Phải chăng sau tất cả, nuối tiếc là thứ em còn muốn giữ?

Applecat Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Em đã từng mong anh đủ đầy, là từ “đủ“ đúng nghĩa nhất cho tất cả những gì em chưa thể cho anh. Và cũng có những điều em chưa từng nói cho anh biết, rằng là em chúc cho anh từng ấy...
Phải chăng sau tất cả, nuối tiếc là thứ em còn muốn giữ?
Ảnh minh họa

Rốt cuộc thì đến cuối cùng em vẫn là người con gái si tình và cố chấp nhất trong mối quan hệ này phải không?

Những ngày gió se se lạnh bắt đầu về chiếm giữ thành phố này, trong lòng có nhiều hơn một chuyện để kể. Một người đi, một người về, một người quay trở lại đủ để con phố này ngập đầy nỗi cô đơn, buồn thương, giỗi hờn. Đường phố kín chật người vì cuối tuần, dù ướt át, dù lạnh lẽo những bàn tay đan trên phố, những vòng tay ôm, nhưng cái siế‌t c‌ổ tình tứ vẫn cần nồng nhiệt. Chỉ có nỗi cô đơn của em, đã từng rất đỗi ngô nghê bỗng trở nên thê thảm và đau lòng.

Ngoài trời mưa rất to. em đang đọc đi đọc lại cuốn sách đã xem lại cả trăm ngàn lần đến mức có thể thuộc làu chúng mà thực ra vẫn không thể nào thuộc được, chỉ là khi xem lại, từng đoạn, từng câu thấy rất quen thuộc, cũng giống như anh cả trăm nghìn lần gặp gỡ rồi li biệt, li biệt rồi gặp gỡ gặp thêm lần nữa vẫn không thể khiến em nhung nhớ chỉ là khi hội ngộ rồi không nỡ rời xa. Là loại cảm xúc gì em cũng không thể nào lí giải được, cũng không thể vì anh mà lụy tàn. Ngoài trời vẫn mưa, mùi cà phê, tình nhân, khoảnh khắc này em muốn trốn chạy.

Sự chờ đợi như cơn mưa cuốn lấy em ướt sũng rồi lặng lẽ bỏ em đi không một lời giã từ không bao giờ quay trở lại lần nữa. Bỗng nhiên trong lòng em có chút cảm xúc gì đó rất hậm hực, giận giữ vô can khiến em mất thăng bằng, chông chênh, không điểm tựa trong suốt một dòng tình ái. Nhìn thấy đó, dòng chữ dài ngoằng vô tình có tên anh trên mép đường phố, ấy vậy mà em buồn sướt mướt, nỗi buồn lớn lao có thể thổi bùng thành lửa thiêu rụi thành phố này mất. Dòng người trên phố lướt qua từng tốp từng tốp nối đuôi nhau, chỉ mình em còn đứng đấy, nhìn dòng chữ như thước phim quay chậm đọc đi nhẩm lại dòng chữ dài trên mép phố, đọc đi đọc lại tên anh. Vô tình hay cố ý em dịch tên anh thành nỗi nhớ nhung. Nỗi nhớ nhung sâu đậm, nuối tiếc và cả lo sợ không thể gặp anh thêm lần nào nữa. Bất giác em thấy lòng quặn thắt, bất giác em nghĩ phải chi sau tất cả nuối tiếc là thứ em còn muốn giữ?

Em đã từng mong anh đủ đầy, là từ "đủ" đúng nghĩa nhất cho tất cả những gì em chưa thể cho anh. Và cũng có những điều em chưa từng nói cho anh biết, rằng là em chúc cho anh từng ấy nhưng em mong anh được nhiều hơn thế. Rốt cuộc đến cuối cùng em vẫn là người con gái si tình và cố chấp nhất trong mối quan hệ này phải không?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật