thường thôi phải không em?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật