“Anh nói chỉ 10 phút là thỏ‌a mã‌n. Quá nửa tiếng rồi, mau ra đi, “chỗ đó” của em đau quá!”

Applecat Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
“Cho anh 10 phút thôi vợ nhé! 10 phút là anh thỏ‌a mã‌n rồi!“. Chịu khó chiều anh đi! – Gã năn nỉ. Thấy mặt gã tái đi, tôi cũng đành buông tay ra.
“Anh nói chỉ 10 phút là thỏ‌a mã‌n. Quá nửa tiếng rồi, mau ra đi, “chỗ đó” của em đau quá!”
Nhưng yêu thì yêu, thương là thương chứ gã cũng hay trêu chọc tôi lắm. (Ảnh minh họa)

Tôi và gã lấy nhau khi cả hai mới ra trường được hơn một năm. Điều kiện kinh tế của hai bên gia đình đều không có nên cả hai chúng tôi đều phải tự thân vận động. Sauk hi kết hôn, chúng tôi thuê một căn phòng trọ để sinh sống, tích cóp tiền để mua nhà sau này. Cuộc sống tuy còn nhiều vất vả nhưng được cái cả hai vợ chồng đều thông cảm, thấu hiểu cho nhau nên mâu thuẫn không bao giờ xảy ra.

Thật lòng mà nói thì tôi cũng thấy mình may mắn khi lấy được gã. Gã chồng tôi tuy không giàu có, nhưng được cái thương vợ, luôn dành tất cả những gì tốt nhất mình có cho vợ. Nhưng yêu thì yêu, thương là thương chứ gã cũng hay trêu chọc tôi lắm. Nhiều lúc phải ôm bụng cười lăn lộn đến chảy cả nước mắt. Có lẽ cũng chính vì đức tính này của gã nên tôi mới bị đổ gục sau 3 tháng quen biết gã.

Là chồng nhưng gã ít khi nhường nhịn tôi lắm, toàn tranh giành với tôi đủ mọi thứ. Từ quả táo, kem đánh răng, dép đi trong nhà và đến cả cái bồn cầu cũng không tha. Tôi nhớ lúc cả hai mới về chung sống:

- Anh là chồng, anh phải có quyền được chọn trước mọi thứ. – Gã nói như ra lệnh.

Và ngay sau đó là bàn chải hồng, khăn mặt hồng, khăn tắm hồng, dép đi trong nhà cũng màu hồng.

- Sao anh lại chọn màu hồng. Em mua màu xanh cho anh cơ mà. Chẳng phải trước anh vẫn thích màu xanh còn gì? – Tôi gân cổ lên

- Đấy là trước, bây giờ lấy vợ đời anh toàn màu hồng nên anh muốn mọi thứ cũng phải màu hồng, được chưa? – Gã cũng không kém phần long trọng

Nghe gã nói vậy, tôi cũng thấy vui lắm. Ý gã là từ ngày lấy tôi, cuộc sống của gã lên hương chứ gì.

Một ngày đẹp trời nọ, tôi và gã hí hửng khi được mời đi ăn miễn phí. Bạn bè gọi chúng tôi là cặp vợ chồng heo bởi đã ăn đồ miễn phí là ăn rất nhiều. Ai mà chẳng vậy chứ. Được ăn, lại không phải trả tiền thì dại gì không ăn nhiều. Và cũng chính vì cái tính háu ăn  mà tôi đã gặp họa.

Không biết có phải do đồ ăn không sạch sẽ hay do chúng tôi ăn nhiều quá hay không mà trên đường về cả hai đau bụng dữ dội. Thứ duy nhất trong đầu chúng tôi lúc này chính là hình ảnh cái nhà vệ sinh thần thánh. Gã chồng tôi phi như điên, về tới nhà, gã hì hục cất xe còn tôi chớp thời cơ leo tót lên phòng vì phòng chúng tôi thuê chỉ có một cái nhà vệ sinh duy nhất. Ai cướp được, kẻ đó là người chiến thắng . Nhưng không, may mắn đã không mỉm cười với tôi. Gã là người cầm chìa khóa khi ra khỏi nhà. Thấy tôi đứng ôm bụng trước cửa, gã nhe nhởn, cười hỉ hả.

Tiếng khóa cạch cửa, tôi có cảm giác tôi và gã sắp nổ ra một trận hỗ‌n chi‌ến khốc liệt. Nhưng kẻ địch chơi xấu, gã ăn gian, gã kéo tôi lại, lao tót vào trong nhà. Gã tới được cửa nhà vệ sinh thì tôi kéo được áo gã lại:

- Cho anh 10 phút thôi vợ nhé! 10 phút là anh thỏ‌a mã‌n rồi! Chịu khó chiều anh đi! – Gã năn nỉ

Bụng tôi réo dữ dội, tôi bắt đầu không còn khả năng chịu đựng nữa. (Ảnh minh họa)

Thấy mặt gã tái đi, tôi cũng đành buông tay ra. Nhanh nhanh để gã giải quyết trước, tôi còn vào chứ không thì có mà giành đến sáng. Nhưng tất cả không như mong đợi. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi đi chậm hơn sên đến thế. Nhìn từng giây nhích đi mà tôi thấy căm phẫn quá! 10 phút, 15 phút rồi 30 phút trôi qua. Bụng tôi réo dữ dội, tôi bắt đầu không còn khả năng chịu đựng nữa:

- Anh nói chỉ 10 phút là thỏ‌a mã‌n. Quá nửa tiếng rồi, mau ra đi, “chỗ đó” của em đau quá!

Tôi vừa la hét, vừa dùng chút sức lực còn sót lại để đập mạnh vào cánh cửa nhà vệ sinh. Rồi gã cũng bước ra với nét mặt thỏ‌a mã‌n. Nhìn tôi ôm bụng đau đớn, gã cười hỉ hả:

- “Chỗ đó” của em là chỗ nào? Đau đâu, để anh xoa giúp cho?

Tôi nhìn gã căm hận rồi đóng sập cánh cửa nhà vệ sinh lại. May quá, còn kịp. Ông trời có vẻ nghe được tiếng lòng của tôi. Tôi mới vào được chừng 10 phút, gã đã ở bên ngoài la lớn:

- Em ơi ra đi, anh lại đau quá rồi!

Tuy nghèo khó nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Tiền rất quan trọng, nó dùng để duy trì hạnh phúc chứ không quyết định hạnh phúc. Chỉ cần cả hai thấu hiểu, thông cảm, chia sẻ và cuộc sống vợ chồng luôn tạo ra điều mới mẻ thì hạnh phúc chắc chắn sẽ vững bền.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật