Thần tượng

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Em đón tôi với nụ cười hờ hững. Đằng sau em, gã sấn sổ lao đến. Đằng trước em chắc có mấy người khách rất quan trọng, em giằng vội bó hoa từ tay tôi, dúi nó cho hắn rồi xổ ra một tràng tiếng nước ngoài ô a đầy phấn khích.
Thần tượng
Tranh: Corbis.

Hắn dốc ngược bó hoa như người ta cầm chân con gà chuẩn bị cắt tiết, đưa một tay còn lại ra đầy kiểu cách. Tôi tránh xa chỗ hắn chỉ, ngồi xuống sau chiếc bánh ga-tô to ngất ngưởng như một núi kem, mút ngón tay bị gai cào.

Những người bạn đến sau của em đã ổn định chỗ ngồi. Một chàng trai gầy gò như chú nhóc cấp 3 bên cạnh một cô sồ sề, tóc sấy xoăn tít, son phấn bự mặt, một tiểu thư váy len và giầy búp bê, trắng nuột bên cạnh một người ngoại quốc cao to, mũi chảy dài như quả bầu; một người đàn ông trung niên hiền lành và bối rối; một vài người bạn của nàng từ thời sinh viên, tròn mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên và thốt lên mấy câu xã giao, khiến thằng mũi bầu quay lại, nhìn tôi chằm chằm rồi cười hô hố. Tôi khó chịu trừng mắt lên nhìn, nó quay lại thì thào gì đó với tiểu thư, nàng giơ hai nắm tay nhỏ xíu hồng hào lên đấm đấm nũng nịu rồi chúi vào tấm lưng to bè như gấu của gã mà cười. À, thì ra động tác mút ngón tay của tôi khiến nó nghĩ đến một hành động thô tục nào đấy. Bất giác tôi cũng bật cười, cười ngặt nghẽo.

Đôi môi nàng chu lại, đỏ mọng như một nụ hồng hàm tiếu trước những que nến. Phụt tắt, bóng tối vỡ tung tiếng vỗ tay, tôi nghe thấy có tiếng tiểu thư kêu ré lên, đèn vụt sáng, tay thằng mũi bầu vẫn đang chơi vơi giữa khoảng giữa eo và cổ tiểu thư. Nó vội rụt tay về sửa cà vạt, chiếc cà vạt như kẻ một đường nối từ mũi nó xuống bất tận. Hắn cầm tay nàng xắt miếng bánh đầu tiên như trong các phim của Tây, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo đầy phấn khích. Cụng ly, chúc mừng, kẻ nói người cười rôm rả, tôi cũng tự dốc tuột ly rượu vào cổ một cách sỗ sàng. Ngay lập tức, hắn khoác tay nàng, mà chính xác là lôi xềnh xệch nàng đến bên tôi, điệu nghệ nghiêng cổ chai xoáy một đường rót thứ rượu sóng sánh vào cái ly rỗng không của tôi.

- Nào, hãy nâng ly chúc mừng chúng tôi.

Tôi lầm lì ngồi yên tại chỗ và gườm gườm nhìn hắn khiến cho bao nhiêu ánh mắt xung quanh đổ dồn. Mặt nàng tái dại đi, nàng luống cuống như muốn chạy nhưng hắn vừa dùng hết sức kìm nàng lại vừa nghiêng đầu chờ đợi. Nàng như một con gà vùng vẫy quanh cái cột mà người ta trói nó vào, bứt rứt, hoang mang cực độ. Tôi lẳng lặng đứng lên, uống cạn và dốc đáy ly trong ánh mắt chăm chú của hắn. Tôi đã ngồi về chỗ cũ, hắn mới bật ra tiếng cười đắc thắng và cúi xuống vỗ vỗ vai tôi, kẻ cả và ban ơn. Bước chân líu ríu theo hắn, nàng còn ngoái đầu lại, ánh mắt như con bê non lạc mẹ, sợ sệt và van lơn. Tôi hiểu rồi, nàng mong tôi về đi, đừng quấy phá nàng nữa, để cho nàng yên với chiếc xiềng bằng vàng to nặng nhưng êm dịu này. Không có lẽ nào, tôi không có ý định dằn vặt nàng. Cái xiềng đó là do nàng tự nguyện.

Khách bắt đầu tụ thành những nhóm cục bộ, ăn uống tự do và hát. Gã trung niên ngồi lẻ loi và lúng túng, cái trán hói bóng mồ hôi và đỏ một cách kỳ lạ dưới ánh đèn. Nàng sà xuống bên gã, váy xoay tròn mát cả mắt. Nàng còn cầm tay gã lên mà ghé mắt vào xem các đường chỉ tay. Người đàn ông trung niên há miệng như con chim non nuốt từng lời nói của nàng. Tôi ngờ rằng gã cười không phải vì nàng bói hắn lấy vợ, lên chức cao trong nay mai mà chỉ vì bàn tay mềm mại và nuột nà của nàng cứ như ấp lấy tay gã. Tôi quay sang hắn. Hắn đang mải trò chuyện với kẻ đầu tóc bóng mượt, quần áo, điện thoại, trang sức đều ánh lên màu giàu có nhưng ít chữ. Thỉnh thoảng giữa những tràng cười khả ố, hắn liếc ra nàng rất nhanh, mặt giãn nở mãn nguyện. Nàng lại như con bướm đỏ đáp sang bàn khác, còn hắn cau mày vì cuộc trò chuyện kết thúc sớm quá.

Em bất chợt hiện ra như một vành trăng non ngơ ngác giữa ồn ào xa hoa. Dịu dàng và thuần phác, em đi qua, nhỏ nhẻ với những người quen cũ, và em đến bên tôi. Tôi ngọ nguậy liên tục cái đầu đang phừng phừng vì rượu, vì khó chịu trong không khí giả tạo, phù phiếm đang diễn ra quanh mình. Em thì thào bên tai:

- Anh cũng khó chịu đôi kia à? Chẳng phải yêu đương gì đâu. Con bé xinh xắn thế mà... Chỉ ngồi chờ nó gửi tiền sang ăn thôi, chẳng làm gì cả. Sang bên ấy thì sợ vợ nó thịt.

Tôi tròn mắt nhìn em. Quá bất công khi phải nghe những lời kì cục ấy từ cái miệng xinh xắn và trong trắng ngần kia của em. Như đoán được ý tôi, em tiếp:

- Em không thể chịu được những kẻ ngu độn ngồi mát ăn bát vàng, còn những người học hành tử tế thì chạy ăn từng bữa, vắt kiệt sức mình ra mà một công việc ổn định cũng không có nổi.

À, thì ra em cũng đang chật vật vì cơm ăn, việc làm. Đúng là em có gầy và xanh xao hơn nhiều so với hồi còn là sinh viên sư phạm văn đầy mơ mộng. Thỉnh thoảng, ánh đèn quay chiếu vào mắt em, những tia lửa bắn ra sắc lạnh. Tôi say rồi chăng, những lời nói của em cứ nhẽo nhợt bên tai, chờn vờn, cay nồng, uốn éo như những dòng rượu chảy mãi vào cổ họng.

- Nhưng còn hơn đôi kia - Em chỉ vào chú nhóc mặc áo sơ mi bẻ cổ ra ngoài áo len, đội mũ lưỡi trai bên cạnh cô ả sồ sề như nạ dòng - con mẹ suốt ngày hùng hục đi tour, hướng dẫn viên kiêm mẹ mìn, chạy rạc cẳng để sau mỗi chuyến đi, cậu em kém những bốn tuổi đang học năm cuối đại học có tiền đóng học nhưng bù lại cậu ta cũng phải đóng thuế thân đến lỏng đầu gối.

Tự dưng trên mặt tôi có cảm giác nhờn nhờn, lờm lợm. Tôi nhìn sang gã trung niên, tiếng em bám theo:

- Lão ấy giàu khủng khiếp anh ạ, nhưng lúc nào cũng ra bộ ngây ngây, thơ thơ. Không dám lấy vợ vì sợ bị lừa hết tiền. Một hôm, giờ nghỉ trưa, em đến tìm con Vy - Vy là tên nàng - gõ nhầm cửa phòng lão. Lão ra mở cửa, trán hói bóng nhẫy mồ hôi, khóa quần chưa kịp kéo. Em nhoi vào trong, chỉ thấy tiếng ứ hự, ẽo ợt. Thì ra lão đang xem phim se‌ּx, mắt đỏ kè, vừa ngượng vừa nhìn em rừng rực...

Mắt em ánh lên tia tinh quái và toan tính. Không chịu nổi nữa, tôi từ từ đứng dậy, ngật ngưỡng tiến ra sân, ngật ngưỡng nhảy như một kẻ say rồi rất chính xác, tung nắm đấm vào lần lượt mặt thằng mũi bầu, gã, và cả lão trưởng phòng trán hói...

                                                              ***

Khuôn mặt Thắng giãn nở, thoắt chuyển sang đanh lại, toát mồ hôi rồi tái dại đi khi đọc đến những dòng cuối cùng. Anh dằn mạnh bản thảo xuống bàn rồi vừa run cầm cập, vừa trợn mắt nhìn tôi:

- Em viết cái gì thế này, em viết cái gì thế này? Em có thể viết về em thế nào cũng được. Em có thể bôi nhọ em đến thế nào cũng được. Nhưng anh thì không. Em không được phép. Em làm thế này là giết anh đấy, có biết không?

Anh bất lực đưa hai tay lên trời, rồi buông thõng xuống, đầy khổ sở.

Đúng là mọi chuyện không diễn ra như tôi viết. Tôi đã bỏ về vì không chịu được sự ồn ào và giả tạo. Và cả vẻ khổ sở, nín nhịn rất cao thượng, rất si tình của anh.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, xin lỗi rồi cầm bản thảo ra về. Anh gọi giật lại, giằng lấy và xé vụn nó ra trước mặt tôi, đột ngột van vỉ:

- Anh xin em, đừng đưa đi in ở bất cứ đâu, được không? Mà tốt nhất, em xóa nó đi. Anh sẽ trả, coi như tiền nhuận bút cho em, được không?

Mấy hôm sau gặp Vy, hai đứa lại chụm đầu vào nhau nói chuyện. Đang vui, Vy chợt giật giọng:

- Mày vẫn ngày ngày đi bán cháo phổi đấy à? Gầy còm xơ xác như con ma đói. Hay là sang làm thay chỗ tao đi, thư ký cho lão trưởng phòng trán hói. Công ty anh yêu ký xong hợp đồng với lão rồi, tao đếch muốn làm ở đấy nữa.
Thấy tôi lắc đầu nguầy nguậy, Vy xì môi.

- Đúng là sĩ diện hão. Mày trông lão Thắng kia kìa. Chê anh yêu tao ít chữ, chê tao sai lầm, tham vàng bỏ ngãi. Giờ bám anh yêu tao chằng chằng. Không có anh yêu tao đỡ, chắc bị đuổi ra khỏi công ty thứ 10 từ lâu. Mấy hôm trước, lại ký được cái hợp đồng với thằng Pak, bồ con Thuỷ tiểu thư, sướng không để đâu cho hết sướng.

Vy rướn cái môi đỏ chót lên, đắc ý và khinh thị ra mặt. Ly nước cam trở nên đắng ngắt. Trong mắt tôi, chập chờn xác bản thảo bị xé vụn hôm nào. Một đám tang, lặng lẽ ra đi, tiền giấy tung lên trắng xoá. Tôi đã chôn, một thần tượng sừng sững suốt gần chục năm trời.

Truyện ngắn của Cúc Nhật
Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật