Ân tình của bố chồng đời này tôi không đền đáp nổi

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Khi tôi thú nhận mình ’đã lỡ’, ông rất buồn nhưng cứ an ủi tôi, còn đứa nhỏ, nó là con của tôi thì cũng là cháu của ông.
Ân tình của bố chồng đời này tôi không đền đáp nổi
Ảnh minh họa

Khi tôi đang ở viện, chờ làm thủ tục Kovac thì bố chồng đến tận nơi kéo về. Ông bảo tôi nhất quyết phải giữ lại đứa trẻ.

Nó là niềm hy vọng của cả nhà, nên tôi không được phép làm điều thất đức này. Nghe giọng nói run rẩy, nghẹn ngào của người đàn ông đã gần 70 tuổi, tôi chỉ còn biết khóc. Trong lòng tôi cứ nhủ thầm ’Bố ơi, bao giờ con mới trả hết ơn nghĩa của bố đây?’.

Số phận tôi không may mắn, liên tục mất đi những người thân yêu. Năm 8 tuổi, tôi mồ côi bố, hai mẹ con phải ra túp lều chăn vịt ngoài đồng sinh sống. Đến năm 12 tuổi, mẹ tôi lại mất trong đêm mưa bão, khi bà lên cơn động kinh nằm úp mặt xuống vũng nước không ai biết.

Bơ vơ không cha mẹ, tôi chỉ dựa vào đàn vịt mà sống. Đúng lúc ấy có một gia đình mới chuyển về bán tạp hóa ở đầu làng, cả nhà họ có 5 người: Bố, mẹ, 2 con gái và 1 cậu con trai.

Một lần, khi tôi mang trứng vịt ra bán, hai bác hỏi về hoàn cảnh của tôi thì mấy người làng kể lại sự việc. Mấy ngày sau, tự nhiên hai vợ chồng người bán tạp hóa đến tìm tôi, họ nói nếu muốn tôi có thể đến ở cùng, phụ giúp việc bán hàng và quan trọng nhất là sẽ giúp tôi tiếp tục đi học.

Từ ngày về với gia đình hai bác, tôi như sống lại quãng thời gian hạnh phúc trước đây, khi còn có cả cha lẫn mẹ. Vốn là đứa trẻ chịu khổ đến mức chai sạn nhưng nhờ có sự gần gũi của cả nhà mà tôi đã thay đổi hẳn, hay cười nói hơn, không còn lầm lì như trước nữa. Các anh chị em trong nhà cũng thực lòng quý mến tôi, chẳng ai coi tôi giống như người giúp việc cả.

Nhờ sự giúp đỡ của họ, tôi đã học hết cao đẳng và tìm được việc làm khá tốt trong khu công nghiệp gần nhà. Chị lớn và chị hai đi lấy chồng, chỉ còn anh trai út, tên là Huy.

Gia đình hai bác ai cũng đẹp, trừ mỗi Huy. Lưng anh hơi gù và yếu ớt vô cùng. Dù học công nghệ thông tin nhưng anh chỉ nhận việc làm thêm ở nhà hay sửa chữa máy cho bà con quanh vùng chứ không làm được ở công ty lớn. Thương anh, nên tôi luôn tìm cách giúp đỡ những việc sinh hoạt thường ngày. Và anh đã có tình cảm với tôi lúc nào không biết.

Khi Huy tỏ tình, tôi đã hết sức bất ngờ, trước nay tôi vẫn chỉ coi anh như anh trai mà thôi. Và hơn nữa, tôi đã có tình yêu của mình, đó là một chàng trai làm cùng công ty, anh ấy khá đẹp trai và nhiều tài lẻ. Biết chuyện, Huy buồn lắm song vẫn không quên bảo tôi cứ chọn ai trái tim mách bảo, còn mình sẽ luôn chúc tôi hạnh phúc.

Không biết có phải do buồn vì thất tình hay không mà sau đó Huy bị ốm rất nặng. Tôi quyết định sẽ về bên Huy. Hai bác đã ngăn cản, nói tôi không cần phải đền ơn cho gia đình mình bằng hạnh phúc cả đời. Nhưng khi thấy tôi kiên quyết, họ cũng thuận theo. Và đám cưới diễn ra sau đó ít lâu.

Sau ngày cưới, sức khỏe của Huy tương đối ổn định nhưng vẫn phải nằm liệt giường. Chuyện sinh hoạt thường ngày còn khó khăn nên chẳng nói gì đến chuyện ’vợ chồng’. Cho đến 6 năm sau, khi đã 28 tuổi, tôi vẫn chưa một lần hưởng trọn vẹn hạnh phúc của người phụ nữ. Lúc này, cả nhà chỉ còn lại bố chồng, chồng và tôi, mẹ chồng đã mất 2 năm trước, chị gái lớn đi nước ngoài cùng chồng, chị thứ hai vào Nam làm việc.

Biết tôi buồn vì chưa có con cái, bố chồng gợi ý hai vợ chồng đi thụ tinh nhân tạo, chuyện tiền bạc không phải lo. Tôi nghe thế đã rất mừng, đã định ngày vào viện Từ Dũ trong Nam thì đột nhiên một việc ngoài kế hoạch đã xảy ra.

Tình cờ trên đường đi lấy hàng - từ ngày lấy chồng tôi ở nhà bán hàng chứ không đi làm công ty nữa - tôi gặp lại Hoàn, người yêu cũ. Anh rủ tôi đi ăn và sau bữa có chút men say, chúng tôi đã vào nhà nghỉ với nhau.

Tôi thật sự bị anh cuốn hút và cũng bởi bản năng đã khiến tôi đi lệch đường, không làm chủ được bản thân. Sau hôm đó, chúng tôi còn gặp nhau nhiều lần nữa cho đến lúc tôi phát hiện ra mình có bầu thì anh mất hút.

Cái bụng ngày một to lên của tôi và những biểu hiện thai nghén không giấu nổi con mắt của bà con cùng làng. Họ đồn thổi về bố đứa con trong bụng tôi rất ác ý.

Lúc này, tôi đành thú thực với bố chồng, nói mình đã lỡ. Ông rất buồn nhưng cứ an ủi tôi cố gắng vượt qua ’miệng lưỡi thiên hạ’, còn đứa nhỏ, nó là con của tôi thì cũng là con của Huy và là cháu của ông, chẳng sao hết.

Một lần, khi bố chồng chở tôi đi chợ, tôi tận tai nghe thấy người ta dè bỉu ông, nói rất khó nghe về chuyện bố không biết dạy con, còn ông chỉ lảng đi như không hay biết. Thương bố quá, tôi quyết định đi bỏ cái thai oan nghiệt để ông đỡ bị chửi bới vô lý thế này. Nhưng chẳng ngờ, khi biết chuyện, bố đã đến tận nơi cản tôi lại.

Người ta nói tôi không may mắn nhưng tôi chắc chắn không phải vậy. Vì nếu thế, thì tôi đã chẳng được sống trong gia đình này và là con cái của một người bố tốt đến nhường ấy.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật