Hay tin vợ có bầu, anh một mực xin đi công tác tỉnh cả năm trời, để rồi lúc quay về...

Vista Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Chưa kịp vui mừng thì tôi phát hiện tờ đơn xin ly hôn với nét chữ quen thuộc của vợ, kèm theo đó là những cuốn sổ nhỏ ghi lại Nhật kí thai kỳ của cô ấy...
Hay tin vợ có bầu, anh một mực xin đi công tác tỉnh cả năm trời, để rồi lúc quay về...
Ảnh minh họa

Cuộc sống vốn có quá nhiều điều bất ngờ. Chỉ biết rằng nếu đa nghi quá mức, bạn chắc chắn sẽ đánh mất những gì vốn có và vốn là hạnh phúc của mình. Đó là bài học mà tôi đã rút ra từ chính bản tính đa nghi quá mức của mình.

Tôi là kĩ sư thiết kế, còn vợ tôi là kế toán. Mặc dù là công việc văn phòng nhưng cô ấy rất năng động, khéo léo, lại sở hữu ngoại hình xinh xắn, cao ráo nên ngay từ hồi còn là sinh viên đã có rất nhiều chàng trai theo đuổi.

Bản thân tôi cũng vốn quý mến cô ấy từ lâu nhưng mãi mới dám nói ra, cũng chẳng mong sẽ được cô ấy nhận lời. Nhưng thật bất ngờ, giữa biết bao người theo đuổi, em lại chọn tôi.

Bạn bè tôi chúc mừng và còn nói tôi tốt số, có được người yêu xinh lại giỏi giang, ngoan hiền, khéo léo.

Sau 2 năm yêu nhau chúng tôi tổ chức đám cưới trong sự chúc phúc của họ hàng, bạn bè và người thân.

Tôi hãnh diện vì lấy được vợ xinh, đi đâu ai cũng khen cô ấy vừa đẹp lại nói năng dễ nghe, khéo léo. Tuy nhiên, có lẽ là do vợ đẹp quá, tôi thì mặc dù cũng cao to, sáng sủa nhưng vẫn khá lo ngại việc “mất vợ” thành ra mọi hành động hay biểu hiện của cô ấy tôi đều để ý rất kĩ. Thi thoảng, tôi vẫn lén vào trộm mail cá nhân, trang cá nhân và điện thoại của cô ấy để kiểm tra và nghe ngóng tình hình.

Chúng tôi quyết định chưa sinh con vội, kế hoạch trong một năm để có tiền mua nhà. Thời gian đầu, cả hai vợ chồng cùng cố gắng và nỗ lực hết mình trong công việc để kiếm nhiều tiền.

Một năm sau, chúng tôi đã mua được căn nhà nho nhỏ, ấm cúng trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao bạn bè cùng lứa. Còn tôi, một năm qua vẫn vậy, vẫn “để ý” vợ mọi động thái từ xa. Và tôi cũng không ngờ rằng chính bản tính lo lắng thái quá và sự đa nghi của mình lại chính là lý do khiến hạnh phúc vỡ tan chỉ trong chốc lát.

Ít lâu sau đó, vợ tôi báo tin có bầu. Tuy nhiên, đây là điều bất ngờ với tôi, bởi theo trí nhớ và sự tính toán của cá nhân thì sắc xuất chúng tôi có bầu chỉ có khoảng 2%.

Tình cờ cũng thời gian này, tôi bắt gặp vợ tôi thường xuyên đi làm về muộn, rồi có hôm lại cả cuối tuần nữa, nên mối nghi ngờ ngày càng lớn.

Một tháng sau đó, tôi quyết định xin đi công tác tại miền Trung. Chuyến công tác kéo dài 5 tháng nhưng do công việc và nhiều vấn đề phát sinh cả dự án nên tôi ở lại thêm 4 tháng nữa.

Vợ vẫn giữ liên lạc hàng ngày với tôi, tôi trả lời và hỏi thăm cho đúng “nghĩa vụ”. Cả chuyến đi, tôi về qua nhà được 2 ngày khi cô ấy đã được gần 5 tháng và vui mừng thông báo cho tôi đó là con trai.

Bẵng đi thời gian, tôi nhận được cuộc gọi bất ngờ từ em dâu rằng chị đã sinh sớm trước một tháng. Do gấp quá, mẹ đẻ và mẹ tôi cũng mới đang trên đường ở quê ra.

Chồng ngoại tình bỏ mặc vợ và mẹ ở quê và cái kết đắng sau ngày trở về

Nghe điện, tôi dường như vẫn thờ ơ với tất cả, chẳng vội vã cũng chẳng vui mừng hân hoan như nhiều ông bố khác, thậm chí trong bụng tôi còn nghĩ đến cảnh người đàn ông khác đang hạnh phúc lắm và có khi còn xuất hiện cả trước tôi ở trong bệnh viện đó chứ.

Nghĩ vậy nên tôi vẫn ở nơi công tác thêm vài tuần. Vài tuần sau tôi cũng chẳng vội về thẳng bệnh viện mà về thẳng nhà. Mở cửa vào nhà, mọi thứ vẫn thế, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Vợ tôi vốn là người phụ nữ đảm đang và khéo léo.

Vào phòng ngủ, cất vali, đang định vào viện thì tôi bỗng thấy lạ khi thấy chiếc phong bì thư để trên đó. Vội vàng mở ra, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy trong đó là tờ giấy xét nghiệm ADN của em bé ngày sinh X tháng Y – là con của tôi.

Mắt tôi hoa lên, thế này là sao chứ? Đứa con trai nhỏ đó đúng là con của mình ư?

Chưa kịp vui mừng thì tôi phát hiện tờ Đơn xin ly hôn với nét chữ quen thuộc của vợ, kèm theo đó là cuốn sổ nhỏ ghi lại Nhật ký thai kỳ của cô ấy, khi phải vừa một mình đi làm, nuôi con trong bụng, dọn dẹp nhà cửa và lo lắng mọi thứ mà không có ai ở bên giữa thành phố đông đúc này.

Hóa ra cô ấy đã biết tôi nghi ngờ, nhưng tôi lại không nói rõ ra mà chỉ giữ trong lòng khiến cô ấy không thể mở lời, phải âm thầm chịu đựng trong đau khổ. Và quan trọng cô ấy đẫ luôn đặt niềm tin vào tôi, cho rằng đó chỉ là những suy nghĩ nhất thời của tôi thôi. Vậy mà tôi thì…

Tôi bật khóc, những giọt nước mắt muộn màng. Tôi vội vã lao ra ngoài, đến bệnh viện cùng mẹ con cô ấy. Có lẽ chính vì cái suy nghĩ bảo thủ và ghen tuông vô cớ của tôi đã khiến cô ấy sinh con non. Tôi thật có lỗi quá. Dù cô ấy có tha thứ hay không, tôi nhất định phải nói lời xin lỗi mẹ con cô ấy…

Chở Bồ Đi Chơi, Gặp Vợ Bị "tai nạn" Nhưng Tôi Vẫn Bỏ Đi Và Cái Giá Phải Trả

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật