Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
“Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween“ có các thể loại chính là hài, tâm lý, family và chút hồi hộp, kinh dị.Câu chuyện xoay quanh bữa tiệc của 12 chòm sao trong thành phố rộng lớn.Mời các bạn đọc truyện!
Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween
Ảnh minh họa

các sao sống tụ tập lại thành một khu trong thành phố XYZ, chia ra làm 4 nhóm: Hỏa, Thổ, Khí và Thủy. Mỗi trại có 3 sao, có thể ở hoặc không ở cùng nhau. Họ có một căn biệt thự cổ dùng làm nhà kỷ niệm và từng là nơi hội họp của 12 sao. Và trong bối cảnh câu chuyện kế tiếp thì mấy nhóm đang xung đột với nhau vì ngôi nhà này... Trước tình hình đó, Sư Tử quyết định tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, và từ đó những chuyện kỳ lạ (và rùng rợn) xảy ra với cả những người dự và không dự tiệc.

Bạch dương
Nam
Tuổi: 15
Nghề nghiệp: học sinh trung học
Cao 1m6, mặc hoodie trắng, tóc xoăn như lông cừu, mắt to màu nâu,... nghe tả thì trông nhỏ nhắn và dễ thương phết nhỉ? Nhưng mà đừng vội nghĩ nó là một cậu bé đáng yêu ngoan ngoãn nhé. Là em trai (?) của Sư Tử, nhưng bao giờ hai anh em cũng có nguy cơ đánh lộn. Luôn xông xáo, đầy nhiệt huyết và đi tiên phong trong mọi việc (kể cả đánh nhau).


Kim Ngưu
Nam
Tuổi: 22
Nghề nghiệp: Sinh viên ngành Tài chính ngân hàng
Lúc mới quen Kim Ngưu, hầu như sao nào cũng nghĩ chàng này rất lờ đờ, hời hợt và trong đầu chàng chỉ có hàng chữ "Tiền... đồ ăn... tiền... đồ ăn..." chạy qua chạy lại như bảng quảng cáo thôi, nhưng thực ra Ngưu lại sống rất tình cảm đấy (hỏi Ma Kết và Xử Nữ xem). Anh có một ước mơ sặc mùi chủ nghĩa vật chất là làm trong một ngân hàng lớn để kiếm được nhiều tiền ăn buffet.


Song tử
Nam
Tuổi: 16
Nghề nghiệp: Học sinh trung học
Rất thích kết bạn và nói chuyện. Thông minh, thân thiện nên những người mới quen rất quý, nhưng đối với những ai đã biết lâu năm thì đôi khi lại muốn lấy giẻ nút mồm cậu nhóc lại. Thường thì luôn hoà đồng và vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cư xử kỳ quặc như bị đa nhân cách ấy, Thích đá lông nheo với con gái nên rất có năng khiếu làm "womanizer".

Cự Giải
Nữ
Tuổi: 24
Nghề nghiệp: Nội trợ (đừng coi thường, cả 12 chòm đều nhờ nồi cơm của nàng mới sống được đấy)
Tóc dài, buộc thành nhiều bím, khuôn mặt đẹp và phúc hậu, thường mặc váy dài. Nàng là một người chị mẫu mực, đôi khi được ví như mẹ vì tác giả chả biết ba má mấy chòm sao là ai. Hiền lành, nhân hậu và dịu dàng, hầu như ai cũng mến nàng hết. Tuy vậy, hiền quá cũng có cái hại, nhất là với mấy đứa tiểu quỷ bẩm sinh như Bạch Dương hay Song Tử.

Sư Tử
Nam
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Sinh viên ngành Quản trị kinh doanh
"Ta là vua! Hãy quỳ xuống trước mặt ta!"... Ờ... không đến nỗi như vậy đâu, nhưng quả thật anh chàng này là phần tử bá đạo và tự tin nhất. Tóc kiểu bờm sư tử, áo khoác ngắn màu đỏ chói chang trên mỗi bước đi. Cậu luôn nỗ lực làm mình toả sáng trước mặt người khác với trái tim nồng hậu, tinh thần nghĩa hiệp và bộ óc sáng suốt, cậu nhận được rất nhiều sự tôn trọng của tất cả mọi người. Tất cả, trừ lũ bạn trời đánh.

Xử Nữ
Nữ
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Sinh viên ngành Y dược
Một cô gái ưa thích sự hoàn hảo, hoàn hảo trong tất cả mọi việc, ngay cả trong chính bản thân mình mặc dù rõ ràng là không phải vậy. Kỹ tính và xét nét, trong tương lai chắc chắn sẽ làm bác sĩ giỏi nếu nàng chịu khó thân thiện hơn một chút. Khá xinh với kiểu thời trang kín đáo và mái tóc thẳng dài cắt kiểu hime, tuy vậy cô làm Cự Giải thực sự lo ngại khi tới giờ vẫn chưa từng có người yêu và tình trạng này đang có nguy cơ kéo dài tới tương lai xaaaaa...

Thiên Bình
Nữ
Tuổi: 20
Nghề nghiệp: Sinh viên ngành Thiết kế thời trang
Xinh đẹp, sành điệu, duyên dáng và tự tin khoe cá tính, cô nàng 20 tuổi này thừa sức làm mọi người xung quanh đổ như rạ. Mỗi tội nàng hơi phức tạp, rắc rối, và hay dựa dẫm vào người khác thôi (con gái thời đại mừ). Thích shopping, hàn huyên trong mấy quán ăn, họp mặt bè bạn, nói chung là tuýp người phụ nữ thành thị đích thực.

Thiên Yết
Nam
Tuổi: 18
Nghề nghiệp: Tân sinh viên ngành Luật vừa trải qua cuộc chiến cam go, khủng khiếp, kinh hoàng và đầu rơi máu chảy nhất trong lịch sử nhân loại.
Lạnh lùng, và bí ẩn, tạo cho người khác sự xa cách. Chả ai biết cậu nghĩ gì, và cậu cũng không muốn ai biết cậu nghĩ gì (trừ t/g, đương nhiên). Thâm hiểm và thù dai, lại luôn toả ra sát khí thường trực, hầu như chẳng ai muốn làm bạn với cậu vì khoảng này. Nhưng nhìn lại đi, cậu chàng có khá nhiều bạn đấy. Có thể là do nét đẹp nào đó sâu thẳm trong tâm hồn chăng?

Nhân Mã
Nữ
Tuổi: 17
Nghề nghiệp: Học sinh trung học nhưng hình như bị đuổi vì nghỉ quá nhiều
Một tomboy đích thực với tóc cắt ngắn, làn da rám nắng và ngoại hình khỏe mạnh. Cực thích đi chơi. Vui vẻ, nhanh nhẹn nhưng có phần hơi ngốc nghếch. Đừng bao giờ tới thăm nàng vào ngày cuối tuần vì có thể nàng đang lênh đênh đâu đó ở Địa Trung Hải và để bạn ngồi chờ dài cổ đấy.

Ma Kết
Nam
Tuổi: 25
Nghề nghiệp: Giám đốc tập đoàn kinh doanh xuất khẩu... cái gì đó (tội nghiệp, chả ai quan tâm tới công việc của chàng)
Nếu Cự Giải là hình tượng mẹ thì Ma Kết chính là người cha của nhóm (mặc dù hai người này chả tò tí te gì sất). Quan trọng việc kinh doanh hơn tất cả mọi thứ trên đời, hầu như suốt ngày cứ vận suit và đeo kính ngay cả khi không đi làm. Ăn chay. Nghiêm túc, cứng nhắc, và kiệm lời.

Bảo Bình
Nam
Tuổi: 23
Nghề nghiệp: Tốt nghiệp ngành Hóa, làm giảng viên và đang thực hiện luận án tiến sĩ
Thông minh, sáng láng và đẹp trai nhất bọn nên con gái theo một đống (cái trại Khí này đào tạo toàn nam châm di động). Mỗi tội tính tình thực tế, vô tâm nên gái theo được năm ngày rồi... rút. Dành phần lớn thời gian ở giảng đường hoặc phòng thí nghiệm trường học. Toàn làm người khác sợ chết khiếp bởi mấy ý tưởng kỳ quái của mình.

Song Ngư
Nữ
Tuổi: 15
Nghề nghiệp: Học sinh trung học
Em gái yếu ớt, mơ mộng và hay khóc. Tính tình tốt bụng nên ai cũng quý. Rất được Cự Giải thương yêu và quan tâm. Cũng muốn thân thiết hơn với Thiên Yết, nhưng coi bộ anh chàng này chẳng ngó ngàng tới bé tí nào. Bình thường hiền lành và nhút nhát, nhưng khi lên cơn thì dễ sợ không kém Thiên Yết đâu (yandere...).

Chương 1
Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween 1

Câu chuyện kỳ lạ này có lẽ bắt đầu bằng một buổi chiều đầu mùa thu, khi Sư Tử, một vị công tử giàu nức đố đổ vách và chịu chơi hết biết, tông thẳng vào nơi hội họp của các chòm sao.

Trước đó, Sư Tử đã hạ quyết tâm phải tổ chức một buổi tiệc hoành tráng mừng ngày Halloween, mời tất cả các chòm sao lớn bé tới dự tại nhà kỷ niệm của nhóm Hoàng Đạo, với mục tiêu thắt chặt tình đoàn kết giữa những người bạn đang trong giai đoạn khó khăn và tạo nên một cộng đồng sao thân thiện và tích cực (theo như cậu trang trọng nói, mặc dù mấy sao khác đều cho rằng mục đích chính của cậu chàng là khoe mẽ). Vậy nên cậu dành suốt buổi chiều để viết một thông báo dài ngoằng với nét chữ ngoằn ngoèo không yên vì háo hức.


Sau khi soạn xong sáu trang của bản thông báo, Sư Tử đánh ngay vào máy với tốc độ hai trăm dặm một giờ và đăng rầm rộ lên các trang mạng Facebook Myspace Tumblr Twitter, khủng bố bọn bạn bằng cách tag tất cả những người cậu quen biết vào, sau đó dùng đủ loại ngôn ngữ từ năn nỉ đến đe doạ chửi bới để chúng đồng ý tới dự. Đây không phải lần đầu tổ chức tiệc, và lũ bạn cũng quá quen với cái kiểu mời gọi vô duyên này, nhưng bao giờ cậu cũng muốn làm tất cả mọi thứ để cho bữa tiệc của mình linh đình nhất.

Bước tiếp theo, Sư Tử gọi một nhóm nhân viên trang trí và giao căn biệt thự cổ lớn như lầu Năm Góc cho họ.

Và cuối cùng là đây, thời khắc chàng trai trẻ của chúng ta phóng như tên lửa vào phòng khách của Ma Kết lúc này đang được chiếm đóng bởi chín chòm sao hoàng đạo ngồi trên mấy chiếc ghế sofa tách xa nhau tạo thành vòng cung - nơi họp mặt của nhóm bạn thân thiết - kèm theo đó là những tiếng la oai oái và mấy cái thân người nháo nhào tháo chạy:

- Ngó coi mình đang đâm đầu vào đâu kìa cha nội!

- Trời đất, coi chừng đạp trúng con Vaio của tui!

- Làm cái trò gì mà lao hùng hục như bò điên vậy hử?

Sư Tử kịp thời kéo thắng lại vừa khi mũi dao gọt táo lúc này đang bị Cự Giải hốt hoảng giơ lên theo phản xạ còn cách người cậu 5cm. Trong khi cô nàng run run cất vội con dao đi cùng với mấy lời xin lỗi lắp bắp thì Sư Tử tươi tỉnh đứng thẳng lên, vuốt lại cái bờm không bao giờ nằm gọn ghẽ và quét mắt khắp phòng:

- May quá, hầu hết mọi người đều ở đây... Sao? Mọi người sẽ tới dự tiệc của mình chứ?

Câu nói rơi tõm vào im lặng. Trước vẻ mặt ngạc nhiên của cậu công tử, các sao trong phòng đều làm như không nghe thấy cậu nói gì: kẻ này thì đột nhiên hứng thú với chiếc laptop, đứa kia thì vội vã đeo headphone vào tai và huýt sáo ầm ĩ...

Ma Kết tặc lưỡi:

- Chuyện này thì...

Như chợt hiểu ra, Sư Tử giãy nãy:

- Nè, công tình tôi chuẩn bị một bữa tiệc hoành tráng hết sức, mấy người tính làm tôi mất mặt hả?

- Nếu như có đồ ăn ngon thì tụi này đi ngay... - Kim Ngưu vén mớ tóc đen bóng qua tai, trầm tư đáp - nhưng cậu cũng biết tình hình bây giờ mà. Có một số người còn hiềm khích với nhau. - Mắt anh kín đáo liếc một vòng khắp những chiếc ghế sofa kê rời rạc.

Sư Tử thở dài:

- Em biết là thế. Vậy nên em mới mời mọi người cùng ăn tiệc với nhau mà.

- Mình không biết bạn định bày trò gì, nhưng nếu là mình thì mình sẽ không mặt dày tới mức tổ chức tiệc ngay tại ngôi nhà mà mình sắp sửa đập đổ đâu.

Xử Nữ như vừa liệng ra một quả bom vô hình có khả năng làm cả phòng nín thít. Sư Tử có thể thấy sự căng thẳng lan nhanh quanh mình như dịch bệnh. Cậu nhìn qua cô gái, hừ giọng:

- Bộ bạn nghĩ bạn có miệng thì muốn nói gì nói à?

- Mình chỉ nói vậy thôi, quyết định sao tùy bạn.

Cự Giải khổ sở gõ con dao vào thành dĩa kêu leng keng để vãn hòa trật tự:

- Hai đứa thôi đi. Lớn rồi mà như con nít ấy.

Các sao khác thì trao đổi với nhau những cái nhìn phân vân, và điều này làm Sư Tử khó chịu quá sức. Cậu biết trong cái đám (vô tích sự) này có rất nhiều đứa là dân ghiền tiệc tùng kinh niên nhưng hình như tụi nó bị cái gì bóp họng ấy, chẳng buồn lên tiếng...

- Anh nghĩ đi tiệc với nhau chút cũng không hại gì nhỉ.

Cuối cùng, Bảo Bình nói, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt và khiến cho Sư Tử sẵn sàng bắn tung lên trần nhà ăn mừng. Tiếng lao xao lăn tăn qua các hàng ghế, còn cậu quay lại nhìn anh đầy hi vọng:

- Vậy... anh sẽ tới dự chứ?

Ông anh nhún vai một cái, chả rõ đồng ý hay không, nhưng đôi mắt cậu em đã vụt sáng long lanh tựa sao trời. Cậu “e hèm” một tiếng như sấm nổ, và nói to với điệu bộ của nguyên thủ quốc gia:

- Th... Thế thì ai noi gương anh Bảo quyết định đi dự nhắn tin cho em liền nha! Còn ngày mai nữa thôi đó!

Trước khi biến khỏi cửa, Sư Tử còn hớn hở dội thêm một câu xanh rờn:

- Ai không đi em bắn tên lửa vô nhà người đó ráng chịu à!

~~~~~~~~~~~~~~~

2. 

Thiên Bình đứng dựa lưng vào tủ quần áo, cắn môi suy nghĩ với bàn tay mân mê ngọn tóc đen. Bao giờ đến tiệc Halloween cô cũng đều được mời làm cố vấn trang phục cho cả bọn, có lẽ vì trong nhóm cô là dân đại học Mỹ thuật chính hiệu và chì có cô mới chuyên nghiệp và sành điệu nhất trong vấn đề ăn mặc.

Nhân Mã và Bạch Dương thì ngồi kế bên, nghệt cổ chờ đợi. Hai đứa này vốn là học sinh, nghèo kiết xác nên ngoài chuyện xin xỏ chút nguồn tài chính tụi nó còn được cô chị nhóm Khí thưởng thêm một màn tư vấn thời trang cho buổi hoá trang sắp tới.

Được một lát, Thiên Bình búng tay đánh chóc:

- Nghĩ ra rồi. Bạch Dương, em có thể làm ma cà rồng!

Bạch Dương trề môi:

- Sến súa.

- Em khó quá vậy? - Thiên Bình than thở - Theo điều tra của chị thì đa số cung Bạch Dương thích những vai mạnh mẽ mà.

Bạch Dương nhún vai:

- Nếu chị gọi đó là mạnh mẽ thì em bó tay... Thôi chị muốn cho vai gì cũng được, nhưng mà phải thật oách đấy.

Thiên Bình nguýt nó một cái đầy bất mãn rồi ngó sang Nhân Mã ngồi kế bên. Nhỏ này chợt kêu lên:

- Em không đi đâu, chị Thiên Bình. Nhất định không đi đâu!

- Sao vậy cưng? - Thiên Bình tròn xoe mắt - Em nằm mơ thấy ngày tận thế hả? Nhân Mã mà đòi ở nhà là chuyện đó dám xảy ra thật à!

- Đừng nói là chị sợ mấy người ở nhóm Thổ nhé. - Bạch Dương cau mày - Dạo này bọn họ bỗng dưng siêng năng dán poster truy nã của chị ra đầy đường, còn chị cứ thấy họ ở đâu là trốn biệt tăm. Bộ chị mượn tiền họ đi du lịch rồi chưa trả hả?

Nhân Mã ngã vật ra giường:

- Làm gì có chuyện sợ. Chị chỉ tránh gặp mặt họ để khỏi xảy ra chiến tranh thôi. Ban đầu chị cứ nghĩ do hiềm khích với tụi mình nên họ không đến, nhưng nhỡ đâu...

- Nếu chỉ là tránh gặp mặt thôi thì cần gì chị phải ở nhà. - Bạch Dương cười hì hì - Em chỉ cần phao tin đồ ăn trong tiệc là do một tay Bảo Bình nấu, bảo đảm họ không dám thò mặt tới ăn hiếp chị đâu.

Thiên Bình ngồi xuống cạnh Nhân Mã, ân cần hỏi:

- Mà chính xác em mượn nhà người ta bao nhiêu đến mức người ta phải xách súng đi lùng em thế? Biết đâu chị có thể giúp được em?

Nhân Mã ngập ngừng một lát rồi phun ra một con số khiến bộ mặt nhiệt tình của Thiên Bình rớt đi đâu mất. Cô nàng gõ gõ trán:

- Cưng à... chị thiệt sự nghĩ là em nên lẩn đi đâu đó một thời gian...

-Thì em bảo là em sẽ ở nhà mà. Nếu cần, chị có thể cho em mượn chút tiền để em qua Pháp tị nạn...

- Nhân Mã.

Bạch Dương chợt lên tiếng, bộ mặt hết sức nghiêm trọng. Nhân Mã quay lại:

- Bạch...?

- Chị có nhớ anh Mèo nói gì về kẻ săn máu người hàng loạt đêm Halloween không?

- Có chứ. Vào mỗi đêm 31/10 hắn sẽ xuất hiện và giết những kẻ ở nhà một mình... - Nói tới đây, Nhân Mã giật mình - Ý em là...?

- Câu chuyện đó là có thật. Hắn đã tới chỗ chúng ta rồi...

- Em tin vào cái chuyện đó sao? - Nhân Mã phì cười - hoàn toàn vớ vẩn.

- Không đâu. Năm ngoái có tổng cộng ba vụ giết người và năm vụ mất tích bí ẩn. Và tất cả đều ăn Halloween một-mình. - Mắt Bạch Dương loé lên đe doạ - Nếu không tin, chị có thể tìm trên Google.

Tuy chả tin lấy phân nửa nhưng Nhân Mã vẫn có cảm giác như ai vừa thả một cục nước đá vào lưng mình. Tiếng cười của nó bây giờ nghe như tiếng mèo bị hen:

- Làm gì có chuyện đó phải không, Thiên Bình?

Vừa day qua Thiên Bình, Nhân Mã lại giật đánh thót cái nữa khi bắt gặp vẻ mặt u ám của cô chị, nhất là khi cô chậm rãi gật đầu xác nhận.

Và nó bật dậy, chạy quanh phòng như ngựa:

- Nhưng mà... Nhưng mà nhóm Thổ...

- Chị có cách này.

Thiên Bình đứng lên, tiến lại gần tủ quần áo và kéo ngăn dưới cùng đánh rột. Đoạn cô lấy ra một cái mặt nạ quỷ xấu xí khủng khiếp rồi ném qua Nhân Mã.

Nhân Mã mừng rỡ chộp lấy như bắt vàng và phóng vù ra cửa sau khi rống lên hai tiếng cám ơn thật to. Thiên Bình nhìn theo cô bé, khẽ lắc đầu:

- Bạch Dương, sao em lại đem cái chuyện nhảm nhí của Sư Tử ra hù con nhỏ vậy chứ?

- Có sao đâu - Bạch Dương tỉnh rụi - Em chỉ không muốn anh Mèo vác đại bác tới bắn tung nhà chị ấy lên thôi.

------------------------

3. 

Mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ vừa lúc Thiên Yết thức giấc. Nó nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp với đôi mắt còn ngái ngủ.

Bây giờ là buổi chiều, nhưng trời đã âm u và tối mịt mùng. Những cụm mây xám tro nặng nề sà xuống chạm nóc toà nhà xa xa, phủ trùm lên không gian một thứ màu tối tăm ảm đạm. Những giọt mưa giăng giăng trôi xuống như thác ghềnh, phả vào cái trong trẻo thường thấy những ngày mưa hạ một sự giá buốt lạ lẫm. Bỗng chốc Thiên Yết thấy lạnh - cái lạnh của không khí hoà với cái lạnh của sự hoang vắng cô đơn đang từ từ len lỏi vào da thịt nó. Nó tưởng một khi đã quen rồi thì nó sẽ không thấy trống trải hay yếu đuối nữa. Nó lầm.

Đã đúng một tuần kể từ khi nó dọn ra căn hộ này sống. Nhóm Thủy trước chỉ có một nhà nay đã tách thành hai. Ngày Thiên Yết ra đi, Song Ngư đã khóc như mưa và mím môi mím lợi kéo nó lại. Nhưng nó không để ý. Cái quan trọng là Cự Giải, người trực tiếp khiến nó dọn chỗ ở, đã lặng lẽ nhìn mà không nói gì cả. Đôi mắt chị lúc đó, thật lạ, rất khác. Rất lạnh lùng. Giống nó.

Thiên Yết không ngờ nó lại có thể thấy được cảm giác đó, một cảm giác mà nó tưởng mình sẽ không bao giờ biết đến. Chắc là đã tới lúc nó biết đau đớn vì người khác.

Cự Giải rất yêu ngôi biệt thự cổ đó, Thiên Yết biết. Chị gắn bó với nó lâu hơn tất cả những người trong nhóm. Thậm chí sau đó khi nhóm Hoả muốn đập nát nó để xây một nhà kỷ niệm mới và họ tung ngay cái tin sét đánh này ra giữa buổi họp mặt, Cự Giải cũng lặng thinh. Nhưng Thiên Yết đã thấy nỗi đau cồn lên trong mắt chị, trong cái cách chị mím chặt đôi môi, run người lên, và không thể nói ra một lời nào. Thế là nó đứng lên, đòi giữ lại ngôi biệt thự bằng bất cứ giá nào. Giữ lại, vì Cự Giải.

Rồi, trước sự phản đối dữ dội của hai nhóm Hoả và Khí, Thiên Yết tuyên bố bằng một câu nói mà sau này nghĩ lại nó không biết có gì là sai: "Nếu các người không muốn căn biệt thự đó thì cứ chuyển quyền sở hữu qua cho nhóm Thủy đi! Cự Giải sẽ đứng tên!".

Chỉ vì câu nói đó thôi mà cả ba nhóm khác đều nhìn nó - nhìn nhóm của nó - bằng những cặp mắt nghi kỵ. Họ cho rằng nó muốn giữ ngôi biệt thự - tài sản chung của cả 12 chòm sao - làm của riêng cho nhóm Thủy. Chính vì những lời ra tiếng vào đó mà ngay cả nhóm Thổ vốn ủng hộ nó trong vấn đề giữ lại ngôi nhà này cũng quay lưng lại. Nhưng thôi tôi không cần, Thiên Yết cay đắng nghĩ. Đối với các người căn biệt thự đó cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, vậy thì việc gì phải tròng vào bộ mặt lưu luyến giả tạo đó chứ.

Nhưng điều ăn sâu vào ký ức của nó nhất là khi Cự Giải thu dọn tất cả đồ đạc của các sao chồng chất trong căn biệt thự đem ra ngoài. "Ngôi nhà này quả thật quá tệ rồi", chị nói, "hãy dỡ bỏ nó đi". 

Đó là một ngày mưa tầm tã, như hôm nay, và có lẽ vì thế mà Thiên Yết không đọc được những gì diễn ra trong đôi mắt nâu tròn của chị khuất sau màn nước lất phất. Nó không hiểu tại sao chị lại quyết định như thế.

"Chị rất yêu ngôi nhà đó. Chị muốn giữ lại nó mà, đúng không."

"Không, chị không muốn."

"Chị nói dối."

Thiên Yết ghét sự dối trá. Và khi Cự Giải trách nó về chuyện đề xuất chuyển nhượng thì nó quyết định ra đi, dọn tới một nơi tách biệt hẳn các sao còn lại. Nó đã bị tất thảy mọi người bỏ quên, ngay cả người thương yêu nó nhất cũng xa cách nó, vậy thì nó ở lại làm gì chứ?

Căn hộ này nó thuê của một người quen, rất yên tĩnh, thích hợp với sự bận rộn của một sinh viên đại học. Chỉ cần tới lúc quay cuồng với bài vở, nó sẽ không suy nghĩ gì nữa. Sự cô đơn này cũng sẽ từ nhạt đi, nó tin như vậy.

Tiếng nhạc réo rắt vang lên bên cạnh Thiên Yết làm nó tỉnh như sáo. Vuốt vội món tóc phất phơ hai bên thái dương, nó cầm chiếc điện thoại đang rung bần bật và nhìn vào màn hình một cách miễn cưỡng. Số của Song Ngư. Thiên Yết thở ra đánh thượt, ừ, ngoài những kẻ coi như không có cái tên Yết tồn tại trên đời tại sao mình lại quên cái đứa duy nhất vẫn còn bám lẵng nhẵng theo mình này nhỉ?

- A lô, cái gì vậy?

Đầu dây bên kia là cái giọng trong trẻo trẻ con quen thuộc:

- Anh Yết... Em gọi lúc này có phiền anh không?

- Có.

- Ưm... em xin lỗi... vậy - Giọng cô bé lí nhí làm Thiên Yết phải căng tai ra nghe - ... Em hỏi thôi... Anh có định đi dự tiệc Halloween không?

Thiên Yết chán nản. Khỉ, lại cái tiệc vớ vẩn này! Nó tưởng sẽ không ai thèm để tâm tới cái trò bày binh bố trận của tên Sư Tử ham hố đó chứ. Lại còn tổ chức ở cái căn nhà mà hắn lăm le đạp đổ nữa... Trơ trẽn!

- Không. - Nó đáp - Không đời nào.

- Em cũng nghĩ vậy. - Giọng cô bé rầu rầu - Anh cứ thích ru rú trong nhà vậy sao? Chưa bao giờ anh nghĩ... anh cần được vui vẻ một chút sao?

Thiên Yết hừ mũi:

- Ừ.

- Anh... đang tự cô lập mình đấy...

- Đừng nói với anh bằng cái giọng đó.

Im lặng một thoáng, Song Ngư dường như bất ngờ trước sự hằn học của người anh. Đoạn nó ngập ngừng:

- Nếu vậy thì em sẽ tới nhà anh chơi.

Thiên Yết sửng sốt:

- Trời đất! Sao không đi dự tiệc?

- Em không thích đi. Với lại em không muốn anh ở nhà một mình.

- Anh không sao mà. - Thiên Yết chán nản - Em cứ đi đi, có chị Giải ở đấy đấy. Chị ấy phụ trách phần đồ ăn mà.

- Không. Em muốn qua nhà anh hơn.

Sự bướng bỉnh của Song Ngư làm Thiên Yết chỉ biết ôm mặt. Nó làu bàu “sao cũng được” rồi tắt máy.

Hoàn toàn không mong đợi gì vào tối hôm đó.

Chương 2
Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween 2

- Trang trí, check!

Sư Tử đi vòng vòng quanh phòng khách của căn biệt thự cổ lúc này đã được treo lên đủ thứ hình nộm gớm ghiếc, những cái đèn bí đỏ đặt ở khắp nơi nhe răng cười với bất cứ ai nhìn trực diện vào chúng, và bốn bức tường được sơn phết một cách loang lổ bằng hai màu đen đỏ trông như bị ai vẩy mực lên một cách ẩu tả.

Đây là địa điểm diễn ra bữa tiệc hóa trang mà Sư Tử gọi là “thiên hạ đệ nhất Halloween”.

Cậu tiếp tục đi quanh quẩn như vậy, với tờ danh sách dài ngoằng trên tay, mồm lẩm nhẩm:

- Âm nhạc, check. Hi vọng David Guetta không phiền nếu em bật nhạc của ổng rầm rầm giữa đêm. A thuốc nổ nữa, check luôn.


Phòng khách thông với khoảng sân rộng đằng trước bằng một bậc tam cấp, và tại đó đang hiện diện một cô gái cắm cúi gọt trái cây như trên đời không còn gì khác để làm. Sư Tử tiếp tục oang oang:

- Đồ ăn, check luôn! Chuyện này phải nhờ đến chị đấy nhé Giải.

Cự Giải nhìn cậu em với vẻ mặt biết lỗi:

- Chị sẽ chuẩn bị hết cho em, nhưng mà... chắc tối nay chị không đến được...

Sư Tử quay lại, hấp háy mắt:

- Em không muốn chị và Ngư thành người vô gia cư đâu đó nha!

- Không, chị nói thật! - Cự Giải cắn môi - chị thấy không khỏe cho lắm.

Sư Tử ngay lập tức chạy lại ngồi cạnh cô chị và lo lắng hỏi:

- Sao vậy? Chị ốm à? Sốt? Nhức đầu? Đau bụng?...??

- Không... không... không có gì nghiêm trọng...

Cự Giải nói nhanh và quay trở lại với việc cắt gọt.

- Vậy thì chuyện gì?
- Chị chỉ nghĩ... em tiêu tốn bao nhiêu tiền vào cái tiệc này vậy?

Sư Tử bấm đốt ngón tay:

- Khoảng... mười triệu...

Cự Giải suýt nữa đánh rơi con dao trên tay:

- Mười triệu?!

- Chị là Cự Giải hay Kim Ngưu giả trang thế? Bấy nhiêu tiền có là bao!

Thái độ tỉnh rụi của Sư Tử làm Cự Giải chỉ biết lắc đầu.

Được thể, cậu em lấn tới:

- Vì tốn rất nhiều tiền nên chị phải đi đó nhá!

- Không. Chị mệt.

- Tuyệt thật.

- Chị sẽ để dọn đồ ăn phụ em trước khi đi.

- Cám ơn, nhưng điều đó không có nghĩa là nhà chị sẽ được an toàn đâu đó nha.

- Sư Tử, chị đang cầm dao đấy.

- Thì sao? Em chắc chị sẽ không dám giết một con kiế... ô... wah... wah... chị bắt đầu gian ác giống thằng Yết từ lúc nào thế hả?? - Sư Tử vừa la vừa nhảy loi choi trong khi Cự Giải huơ huơ con dao gọt trái cây trên tay.

Ở cách đó 50 mét, Thiên Yết hắt xì một cú rõ to.
----------------------------
5.

Buổi tối hôm đó, khu trung tâm Hoàng Đạo như muốn nổ tung. Tiếng nhạc điện tử xập xình phát ra từ dàn loa công suất lớn chả rõ từ đâu ra đã được Sư Tử ưu ái lồng thêm mấy tiếng rên rỉ khóc lóc ma kêu quỷ hờn nghe rợn cả tóc gáy. Đồ ăn được bày biện đầy trên những chiếc bàn dài kê khắp phòng khách sẵn sàng phục vụ mấy chục người trong những bộ trang phục màu mè như một đoàn phim Scary Movie đang đứng chật sân trước. Tiếng cười nói, bình phẩm, thậm chí chửi rủa cứ vang vang từng chặp không ngớt. Nhân Mã thậm chí lo lắng rằng ngôi biệt thự sẽ tự sập xuống dưới sức ép của cả đống người như thế này chứ chẳng cần nhờ bàn tay của bọn nó nhúng vào nữa.

Lúc này nó đang đứng cạnh Bạch Dương trong bộ trang phục rách rưới và cực kỳ nam tính của con quái vật trong Frankenstein và một cái mặt nạ xấu đau xấu đớn, còn cậu em nó thì tròng vào người bộ áo choàng đỏ lòm có vẻ như đang cố giống quỷ Satan.

Bạch Dương nói nhỏ:

- Gỡ mặt nạ ra đi. Nhóm Thổ chưa tới.

Nhân Mã lột cái mặt nạ gớm ghiếc ra và phẩy phẩy trên tay, làu bàu:

- Chị trù cho mấy người đó bệnh liệt giường quách cho rồi.

- Cái miệng của chị kinh khủng quá rồi đó. - Bạch Dương cười sằng sặc - Tụi mình nên kiếm cái gì ăn đi không chị bắt đầu văng bậy bây giờ.

Hai chị em gật đầu rồi đồng loạt đâm bổ vào cái bàn dài chất đầy đồ ăn, nhét cùng lúc cả một mớ bánh đủ thứ hình dạng từ đầu lâu cho đến bàn tay và nhền nhện vào mồm. Trái ngược với vẻ ngoài ghê sợ, các thứ bánh này thực chất rất ngon.

Khi hai con quỷ đói tấn công tới dĩa bánh thứ ba thì Bạch Dương phát hiện ra một cô gái mặc váy đen, khuôn mặt trắng nhợt với quầng mắt được tô đậm trông như một phiên bản kinh dị của Avril Lavigne đang nở nụ cười khoe mấy chiếc răng nhọn trắng ởn. Cô gái chắc cũng nhìn thấy chị em Bạch Dương nên vui vẻ chạy lại gần:

- Hai đứa! Trang phục đẹp đấy!

- Thiên Bình? - Bạch Dương ngạc nhiên hỏi lại. Nó không nghĩ một cô gái duyên dáng như Thiên Bình lại có gan tàn phá nhan sắc mình như thế.

Nhân Mã đập tay lên vai cô chị:

- Chị cũng vậy nha! Công chúa ma cà rồng à?

- Ừm! - Thiên Bình nhe nanh cười - Tại Bạch Bạch chê ma cà rồng dữ quá nên chị phải gỡ gạt chút ít đó mà!

Bạch Dương tằng hắng một tiếng rõ to và liếc xéo bà chị, nhưng nó chưa kịp nói gì thêm thì bị một thứ ánh sáng chói chang rọi vào mắt: một cục bạc hình người di động đang cầm một thanh kiếm dài, tiến lại gần đám của nó.

Không đợi Bạch Dương đưa tay lên dụi mắt, cục bạc gỡ nón ra, để lộ khuôn mặt tươi cười của Song Tử:

- Coi ai ở đây nè. Bạch Bạch à, ăn mặc cái kiểu gì lạ vậy?

Cái giọng chọc quê này làm Bạch Dương nổi sùng làu bàu:

- Tôi là ác quỷ.

Song Tử đập đập tay vào bộ trang phục đang phản chiếu lấp lánh ánh đèn và hắt cả vào người Thiên Bình khiến cô nàng giống y hệt loại ma cà rồng trong Twilight:

- Nói thiệt anh không biết em lấy đâu ra bộ trang phục kỳ quặc đó.

- Anh mới là người ăn mặc kỳ quặc! - Bạch Dương khiêu khích - Cái gì vậy? Rô bốt dỏm à?

Song Tử sầm mặt:

- Không.

- Hay sô cô la bọc giấy thiếc bị chuột gặm?

- Thôi nghen!

- Hay Lady Gaga trong...

Trước khi Song Tử kịp phang thanh kiếm lên đầu Bạch Dương thì Thiên Bình vội đỡ lời:

- Đây là hiệp sĩ thời trung cổ.

Bạch Dương há hốc miệng:

- Thiệt không? Sao không giống cái gì hết vậy?

- Nè nè, ăn nói đàng hoàng tí nghen - Thiên Bình thốt lên, vẻ tổn thương ghê gớm - Bộ này một tay chị thiết kế đó. Tại hao hụt kinh phí nên mới ra vậy thôi.

Đoạn cô nàng day qua cậu em:

- Còn em nữa, định vòi vĩnh gì đấy?

Song Tử láu lỉnh:

- Em vừa gặp một cô nàng xinh đáo để, định nhờ chị mai mối giùm...

- Này này! - Thiên Bình nhảy dựng lên - Chị đã nói sao với em về việc tán gái lung tung hả? Lần này thì con nhỏ đó hơn em bao nhiêu tuổi?

Song Tử không thèm trả lời, cứ việc kéo tay Thiên Bình đi mặc cho cô nàng la chói lói. Hai chị em giằng co nhau đến một quãng xa mới nghe tiếng nói vọng lại:

- Hai đứa tiểu quỷ cứ “enjoy” đi! Để chị xử thằng lỏi này!

- Bye! - Nhân Mã vẫy tay chào với nụ cười tươi tắn. Nó dòm theo mấy bước chân khập khiễng của Song Tử vì phải đeo lên người bộ giáp cồng kềnh, thầm công nhận trông thằng nhóc giống một con rô bốt vừa được lượm về từ bãi phế liệu kinh khủng.

--------------------

6.

Thiên Yết ngẩng lên khỏi cuốn tập. Nó ước gì cái lũ khách không mời đang chen chúc trong nhà nó đồng loạt biến hết đi.

Dĩ nhiên Thiên Yết nhớ là Song Ngư có bảo sẽ đến nhà nó vào đêm Halloween (nó đã chuẩn bị sẵn dăm cuốn phim kinh dị để ngoài phòng khách cho con bé ngồi coi và đừng làm phiền nó). Nhưng chính vì vậy mà nó mới trợn trắng mắt ra khi thấy có tới bốn cái mạng đứng trước cửa nhà mình.

- Em... em rủ thêm mấy anh chị... - Song Ngư rụt rè nói.

Ánh mắt hình dấu hỏi của Thiên Yết chuyển sang Ma Kết.

Ma Kết nhún vai:

- Anh thích yên tĩnh. Vả lại còn chút việc cần làm nốt.

Thiên Yết nhăn nhó:

- Vậy sao anh không làm ở nhà?

- Nhà anh gần sát cái tiệc, ồn ào muốn chết sao làm nổi. - Phớt lờ thái độ đuổi khách thô lỗ của cậu em, Ma Kết điềm nhiên đáp.

- Anh cũng bận làm thêm việc. - Kim Ngưu thở ra - Cùng lắm là nhắn Xử Nữ đem về thật nhiều đồ ăn thôi.

Nhưng ba người đầu không làm Thiên Yết ngạc nhiên bằng người đi cuối cùng: Cự Giải. Chị trông vẫn dịu dàng như mọi hôm, nhưng sự thân thiện đã bay đi ít nhiều, vì khi nó nhìn chị, chị chỉ né ánh mắt nó và nói gọn:

- Chị mệt.

Thế là căn nhà vốn dĩ hoang vắng của Thiên Yết bây giờ gia tăng dân số đáng kể: Hai người ngồi xem phim, hai người khác ở kế bên chúi mũi vào laptop. Tiếng động từ tivi, tiếng nói chuyện thủ thỉ của hai cô gái, tiếng than vãn của Kim Ngưu về việc bỏ lỡ mất một bữa tiệc đầy đồ ăn ngon cách đó chỉ có một cây số hoà lẫn với tiếng hát khủng khiếp của Sư Tử vọng ra từ căn biệt thự tạo nên một thứ tạp âm lộn xộn không thể chịu nổi.

Thiên Yết đủ thông minh để nhận ra sự miễn cưỡng trên khuôn mặt của ba người đàn anh chị. Từ lâu nó cũng đã chấp nhận sự xa cách của người khác đối với nó bởi lẽ nó hiểu tất cả cũng chỉ xuất phát từ thái độ của chính nó thôi, nhưng lần này sự hiện diện của họ làm nó khó chịu thấy rõ. Chẳng thà họ mãi mãi đừng ngó ngàng tới nó còn hơn là đến nhà nó rồi làm ra vẻ bất đắc dĩ không còn cách nào khác, nhất là trong hoàn cảnh xung đột rối rắm này.

Đầu đuôi cũng tại con bé không biết điều kia...

Thiên Yết không học được với cái mớ bòng bong trong đầu mình. Nó buông viết xuống, và đang lúc lơ đãng lắng nghe mấy câu đối thoại nhạt như nước ốc của Song Ngư và Kim Ngưu (cô em út chắc đang bị bộ phim slasher trước mặt làm điên đảo tâm can):

- Nè, tại sao tên đó giết người nhiều vậy?

- Tại hắn bị tâm thần.

- Hắn không có vẻ gì bị tâm thần hết.

- Có chứ. Ở chỗ hắn giết nhiều người.

Thì một bàn tay dịu dàng đặt lên vai nó. Theo sau là chất giọng nhẹ nhàng của Cự Giải:

- Em ở đây... tốt chứ?

Một chút bất ngờ, nhưng rồi giọng Thiên Yết phát ra vẫn lạnh lùng như muôn thuở:

- Không cần chị phải lo.

Im lặng. Rồi Cự Giải nói, như nén tiếng thở dài:

- Ừ. Em lớn lắm rồi, đâu cần chị phải lo nữa.

Có một chút hối hận dâng lên trong lòng Thiên Yết. Nó nhún vai:

- Chị yên tâm. Em dọn ra đây để tiện việc học, không liên quan gì tới... chuyện đó... đâu.

Nó biết nó đang nói dối.

Cự Giải đứng nhìn nó yên lặng. Bất giác, chị thở dài, không buồn kìm nén nữa:

- Em thay đổi nhiều quá, Yết à. Chị không hiểu được em.

- Chị mới thay đổi nhiều. Em không thể hiểu được chị nữa.

- Em nói không liên quan , nhưng chị vẫn nghĩ mọi thứ trở nên thế này là do quyết định của chị, phải không? Chị đến đây cũng chỉ để giải thích cho em...

- Em không cần. - Thiên Yết cắt ngang. Mắt nó âm u hơn thấy rõ.

Biết hết đường nói chuyện, Cự Giải buông bờ vai cậu em ra:

- Dù gì thì chị cũng không lay chuyển quyết định đâu. Chị nói em biết thế.

Từ bao giờ chị trở nên cứng rắn như vậy?

- Em cũng thế. - Thiên Yết đáp. Và nó chống tay đứng lên. Nó sẽ lên lầu. Mặc kệ bọn người ở dưới đây, nó sẽ đi chỗ khác để chính nó được yên thân.

Nhưng ngay lúc nó vừa bước ngang qua Cự Giải thì đèn tắt.

Và cái bóng bên ngoài cửa bắt đầu chuyển động.

Chương 3
Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween 3

Nhân Mã thấy như có cái gì cồn lên trong ruột mình. Nó không biết gọi đó là cái gì nữa, chỉ biết là nó bỗng đâm ra lo lắng ngang xương trong khi xung quanh chả có gì nguy hiểm với nó cả.

Bạch Dương hiện giờ đã chạy đi đâu chơi, và Nhân Mã cũng không có ý định đi tìm. Nó nhìn một vòng quanh sân để chắc chắn rằng linh cảm của nó chỉ là vớ vẩn mà thôi. Một ông vua Pharaoh đang đứng trên sân khấu biểu diễn. Một Napoleon ngồi ăn bánh và tán gẫu với Go‌dzilla. Một tên Ghostface đang mắng nhiếc hiệp sĩ Song Tử về chuyện cưa cẩm lung tung. Một con cá (?) đang phùng mang trợn má cãi nhau với một con quỷ màu đỏ (khoan đã, tìm thấy Bạch Dương rồi!). Nói chung là chẳng có gì đáng để sợ hết!


Nhân Mã tự an ủi mình, và nó quyết định tiếp tục sự nghiệp ăn uống để giải toả tâm trí. Nó ngó xuống một cái nồi bự đựng một mớ bầy nhầy đỏ và trắng, bên dưới có ghi: "Ai ăn hết bát canh này sẽ được thưởng một tour du lịch đi Hawaii!".

Hai chữ "du lịch" đối với Nhân Mã còn âm vang hơn cả ba từ "đậu đại học" nữa. Nhưng nó chưa ăn vội. Nó cần phải biết cái thứ trước mặt nó chính xác là-cái-gì.

- Chào em. Trang phục đẹp đó.

Một giọng nói vui vẻ cất lên bên tai Nhân Mã làm nó quay lại. Là Bảo Bình, trong bộ trang phục vua chúa thời trung cổ châu Âu.

Nhân Mã cười đáp lễ:

- Cảm ơn anh.

- Không có chi. - Bảo Bình nhìn qua nồi canh - Định giành tour du lịch à?

- Dạ. Em muốn thử qua Hawaii một chuyến.

Bảo Bình động viên:

- Ăn tự nhiên đi em. Món đặc biệt do anh làm đó.

Nghe câu trước của ông anh Nhân Mã đã định cầm cái muỗng lên, nhưng đến câu sau thì nó vội vàng thõng tay xuống và hấp tấp né ra xa như tránh thuốc độc. Cũng may Bảo Bình không để ý tới chuyện đó. Anh tiếp tục ngắm nhìn tác phẩm của mình (mà Nhân Mã đoan chắc nó xứng hàng thảm hoạ ẩm thực), say sưa thuyết minh:

- Anh phải mất mấy ngày mới ra được cái này đấy, sao cho nó giống như não người trôi giữa một vũng máu.

Nhân Mã buồn nôn quá xá, nhưng nó ráng hỏi thăm chút đỉnh:

- Thế cái đỏ đỏ này anh làm sao giống máu thế?

- Đó là máu thật chứ giống cái gì.

Tới đây thì Nhân Mã dựng hết tóc gáy. Nó hốt hoảng lùi tuốt ra xa, mặc cho Bảo Bình kêu í ới phía sau:

- Nè! Bộ em chưa nghe nói tới tiết canh bao giờ sao?

Mặc kệ ông anh, Nhân Mã cắm đầu chạy đi được một quãng xa mới dừng lại. Tạ ơn trời, nó nghĩ, may mà mình chưa ngu ngốc nuốt cái thứ đó...

Nhưng hôm đó rõ ràng không phải là ngày may mắn của Nhân Mã.

Trong lúc đó, cái giọng oang oang của Sư Tử phát ra từ dàn loa công suất lớn:

- Kính thưa quý ông quý bà, quý thiên hà quý vũ trụ. Sau đây theo lời yêu cầu khẩn thiết của em Bành Bạch (Bạch Dương: "Đồ khùng! Ai yêu cầu hồi nào?"), trước khi biểu diễn tiết mục văn nghệ phục vụ các bạn mà chắc chắn các bạn rất nóng lòng được nghe (đám đông rên lên một tiếng rõ to), tôi xin kể lại câu chuyện về kẻ săn máu người đêm Halloween.

"Quý vị biết đấy, tên sát nhân đó... hắn là một kẻ cô độc. Cô độc đến mức bị tâm thần. Và trong sự cuồng loạn đó của trí óc hắn tìm thấy niềm vui nơi máu và những xác chết... Hắn tìm đến nhà của bất kỳ kẻ đơn độc nào, với con dao trên tay, giết họ. Giết họ. Và nếm thật nhiều máu"...
-------------------------------
8.

...Cự Giải và Thiên Yết, trong ánh sáng tù mù từ bên ngoài hắt vào, dò dẫm chạy ra phòng khách. Tại đó ba sao khác cũng đứng lên, khuôn mặt họ dưới ánh đèn phát ra từ hai chiếc laptop nom cực kỳ căng thẳng. Một cảm giác rờn rợn khó hiều xuất hiện trong lòng từng người: Kim Ngưu và Ma Kết dáo dác nhìn quanh, còn Song Ngư len vào giữa, hai bàn tay cô bé bám chặt vào Cự Giải:

- Cái... cái gì vậy...?

- Hình như là điện cúp. - Kim Ngưu nói, không chắc chắn lắm.

Một cách vô thức, Thiên Yết có linh cảm rất không ổn về chuyện này. Giống như là có ai đang ở bên ngoài cửa và quan sát bọn nó bằng đôi mắt sáng quắt, chờ đợi thời cơ... Hay nó tưởng tượng quá?

Nhưng nó chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì một tiếng "xoảng" chát chúa vang lên làm cả năm người giật nảy. Tiếng động có lẽ phát ra từ sau căn bếp.

Không chần chừ một phút, Kim Ngưu liền băng lên trước:

- Phía sau!

Thiên Yết và ba người kia quay mình chạy theo. Tiếng động phát ra từ đằng sau nhà bếp, nơi mà Thiên Yết biết có một cửa phụ bằng kính thông ra ngoài.

Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng khá quanh co và nhiều ngóc ngách, và đây quả là một trở ngại lớn khi nhóm bạn phải vừa quờ quạng trong bóng tối vừa cố chạy nhanh nhất có thể. Và thật kỳ lạ, càng đi dần về phía sau cả bọn càng ngửi thấy một thứ mùi hoá chất ngai ngái như ether. Cái mùi này khó chịu đến mức Thiên Yết phải giơ ống tay áo bịt mũi lại, đầu óc xay xẩm và tay chân như nhũn ra.

Đúng như Kim Ngưu dự đoán, cánh cửa kính phía sau bếp đã bị ai đó đập vỡ, miểng thủy tinh vương vãi đầy sàn nhà. Nhưng tất cả dường như chỉ có thế. Không có dấu hiệu nào khác cho thấy có kẻ lạ đột nhập vào nhà.

- Hay là tụi mình gọi cảnh sát? - Cự Giải lên tiếng.

Kim Ngưu giơ tay lên:

- Chưa vội. Tụi mình phải xem kỹ xem chuyện gì vừa xảy ra đã...

Mượn ánh đèn mờ tịt từ ngoài sân sau rọi sáng, Kim Ngưu quan sát đống miểng vỡ dưới chân, thứ lẽ ra từng là một cánh cửa thủy tinh rắn chắc.

- Lạ thật. - Kim Ngưu lẩm bẩm. Anh tiến sát lại gần cánh cửa nham nhở - Nếu không có ai vào nhà mình thì tại sao...

- Kim Ngưu! Cẩn thận!!

Thiên Yết hét to, nhưng đã quá muộn: Một hình hài to lớn nhô ra từ bụi cây bên ngoài sân nhanh như cắt tóm chặt lấy cổ Kim Ngưu và lôi anh đi. Bị bất ngờ, Kim Ngưu cố gắng vùng ra khỏi hắn. Nhưng hình như kẻ lạ quá mạnh, hoặc do anh đang bị một thứ gì đó bào mòn hết mọi sức lực. Thiên Yết muốn chạy theo, nhưng những khớp xương trên cơ thể nó đã trở nên rời rạc và mắt nó hoa lên, hai tai thoáng chốc ù đặc. Nó chỉ kịp thấy kẻ bịt mặt nọ khống chế được Kim Ngưu, kề con dao nhọn sáng loáng vào mạch cổ anh và rất nhanh gọn, cắt một đường dứt khoát. Kim Ngưu thôi giãy giụa. Kẻ lạ mặt lại vung con dao lên, bắn tung một tia nước sẫm màu lên cao và hạ xuống, đâm những nhát thật lực vào lưng cậu thanh niên. Máu bắn ra, đặc sệt, vương vãi đầy bãi cỏ.

Cùng lúc đó, tiếng thét xé họng của Song Ngư đánh thức những kẻ vẫn còn tê liệt trong nỗi kinh hoàng. Thiên Yết quát to:

- CHẠY!!!

Bốn người cuống cuồng lao đến cái cầu thang gần nhất bằng tất cả sức lực của mình. Tên sát nhân quay trở vào bếp với con dao nhọn rỉ máu. Song Ngư bị Cự Giải lôi đi xềnh xệch, miệng không ngớt lắp bắp:

- Anh Kim Ngưu... Anh ấy còn...

Cự Giải khẩn thiết:

- Song Ngư! Bình tĩnh lại đi! Chạy nhanh lên em!

- Nhưng mà còn... Em không thể... - Song Ngư thở một cách khó nhọc, đôi chân nhỏ bé lọng cọng leo lên các bậc thang một cách khó khăn. Thậm chí có lúc nó còn muốn lao trở xuống bếp.

Thiên Yết hét lạc giọng:

- Ngư! Giải! Hai người NHANH LÊN!

Kẻ lạ mặt vẫn còn bận bịu với cái xác ngoài vườn. Cơ hội thích hợp để chạy thoát, nhưng dường như tốc độ của hai cô gái quá chậm. Ma Kết dừng lại ờ bậc trên cùng cầu thang, đưa tay ra hỗ trợ.

Nhưng hoàn toàn bất ngờ, Song Ngư chợt vuột khỏi Cự Giải và trật chân, trượt xuống các bậc thang. Cự Giải rú lên hãi hùng khi thấy bàn tay đeo găng đen của kẻ lạ mặt đã tóm lấy hai chân cô bé và lôi xềnh xệch xuống phía bếp. Cô cố với ra để nắm đôi tay đang quờ quạng của Song Ngư, nhưng Ma Kết đã ôm ngang người cô, kéo lên, cùng với tiếng nói:

- Đừng!

Kẻ lạ mặt đẩy Song Ngư xuống đất, đâm hai nhát vào bụng cô bé đến khi người nó lấm đầy máu tươi.

Tất cả những điều đó diễn ra trước cặp mắt nhoè nước thất thần của Cự Giải.

Chương 4
Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween 4

Lần này thì Nhân Mã thấy không ổn rồi. Cực kỳ không ổn.

Ban đầu nó chỉ nghĩ rằng đó là một cảm giác khó chịu thoáng qua thôi. Nhưng càng ngày thì cái sự bất thường đó càng gia tăng theo cấp số nhân. Bắt đầu từ một chút mơ hồ mới chớm mà lẽ ra không được để ý đến, tới bây giờ nó thực sự cảm thấy bất an tới mức cứ tưởng như ai đó đang đăm đăm nhìn mình.

Nhân Mã rùng mình với cái ý nghĩ đáng sợ đó. Nó cố lắc mạnh đầu như để mọi sự lo lắng bồn chồn văng ra khỏi óc, nhưng càng lắc, sự khó chịu lại càng bám chặt vào vỏ não nó và tạo nên cảm giác đắng nghét nơi cuống họng.



Có khi nào... có chuyện không hay đang xảy ra?

Rồi nó thấy như ai đang bóp nghẹt tim mình: quả thật có một kẻ đang lặng lẽ quan sát nó. Mặc áo trùm màu đen, với chiếc mặt nạ màu trắng biến dạng, Nhân Mã quá quen với kẻ bí ẩn này qua bốn phần phim Scream: Ghostface.

Bình tĩnh đi mà! Nhân Mã tự trấn an mình, khi nhận thấy mớ bánh trong bao tử cứ chực chồm lên, chỉ là trang phục thôi! Ban nãy mình còn thấy hắn đứng nói chuyện với Song Tử kia mà!

Nhưng vấn đề là... Song Tử đâu?

Nhân Mã đeo vào mặt chiếc mặt nạ quỷ mà nó cầm nãy giờ với hy vọng mong manh là tên Ghostface kia sẽ thấy sợ trước bộ trang phục của nó (dĩ nhiên là không rồi), và chầm chậm bước đi. Bạch Dương không thấy đâu nữa. Bằng mọi giá nó phải tìm ra thằng bé.

Được vài bước, Nhân Mã ngoái đầu lại.

Ghostface đang đi theo nó.

Nó tăng tốc.

Ghostface vẫn đi theo nó.

Nhân Mã biết nó nên chạy. Và nó chạy thật, vòng qua bên hông ngôi nhà, lách vào khu hành lang vòng cung.

Ghostface đuổi theo nó với sự quyết tâm cao độ. Thậm chí hắn còn la bằng giọng the thé:

- Này! Dừng lại đi!

Ngu sao dừng lại! - Nhân Mã rủa thầm. Chân nó guồng mạnh hơn.

Bỗng "vút" một tiếng, có cái gì đó lành lạnh bắn sượt qua má nó, cắm phập vào cánh cửa trước mặt và run lên bần bật một cách đe doạ. Bao tử Nhân Mã như muốn trôi xuống ruột khi nó nhận ra đó là một con dao nhỏ màu bạc. Và xuống thấp hơn nữa khi phát hiện thêm nó đang đâm đầu vào ngõ cụt.

Nhân Mã quay lại, kinh hoàng khi thấy Ghostface đang lừ lừ tiến lại gần nó. Hắn ta trông không khác mấy trong phim, bộ tịch lừ lừ và nham hiểm y hệt, đang hướng hai hốc mắt đem ngòm vào nó và làm tay chân của nó tự nhiên lạnh ngắt.

- YAAAAHHHHH!!!

Cùng với tiếng la muốn xé màng tang, thân hình Ghostface đổ sụp xuống. Nhân Mã kinh ngạc khi thấy Bạch Dương không biết từ đâu nhảy ra đang dộng ình ình vô lưng hắn, vừa dộng vừa hét toáng:

- Chừa nè! Dám ăn hiếp chị của ta hả?

Ghostface bực bội hất thằng nhóc qua một bên rồi loạng choạng đứng lên, lột mặt nạ để lộ một khuôn mặt cáu kỉnh:

- Đồ ngốc! Là chị đây.

Nhân Mã thở phào:

- Ra là chị Xử N... - Chợt phát hiện ra điều gì nó lắp bắp, mắt trợn tròn nhìn Xử Nữ đang đứng lên vuốt lại tóc tai và phủi phủi cái áo trùm đen - Ch... Chị Xử Nữ...

Bằng đôi mắt như muốn nói "mày có chạy đằng trời", Xử Nữ lạnh lẽo rút một tờ giấy trong túi áo choàng, giũ ra đánh "phật" và giơ lên trước mũi Nhân Mã:

- Đố em con số trong này có bao nhiêu chữ số?

Bạch Dương kêu lên:

- Chị nghĩ đây là lúc để lo về tiền bạc sao?

- Tại sao lại không?

Nhân Mã thì dựa người vào cánh cửa sau lưng, cười cầu may:

- Em xin lỗi... Chị biết là em không trả ngay được mà...

- Nhân Mã. Nhóm Thổ rất ghét những kẻ có nợ mà không trả. - Xử Nữ gằn giọng, ánh nhìn của cô sắc lẻm chẳng kém gì con dao đang dính cứng ngắc trên cửa kia - Hoặc là em trả lời dứt khoát ngay hôm nay, hoặc là nhóm của chị sẽ có biện pháp với em.

Nhân Mã mím môi không đáp. Kỳ thực nó không muốn quịt tiền. Nó cũng không hề mượn số tiền của anh chị nó để tiêu xài phung phí, nhưng chuyện này nói ra, nhất là với Xử Nữ, khó gấp trăm ngàn lần im lặng. Một ý nghĩ vô vọng xẹt qua đầu nó, nó nhanh như cắt ấn tay nắm của cánh cửa phía sau. Cửa mở, và nó lăn cù vào một căn phòng tối mịt.

------------------

10.

"Hắn giết... giết... với ảo tưởng rằng mai sau khi xuống mồ hắn sẽ không còn cô đơn nữa".

Tiếng chân chậm rãi của kẻ lạ mặt đều đều trên cầu thang.

Thiên Yết, Cự Giải và Ma Kết không thể nào tin chuyện gì vừa xảy ra. Năm phút. Hai mạng người. Quá khủng khiếp.

GIống như một giấc mơ hơn là đời thật. Một cơn ác mộng, khi mà khác với những giấc mơ bình thường con người thực sự ngạc nhiên khi những chuyện vô lý xảy ra.

Cả ba trốn trong phòng ngủ của Thiên Yết. Vẫn là ánh đèn vàng hiu hắt từ ngoài đường rọi vào. Cơ thể họ dường như muốn ngừng hoạt động vì cái thứ mùi hoá chất dày đặc trong không khí. Ma Kết thở dốc:

- Ở quanh đây có vũ khí nào không Yết?

- Không. - Thiên Yết thều thào đáp lại - Phải chi chúng ta kịp lấy dao từ dưới bếp lên...

Ma Kết đáp lại bằng một tiếng thở dài.

Cự Giải thì trông cực kỳ thảm não. Tóc chị rũ rượi che gần hết khuôn mặt tái nhợt và cả thân hình yếu ớt run rẩy. Thiên Yết cố vòng tay qua vai chị:

- Không sao đâu chị. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi.

- Tại... tại sao nhanh như vậy chứ? - Cự Giải nức nở - Mới đây tụi mình còn cười nói, còn ở bên nhau mà...

- Rồi sẽ qua thôi. Em sẽ giúp chị ra khỏi đây.

Một chút ấm áp san sẻ bớt từ người đứa em khiến Cự Giải thấy đờ hơn rất nhiều. Đôi mắt chị như được thắp sáng, vào khoảnh khắc đó chị nhận ra mình còn nhiều điều ngổn ngang trong lòng. Chị mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng câu nói đã bị một chuỗi tiếng động rầm rầm kinh hãi cắt ngang. Cánh cửa trước mặt họ đang rung lên từng hồi như muốn sút khỏi bản lề.

Sau tích tắc nhận ra tình cảnh mà mình đang lâm vào, Ma Kết và Thiên Yết vội đỡ Cự Giải đứng lên. Cánh cửa rất mềm, mỏng, bằng gỗ, và không thể đứng vững được lâu trước sức ép khủng khiếp từ con dao đang được tống hết sức vào nó.

Thiên Yết thở hổn hển:

- Hắn... hắn đã...

Chợt cậu có cảm giác những ngón tay thon thả bấu chặt vào mình, và giọng Cự Giải vang lên, khản đặc và xa lạ:

- Yết... Cửa sổ này dẫn tới đâu?

Thiên Yết ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời:

- Hành lang phía sau, có cầu thang dẫn xuống tầng trệt...

Rồi trước cặp mắt sửng sốt của nó và Ma Kết, Cự Giải bước ra phía trước, hai tay nắm chặt:

- Bây giờ... chị sẽ ở lại cầm chân hắn. Em và Kết leo qua cửa sổ và chạy khỏi đây đi. Càng nhanh càng tốt.

Thiên Yết phản đối:

- Không được. Em không thể để con gái chết thay cho mình.

- Yết à... Ít ra chị cũng bù đắp được điều gì cho tụi em... và những người khác... - Cự Giải cười héo hon - Chị không tốt...

- Chị im đi. Em sẽ ở lại. Dù gì thì mọi người cũng không cần đến em...

Những thớ cơ trên mặt Cự Giải như co giật khi nghe Thiên Yết nói. Chị quay đi:

- Không! Chị phải làm tròn bổn phận... Chị là chị cả!...

Cánh cửa vỡ nát, để lộ ra một hình hài đen thui đang đứng im lìm ghê sợ. Cùng lúc đó Cự Giải thấy mình bị nhấc bổng lên như khúc gỗ và liệng qua cửa sổ.

Thiên Yết chưa kịp phản ứng gì cũng đã bị đẩy ra. Nó kinh hãi nhìn cánh cửa sổ đóng lại đánh rầm, chỉ kịp cho nó thấy được lần cuối đôi mắt nâu đằng sau cặp kính:

- Em nhầm rồi, Cự Giải - Ma Kết lạnh lùng nói - Người lớn nhất là anh.

"Hắn không muốn bỏ sót một kẻ nào cả..."

Cự Giải và Thiên Yết đang tập tễnh chạy xuống tầng trệt bằng đường cầu thang cuối hành lang sau nhà. Có tiếng nổ đì đoàng ở đâu đó nhưng Thiên Yết không quan tâm, chuyện cần thiết nhất bây giờ là chạy thoát được tên cuồng sát đang tung hoành trong căn nhà của nó.

Từng tế bào một trên người Thiên Yết lần lượt ngủ thiếp đi. Nhưng nó biết nó sẽ không gục ngã. Không bao giờ.

Cự Giải níu tay nó:

- Chị mệt quá...

- Ráng lên chị. Chúng ta không biết anh Ma Kết sẽ cầm cự được bao lâu...

Nghe nhắc tới Ma Kết, hai chân Cự Giải như sụm xuống. Thiên Yết mím môi dìu chị ngồi nghỉ ở góc sân, dựa lưng vào hàng rào. Xong, nó hấp tấp rút điện thoại từ trong túi ra:

- Để em gọi cho Song Tử...

Cự Giải quá mệt và suy sụp để có thể nói được điều gì. Chị chỉ biết nhìn Thiên Yết xoay xở gấp gáp với chiếc điện thoại:

- Song Tử...? Thiên Yết đây... Làm ơn tới nhà anh nhanh lên... Gọi càng nhiều người càng tốt... Có chuyện xảy ra, ừ... gấp lắm... nhanh lên...

Đợi Thiên Yết nói xong, Cự Giải mới gắng gượng lên tiếng:

- Yết... Tụi mình sẽ được cứu chứ?

- Ừ... tụi mình... sẽ được cứu... - Thiên Yết đáp, cố che giấu sự lo lắng sau giọng nói của mình.

Cự Giải nắm chặt cánh tay đứa em:

- Vậy thì em hứa với chị... làm ơn... trở về đi... - Mắt chị ngân ngấn nước - Bây giờ không còn Song Ngư nữa... chị...

- Ừ. Em hứa.

Thiên Yết cắn môi đáp.

Cự Giải tiếp tục lẩm bẩm:

- Chị xin lỗi... chị không tốt... Lẽ ra chị không nên đuổi em đi...

- Không phải do chị đâu. Tự em đi mà...

- Chị biết. - Cự Giải mỉm cười - Khi mọi chuyện qua đi, chị muốn em h...

Một cánh tay quấn trong lớp áo da đen kịt thình lình vòng qua và thít lấy cổ Cự Giải khiến câu nói của chị bị cắt ngang. Hắn nhấc bổng chị lên qua hàng rào. Và cũng với tốc độ như thế, hắn ném cô gái nhỏ xuống đất rồi rút dao ra, đâm vào người chị.

Máu lại bắn ra, đỏ thẫm.

Tất cả diễn ra quá nhanh, Thiên Yết không kịp làm gì cả đã bắt gặp mình nhìn vào đôi mắt to tròn mờ dần của Cự Giải, trước khi chị khép mắt lại.

Nó hiểu rồi. Nó đã hiểu chị nghĩ gì vào ngày mưa tầm tã hôm đó rồi. Và nó thấy ân hận, đau xót, thương cảm... Quá nhiều cảm xúc đổ dồn cùng một lúc đến nỗi nhanh chóng hoá thành hư không. Nó nhìn tên sát nhân rút con dao khác từ trong áo khoác ra và chậm rãi tiến về phía nó bằng cặp mắt trống rỗng.

"Cho dù mày muốn gì đi nữa thì chắc giờ cũng đã toại nguyện rồi phải không?"

Thiên Yết nhìn vào chiếc mặt nạ dày màu đen của kẻ lạ. Giống như có một cặp mắt xanh lơ đang nhìn lại nó. Ai vậy? Mày là ai...?

Kẻ lạ tiến rất sát nó, nhưng nó không buồn chống cự. Kỳ thực nó muốn quật hắn xuống, giật lấy con dao và đâm hắn thật nhiều nhát, nhiều hơn những nhát dao hắn đã tặng cho những người bạn của nó gấp trăm ngàn lần. Nó muốn trút hết mọi cảm xúc và mọi sự đau đớn vào hắn rồi tự biến mình thành một cái xác sống không linh hồn trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng cái cảm giác trống rỗng đó lại đến nhanh quá nó đành để mặt hắn lụi mạnh con dao vào bụng mình, và thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra.

Có lẽ mọi giác quan của Thiên Yết đã bị tàn phá, nên nó chỉ cảm giác được chút xíu đau đớn mà thôi.

Không. Không đau. Không đau chút nào cả...

----------------------------

12.

- Nhân Mã! Đừng nghĩ là em có thể thoát được!

Cánh cửa đóng lại một cách tự động như có đòn bẩy, dìm Nhân Mã vào bóng tối đặc quánh. Nó chới với trong màn đêm đen kịt, loạng choạng đứng lên và mò mẫm tìm công tắc đèn. Đôi tay nó chạm được bức tường có gắn một thứ gì như những đường ống sắt chạy loằng ngoằng nối với một nút bấm. Nó nhấn vào.

Có tiếng tích tích, và ánh đèn đỏ chớp chớp. Nhưng mọi thứ nhanh chóng trở lại màu đen. Chắc hỏng rồi, Nhân Mã mím môi nghĩ, và nó tiếp tục dò dẫm.

Ánh sáng từ ô cửa chính chiếu vào. Xử Nữ giơ tay bật cái công tắc trên vách tường và toàn bộ căn phòng được thắp sáng bằng một màu đỏ nhức mắt như trong phòng tráng ảnh.

Xử Nữ bước vào với Bạch Dương, và cánh cửa đóng chặt sau lưng họ.

- Đây là lần cuối cùng...

Cô bỗng ngưng bặt khi nhìn quanh căn phòng ngổn ngang như nhà kho. Nhân Mã cùng lúc cũng nhận ra sự khác thường: Được gom lại và dồn đống sát bức tường là một mớ thuốc nổ và đạn pháo chất đống, chưa kể các thứ súng ống treo đầy trên vách.

Bạch Dương thích thú:

- Ôi! Bom kìa!

Trái ngược trăm phần trăm với cậu nhóc, Xử Nữ nhìn qua Nhân Mã với đôi mắt mang hình viên đạn:

- Nhân Mã! Các thứ này ở đâu ra?

Nhân Mã không trả lời. Mọi cảm xúc trên mặt nó như bị ai chùi mất.

- Nhân Mã! - Xử Nữ nghiến răng - Số tiền mà em mượn của nhóm Thổ không phải chỉ để em đi du lịch đúng không?

- Phải! - Nhân Mã hét lên - Em đưa anh Sư Tử một phần để phá sập chỗ này và xây cho chúng ta một nhà kỷ niệm mới.

Không biết bao nhiêu lâu kể từ khi câu nói của Nhân Mã được thốt ra, Xử Nữ mới cử động được. Cô nhẹ nhàng hỏi:

- Hoá ra... em dùng tiền mồ hôi nước mắt của tụi chị để phá nát cái nhà này mà không hỏi qua nhóm chị sao?

Nhân Mã cắn môi:

- Em xin lỗi...

- Đừng xin lỗi. - Xử Nữ thở dài - Chị cho em cơ hội cuối. Nếu em đồng ý ngăn không cho Sư Tử phá sập chỗ này chị sẽ xoá sạch mọi nợ nần với em.

- Em... em không thể. Em tôn trọng quyết định của anh ấy.

Xử Nữ cau mày:

- Em về hùa với nó sao?

- Em cũng là nhóm Hoả... - Nhân Mã rùng mình nói - Em... nghĩ ngôi nhà này đã quá cũ kỹ và tệ hại rồi... Với lại chẳng ai sống ở đây nữa...

- Nhưng ít nhất chúng ta còn giữ lại được những ký ức đẹp khi còn sống với nhau...

- Em chẳng thấy ký ức đẹp nào cả. Nhìn vào nó em chỉ nhớ đến lúc chúng ta bị chia rẽ ra thôi!

Nhân Mã tuôn ra một tràng rồi dựa lưng vào vách tường, tay khoanh lại trước ngực:

- Tụi em cứ nghĩ... nếu xây được một căn nhà mới, mười hai đứa mình có thể sống chung lại với nhau như xưa... Không ngờ...
- Không ngờ việc đó lại là nguồn cơn của cá‌i tìn‌h trạng tan đàn xẻ nghé này phải không? - Xử Nữ thở dài - Chị không trách em về việc đó. Nhưng tụi chị không đồng ý được. Chúng ta có cách nghĩ khác nhau.
- Nói như chị... em phải ngưng việc này lại, đúng không?

Nhân Mã hỏi.

- Không bao giờ.

Xử Nữ cúi đầu xuống một cách ngán ngẩm, rồi nhìn lên, mím môi:

- Không có nghĩa là chị không thể bắt em...

- Ờ... em không muốn phá bĩnh cái giây phút cảm động này nhưng mà... - Bạch Dương chen ngang bằng giọng run run - Tụi mình gặp rắc rối lớn rồi...

Ngón tay nó trỏ vào một cái đồng hồ bé tẹo được gắn kế bên cái nút bấm mà ban nãy Nhân Mã ấn vào. Cái đồng hồ được nối với mớ thuốc nổ và đang run giật dữ dội.

Chương 5
Câu Chuyện Kỳ Lạ Đêm Halloween 5

- Nè.

Thiên Bình kéo ghế đánh rột, ngồi xuống cạnh Sư Tử lúc anh chàng đang chống cằm và mút chùn chụt cái ống hút cắm vào một cốc sinh tố xanh lè phát sáng.

Sư Tử lười nhác hỏi:

- Gì vậy người đẹp?

- Anh có thấy thằng Song Tử đâu không?

- Không thấy.

Thiên Bình cung tay thúc vào hông Sư Tử một phát làm cậu chàng la oai oái.

- Ui da đau! - Cậu xoa xoa be sườn - Làm cái trò gì vậy?

- Anh bày ra cái trò này thì tự dọn dẹp lấy nghe chưa? - Thiên Bình lườm ông anh một cái và đứng lên - Em đi tìm thằng lỏi đó đây. Tự nhiên biến đâu mất tăm!


Sư Tử gật đầu với nụ cười mỉm trên môi. Bàn tay cậu mân mê một bức tượng đồng hình con rắn.

--------------

Nhân Mã nhào tới cái đồng hồ, mồ hôi ướt trán. Có cho vàng nó cũng không dám thú nhận với Xử Nữ là chính nó đã vô tình nhấn nút kích hoạt quả bom hẹn giờ - cô nàng sẽ cắt tiết nó mất. Thế nên giờ đây nó chọn giải pháp im lặn và bặm môi cạy cái đồng hồ ra khỏi tường.

Bạch Dương thì đập thùng thùng lên cánh cửa:

- Chết rồi! Cửa bị kẹt rồi!

Xữ Nữ vẫn ráng giữ bộ mặt bình tĩnh, chỉ đạo:

- Nhân Mã, kiếm cái gì đập vỡ cái ống trên tường đi!

Bạch Dương buông cánh cửa ra và chạy khắp căn phòng tù mù, hai mắt thao láo như đèn pha. Đoạn nó nhặt lên một cây sắt hoen gỉ và ném cho Nhân Mã. Nhân Mã chụp lấy và phang mạnh vô ống luồn dây điện.

Cái đồng hồ tiếp tục chạy ngược. Còn hai phút. Nhân Mã cầm cây bằng cả hai tay và đập những cú thật lực lên ống sắt. Cái ống quá cứng làm nó tái mét mặt. Nó thét hỏi một cách tuyệt vọng:

- Em có thấy bộ phận báo cháy hay cái gì đó quanh đây không?

- Không... Không có... không thấy....

Xử Nữ thì bám cứng lấy tay nắm cửa. Cánh cửa không chịu mở, chả rõ do bị kẹt hay bị ai đó khoá bên ngoài. Cô móc túi và ném ra một chiếc điện thoại:

- Bạch Dương! Cầm lấy, gọi cho Sư Tử!

Rồi hỏi Nhân Mã:

- Sao rồi?

- Em... em đã đập vỡ cái đồng hồ rồi, nhưng không hiểu sao nó vẫn còn chạy.

- Chắc vẫn còn bộ máy giấu trong tường... - Xử Nữ thở hồng hộc - Hoặc là em dỡ bức tường ra, hoặc phải cắt dây nối với đống thuốc nổ. Nhanh lên! Không còn thời gian nữa đâu!

Tiếng Bạch Dương sợ hãi vang lên:

- Cái tên chết bầm đó không chịu nhấc máy!

Xử Nữ không kìm được, cung tay đấm vào cánh cửa một cách bất lực. Trong đầu cô hiện lên một tràng những câu nguyền rủa Sư Tử. Cô rủa cái đồ đáng chết đó dám khuân một mớ bom đạn trái phép về thế này. Nếu bọn ta có mệnh hệ gì ta trù cho ngươi ở tù mục xương cho đã - cô làu bàu.

Chợt ánh mắt Xử Nữ chạm phải mũi dao bạc sáng loáng mà ban nãy mình mới phóng vào. Một tia sáng xẹt ngang đầu, cô lục tìm khắp người mình và cuối cùng lôi ra một con dao khác giắt ở thắt lưng. Bằng tất cả cơ bắp trên hai cánh tay mình, cô đâm mạnh vào cánh cửa gỗ.

Con dao làm khá tốt công việc của nó. Một lỗ rách nhanh chóng xuất hiện trên mặt cửa. Rất nhanh, cô liếc nhanh ra phía sau. Nhân Mã và Bạch Dương vẫn đang vật lộn với cái ống. Còn mười giây. Tự dưng cô nghĩ... Bây giờ hoặc không bao giờ...

Chín... tám...

Nhanh quá. Cánh cửa bị thủng nhiều chỗ nhưng vẫn chưa bục ra. Đằng nào thì chuyện này cũng đến. Chợt Xử Nữ bật cười... Nhóm Hoả, lâm vào tình cảnh này chúng bây hài lòng chứ?

Hài lòng chứ?...

Cái ý nghĩ có phần mỉa mai lẫn đắc thắng nhen nhóm một tham vọng trong lòng cô gái. Cô biết mình đang ở gần cánh cửa hơn hai đứa kia, và ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ treo mỏng manh trên một khoảng thời gian đo bằng từng khắc...

Năm giây... Bốn giây...

Một lỗ thủng đủ cho một người chui qua xuất hiện. Nhưng Xử Nữ lại chần chừ. Cô nhìn lại hai đứa em.

Giọng nói gấp gáp trong đầu của Xử Nữ hối thúc: Không còn thời gian đâu! Bây giờ hoặc không bao giờ...!

Hai... Một...

Không! Phải đi! Phải sống! Cô phải sống!

-------------------
14.

“???”

Có cái gì nó màu đỏ đang chạy rần rật trước mắt Thiên Yết. Nó cảm thấy mình đang rơi xuống, hoặc bay lên, hoặc lơ lửng trong hư vô. Không biết. Mọi ý thức về phương hướng vẫn chưa quay về với nó. Những hình ảnh nhức nhối, mặt khác, lại ùa về như thác, nhanh hơn nó nghĩ. Nó thấy trái tim mình thắt lại. Nó biết mình vừa mất một cái gì đó, một cái gì đó lớn lao hơn cả chính nó.

Cảm giác lành lạnh bắt đầu trườn lên lưng Thiên Yết và loan ra. Nó bắt đầu cử động được hai bàn tay tê cóng, nhưng óc vẫn còn lờ mờ lạc lõng trong vô định. Nó đang ở đâu vậy? Nó...

...Nó chết chưa?

Không có cảm giác đau ở đâu khác ngoài tim nó. Thiên Yết mở mí mắt nặng trịch ra. Mọi thứ đều mờ mịt và nhòe đi. Nó thấy thấp thoáng có bốn bóng người đang nhìn nó. Bốn bóng người quen thuộc. Họ nói gì đó mà nó không nghe rõ. Nó mở miệng hỏi mà không thể nghe được tiếng nói của chính mình.

“Ai vậy?”

Bốn bóng người vẫn nhìn nó, như bối rối, chần chừ, hay một thái độ nào đó mà nó không đọc được.

“Tôi đang... ở đâu đây?”

Thiên Yết đã nghe được giọng của nó. Vô cảm, khàn đục. Xa lạ.

Một trong số những người trước mặt nó cúi xuống thấp hơn, và đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng thân quen.

- Dậy rồi à? Chào mừng đến... thiên đàng...

Chương 6
Kết

- Thiên đàng cái đầu em ấy!

Cự Giải nạt. Cô đỡ gáy Thiên Yết lên, ân cần:

- Em thấy thế nào? Có chóng mặt lắm không? Chị lấy cái gì cho em uống nhé?

Thiên Yết ngạc nhiên nhìn cô chị. Chị trông hồng hào hơn lần cuối cùng nó thấy, mặc dù mái tóc vẫn rối tung và... và máu vẫn dính loang lổ trên áo.

- Cự Giải? - Nó kinh ngạc - Chị... không sao à?

Và nó lướt mắt nhìn quanh. Kim Ngưu, Song Ngư và Ma Kết đều ngồi quanh nó, quần áo lấm đầy máu nhưng khuôn mặt của họ tươi tỉnh hơn bao giờ hết. Nó vội cúi xuống người mình. Áo nó cũng vằn vện những vệt đỏ. Nhưng nó không tìm thấy vết thương nào trên bụng mình cả, chỉ có một cảm giác tê tê như kim chích ngay bên hông.


- Vậy... - Nó chợt hỏi - Vậy em chưa chết sao?

Kim Ngưu thở dài:

- Hình như là em chết rồi đấy tại vì... biết sao không, em vẫn còn thở và tay chân đầu cổ em vẫn nằm bình thường và em vẫn thấy rõ mấy anh chị và chạm được vào mọi thứ chung quanh... ĐƯƠNG NHIÊN LÀ CÒN SỐNG RỒI! Hỏi thừa thãi.

Thiên Yết thấy đầu mình đau như búa bổ:

- Nhưng mà tại sao...?

Song Ngư cười hí hí:

- Đằng sau, quay!

Thiên Yết quay lại đằng sau. Mắt nó như đứng tròng khi thấy tên lạ mặt mặc đồ đen đang đứng dựa lưng vào tường và nhìn nó... bằng đôi mắt quen thuộc trên khuôn mặt quen thuộc không kém.

- Bảo Bình!?

Nếu lúc đó trời có sập chắc Thiên Yết cũng không ngạc nhiên bằng cái chuyện ông anh đep mã của mình lại là cái kẻ vừa đột nhập vào nhà mình và giết hết những người bạn...

...Khoan. Họ đâu có chết đâu!

Thiên Yết há hốc miệng - phản ứng mãnh liệt nhất mà nó từng làm trong đời:

- Bảo Bình, anh làm cái khỉ gì ở đây? Chuyện quái gì xảy ra vậy?

- Ồ... chúc mừng em đã tỉnh dậy. Phải nói em là người bất tỉnh lâu nhất đấy. - Bảo Bình nháy mắt - Cái vụ vừa rồi ấy hả? Đó chỉ là một trò chơi của anh thôi. Anh mô phỏng một vụ giết người hàng loạt theo kiểu phim kinh dị nhân ngày Halloween ấy mà.

- Nhưng mà mấy cái cảnh đó... Nó là thật mà...? Bằng cách nào... - Thiên Yết quay phắt sang đám bạn đang ngồi dồn cục kế bên mình cười khúc khích - À... mấy người... Mấy người về hùa với hắn hù tôi hả?

Cự Giải giơ ngón tay lên trời:

- Chị thề là trước đó chị không biết gì về chuyện này hết.

Kim Ngưu hưởng ứng:

- Anh cũng vậy. Anh mà biết một tí gì về kế hoạch của Bảo Bảo thì anh sẽ bị...

- Thôi được rồi nhóc. Không ai biết gì về chuyện này trước khi anh ra tay cả. Để anh biểu diễn cho xem.

Bảo Bình nói, tiến lại gần Thiên Yết và rút con dao trong túi ra, rồi đưa lên cao. Lưỡi dao kim loại sáng rỡ... Chợt rất nhanh, anh đâm mạnh vào cánh tay mình.

Lưỡi dao bị ấn vào trong cán ngay khi chạm vào da, trông có vẻ như cánh tay anh bị con dao đâm lút vào.

- Dĩ nhiên là anh còn thủ sẵn một con dao thật để phá cửa phòng em nữa, nhưng cái này mới dùng để diễn chính. - Bảo Bình tươi cười nhấc cán dao ra - Lò xo bên trong đủ mạnh để bật ra nhanh đúng lúc. Và con mắt lờ đờ vì ether của em sẽ không tài nào nhìn ra được.

Thiên Yết sầm mặt:

- Vậy cái thứ mà anh phun đầy nhà em là thuốc mê đó hả?

- di‌ethyl ether liều nhỏ, không độc hại và chỉ đủ để làm tụi em chóng mặt và tê liệt thôi. Và đó là khi cái mặt nạ chống độc mà anh đeo làm nhiệm vụ của nó.

Song Ngư lên tiếng:

- Nếu như anh Bảo mà không phun thuốc mê vào nhà, chắc chắn ảnh không thể đánh lại nổi anh Kim Ngưu.

Trong khi Kim Ngưu tằng hắng một cách bất mãn thì Bảo Bình tỉnh bơ gật đầu:

- Chính xác, và điều đó cho thấy đôi khi trí óc còn mạnh hơn cả cơ bắp nữa. Còn nếu muốn tụi em bất tỉnh hẳn sau khi đâm thì phải dùng tới cái này.

Bảo Bình lật áo khoác đen và lấy ra một ống kim tiêm nhỏ, sốt sắng giới thiệu:

- Liệu pháp gây mê tĩnh mạch nhanh gọn lẹ: Propofol. Vô trùng tuyệt đối. Anh còn dư khoảng ba ống trong người ấy.

Thiên Yết nghi ngờ:

- Ba cái thuốc tùm lum tà la của anh có an toàn không đó?

- An toàn mà! Anh bảo đảm!... À, một chuyện nữa là máu... - Bảo Bình hắng giọng, và anh vừa xoay con dao trong tay vừa xắn tay áo lên - Anh có chuẩn bị vài lít máu giả giấu trong găng tay, ống tay áo, và nhất là cán dao, đồng thời thủ thêm năm con dao y như nhau trong người. Lúc đâm vào nạn nhân, chỉ cần bóng nhẹ cán là máu thừa sức phun ra ào ào thôi.

Cậu em kéo cái áo của mình mặc lên và nhìn chằm chằm mấy vệt máu đỏ thẫm trên đó. Nó đưa lên mũi ngửi: một mùi hó‌a chấ‌t trộn lẫn với hương si rô thoang thoảng.

Bảo Bình nhướn mày:

- Sao? Còn thắc mắc gì nữa không? Cách thức của anh lừa được hết tất cả những người ở đây đấy!

Thiên Yết không thể không thán phục trước sự sắp đặt kỳ công của anh chàng, nhưng nó cần phải hỏi điều quan trọng nhất:

- Nhưng mà tại sao anh lại làm vậy? Để cho vui thôi sao?

- Cho vui là một ý hay, nhưng mục đích chính của anh là ghi lại một bộ phim cực kỳ chân thật theo kiểu kinh dị Hollywood. - Bảo Bình nháy mắt - Thừa lúc em đi vắng, anh đã đặt camera đầy nhà em rồi!

Thiên Yết có cảm giác như ai vừa cho nổ một quả bom trong bụng nó. Nó gần như quát lên, giận dữ:

- AI CHO ANH LẮP CAMERA VÔ NHÀ TÔI? CÓ BIẾT RIÊNG TƯ LÀ CÁI GÌ KHÔNG HẢ?

Bảo Bình hoảng hồn:

- Bình tĩnh, bình tĩnh đi nhóc! Camera chỉ bật lên khi anh dập cầu dao của nhà em thôi mà...

- ĐÃ VẬY CÒN PHÁ TAN NÁT NHÀ TÔI NỮA! RÕ RÀNG LÀ ANH CHÁN SỐNG RỒI!...

Trước khi Thiên Yết lao vào vặn cổ Bảo Bình, Cự Giải níu vai nó lại:

- Thôi được rồi, Bảo Bình đâu có ý gì xấu đâu! Em bình tĩnh đi rồi tụi mình chạy tới ngôi biệt thự xem.

- Biệt thự? Có gì xảy ra ở đó à?

- Chuyện khá nghiêm trọng đấy. - Cự Giải chỏi tay đứng dậy.

Lũ em thấy thế cũng lục tục đi theo. Năm người len lỏi qua đống lộn xộn còn sót lại sau trận thảm sát giả. Lẽ ra khi lướt mắt qua những đám ngổn ngang đó, Thiên Yết sẽ nổi xung tống vài cú vào quai hàm ông anh Bảo Bình. Nhưng nó kềm lại. Thiết nghĩ nếu anh không đột ngột xuất hiện vớt con dao trên tay và các thứ đạo cụ lỉnh kỉnh quanh người, thử hỏi liệu nó có thể có một đêm đặc biệt thế này không?

Song Ngư hình như cố ý lùi lại đi cạnh nó, khuôn mặt của cô bé cứ cúi gằm xuống. Và từ xa xăm dưới đất giọng rụt rè của cô bé vo ve bay lên:

- Anh Yết... sẽ về lại nhà nhé... chị Giải muốn...

- Anh biết rồi.

Song Ngư ngẩng lên:

- Chuyện hôm bữa...

- Anh cũng hiểu rồi.

- Sau hôm nay anh hiểu được nhiều nhỉ?

Thiên Yết bất giác quay lại nhìn Song Ngư. Không rõ vẻ mặt của lạnh lẽo của nó có dễ sợ quá không mà cô bé hoảng hồn ngó lơ chỗ khác. Dĩ nhiên Thiên Yết không có ý làm cô bé sợ. Chỉ là nó đang ngạc nhiên trước thái độ của chính mình thôi. Trước đó, nó càng muốn tránh xa những người bạn của mình bao nhiêu thì hiện giờ nó càng mong gần họ hơn bao giờ hết.

Hay là do hôm đó, lần đầu tiên nó cảm nhận được nỗi đau khi đánh mất thứ gì rất thiêng liêng, một nỗi đau giằng xé và sâu thẳm gấp nhiều lần bất kỳ cơn mưa lạnh giá cuối thu nào...

----------------

16.

Thiên Bình chỉ còn cách khoảng hai mươi mét khi toàn bộ nhà kho phía sau căn biệt thự phát nổ. Tiếng nổ kinh thiên động địa đến mức cô phải cố lắm mới không ngã lăn ra, và kèm theo sau đó là một chuỗi những tiếng rầm rầm của gạch ngói đổ sụp. Toàn bộ dãy nhà sau ngôi biệt thự sụm xuống và nát vụn như cám, nhưng tuyệt nhiên không có đám cháy nào xuất hiện ngoại trừ một mớ pháo bông bắn đì đoàng lên trời cao.

Thiên Bình loạng choạng trên đôi giày cao gót, và khi định thần lại thì cô nàng chạy thẳng đến khu nhà kho nơi phát ra tiếng nổ. Một cảnh tượng hoang tàn khủng khiếp hiện ra trước mắt cô, với một đống gạch vụn nơi mà trước đây từng là những bức tường và trần nhà bề thế chồng chất lên nhau, bụi bay mịt mùng trắng xóa như sương mù Luân Đôn. Thiên Bình che mũi bằng ống tay áo, nhíu mắt hỏi to:

- Có ai ở đây không?

Một tiếng rên phát ra từ đống gạch bị đùn lên cao đáp lại. Thiên Bình xua bụi trước mặt, cố gắng dòm. Và cô kêu lên một tiếng hốt hoảng khi nhìn thấy Bạch Dương đăng nằm lăn cù ra đất cạnh mớ gạc. Phần trần phía trên cậu nhóc dường như không bị sập do cái khung cửa chắc chắn đỡ lấy, và hình như nó vừa thoát ra từ cánh cửa dẫn vô nhà kho lúc này đã bị đâm nham nhở. Thiên Bình đỡ nó lên, rối rít hỏi:

- Còn ai ở trong đó không?

Bạch Dương ho lên từng hồi và trỏ tay về phía sau. Quay nhìn, Thiên Bình thấy rõ một bóng người đang cố gắng lật từng mảng tường vỡ ra khỏi mình. Cô kêu lớn:

- Nhân Mã! Chuyện gì vậy?

Nhân Mã không trả lời. Nó tiếp tục quăng ra hằng tá mảnh gạch cho đến khi lôi được thân người đang bị chôn dưới hàng mớ xà bần nham nhở. Đó là Xử Nữ, bất tỉnh với bụi trắng bám đầy trên tóc và quần áo cùng những vết trầy trên mặt. Trên tay cô còn cầm lỏng lẻo một con dao.

Thiên Bình thấy như tim mình ngưng hoạt động ngay lúc đó. Cô hỏi dồn:

- Xử Nữ sao vậy? Có bị thương gì không? Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

- Chị ấy chỉ bị bất tỉnh thôi... - Nhân Mã đặt Xử Nữ nằm xuống sàn, loay hoay cầm máu vết thương trên tay cô - Bị gạch ngói đổ lên...

Bạch Dương cũng gắng gượng đến bên cạnh mấy cô chị:

- Hồi nãy lúc căn phòng sập xuống, chị Xử Nữ kéo tay em đẩy ra bên ngoài phòng kho, và lấy người mình che cho Nhân Mã...

Thiên Bình cúi xuống sơ cứu cho Xử Nữ, lo lắng:

- Rồi hai em có bị gì không?

- Một vài vết trầy xước thôi... - Nhân Mã phủi phủi cánh tay - Chị ấy bị nặng hơn...

Bên ngoài, số người dự tiệc còn lại đổ xô đến sau khi nghe tiếng nổ và được thưởng thức một màn pháo hoa cực kỳ ngẫu hứng. Một số xông tới hỗ trợ Thiên Bình và băng bó cho ba tên lính ngự lâm gặp nạn, trong đó có Song Tử.

Nhân Mã để yên cho người khác quấn băng. Hiện giờ nó đang lo cuống lên được, nhưng lạ một nỗi nó không thể hiện cái lo đó ra ngoài như nó hay làm. Có cái gì thực sự rất mâu thuẫn đang diễn ra trong lòng nó mà nó không sao phớt lờ đi được.

Một cái đầu bù xù như bờm sư tử vạch đám đông chen vào kèm theo tiếng la:

- Ai tự tiện vô nhà kho không xin phép trước thế? Có biết nguy hiểm lắm không hả?

- Anh!!! - Bạch Dương đứng phắt dậy, cuộn băng đang bó dở trên tay nó tung ra và rớt bộp xuống đất - Ai cho anh đem mấy cái thứ bom đạn này chất đầy nhà như vậy hả? Anh biết nó nguy hiểm sao còn dám...

Sư Tử đưa tay bụm mặt Bạch Dương lại và chặn ngay tràng phun lửa ào ào của thằng bé, đoạn ngó Nhân Mã:

- Có chuyện gì vậy?

- Có gì đâu! - Nhân Mã nhún vai, cố gắng giữ cho giọng mình càng ít mỉa mai càng tốt - Tại cái mớ thuốc nổ để trong phòng mà em đã đưa tiền cho anh để mua ấy mà, nó nổ, và gây ra thiệt hại hơi bị nghiêm trọng...

Ngay lúc đó, Sư Tử cũng thấy Xử Nữ đang nằm sóng soài trên đất. Cậu chạy lại và cúi ngay xuống cô gái:

- Cha mẹ ơi! Nó có sao không vậy?

Thiên Bình gạt phắt cậu chàng:

- Để em xử lý cho, mệt quá!

- Nhưng mà ai đã kích nổ thế?

- Thì em... - Nhân Mã ngập ngừng - Nhưng nếu anh không để thứ đồ cháy nổ đó trong phòng...

Sư Tử ôm mặt:

- Trời ạ! Cái đó anh dành cho việc phá đổ ngôi biệt thự vào ngày mai, ai cho em rớ vào ngay lúc đang có tiệc tại đây hả?

- Ai mà biết! Cũng tại anh không nói cho ai hết...

- Thì anh đâu nghĩ có ai lại khùng điên chui vô cái nhà kho trống rỗng đó...

- Bây giờ anh thử nói coi ai điên khùng khi mà chọn cách tự mua thuốc nổ và để tênh hênh ngay trong nhà, thậm chí không có gì cảnh cáo hay bảo vệ! - Nhân Mã phát cáu lên - Rồi bây giờ anh coi chuyện gì xảy ra...

- Cái đống đó là pháo hoa, không phải thuốc nổ. - Sư Tử ngao ngán - Thuốc nổ để phá sập tòa nhà được giấu trong tường, và nếu như em kích hoạt nó toàn bộ hệ thống tường sẽ bị đổ vỡ. Và nó rất nguy hiểm, em biết chứ?

- Nếu như nó nguy hiểm thế thì tôi sẽ chọn cách giữ lại tòa nhà.

Tiếng Xử Nữ vang lên, lạnh lùng nhưng âm sắc cực kỳ gai góc. Cô đã hồi tỉnh và đang gắng gượng đứng dậy, mặc dù rõ ràng mấy khớp xương trong người cô đang kêu rạo rạo.

Sư Tử nheo mắt:

- Bạn vẫn chưa thôi cái trò đó hả?

- Chưa. - Xử Nữ sầm mặt.

- Thế thì bạn nhìn quanh đi. Phân nửa ngôi biệt thự này đã tan tành mây khói trước dự kiến rồi. Có giữ lại cũng không ích gì hết.

Xử Nữ nhìn quanh thật. Và cô nghiêm mặt:

- Chuyện này nằm trong dự liệu của bạn phải không?

- Không hề.

- Láo toét.

- Tôi không muốn đánh nhau với bạn đâu đấy.

Xử Nữ thở ra:

- Quả thật tôi không thể làm gì được nữa. Nhưng nói cho bạn biết, căn nhà này thuộc sở hữu chung của cả bọn, không chỉ mình bạn hay nhóm Hỏa. Vì vậy bạn không có quyền gì kéo nó xuống.

Sư Tử ngồi xuống cạnh Xử Nữ và nhìn vào mắt cô:

- Xử Nữ à, một thứ gì đó không còn hữu dụng nữa thì phải cho đi, đúng không? Cho dù bạn có yêu quý ngôi nhà này cỡ nào đi nữa, bạn cũng phải đồng ý là chẳng ai cần đến nó nữa.Thấy không, nó quá mục nát rồi. Bạn thử nhìn chị Giải xem...

- Cự Giải chọn cách phá vỡ ngôi nhà để giữ hòa khí cho chúng ta. Chị ấy không hề muốn như thế.

Sư Tử im lặng một lúc, rồi ngó sang chỗ khác, lầm bầm:

- Bạn cho rằng quyết định của tôi gây nên cái sự chia rẽ nội bộ này à?

- Còn phải hỏi sao? - Xử Nữ cười khẩy.

Sư Tử chợt đứng lên trên đống đổ nát, dõng dạc:

- Tôi sẽ xây lại một tòa biệt thự mới.

Xử Nữ nhún vai:

- Vì đằng nào ngôi nhà cũng sập, bạn phải làm thế thôi.

- Đó sẽ là một tòa biệt thự có thể gắn kết chúng ta lại với nhau. Tôi sẽ xây một phòng họp tại đó, để tiện thể chúng ta họp mặt và giải quyết các thứ. Và tôi sẽ lôi đầu thằng nhóc tự kỷ Thiên Yết về, và bốn nhóm của chúng ta sẽ không đấu đá nhau nữa, được chứ? Tôi biết sẽ rất khó để ngôi nhà mới này thay thế cho tòa biệt thự cũ, nhưng tại sao chúng ta không làm lại từ đầu đi? Được không, nhóm Thổ, nhóm Thủy?... - Như nhận ra điều gì, Sư Tử khom người làu bàu - Khỉ thật, ở nhà hết rồi... Song Tử, gọi mấy người đó tới coi!...

Xử Nữ không nói gì hết. Cô thong thả đi lại phía đám đông một cách bình thản. Bỗng Nhân Mã gọi từ phía sau:

- Xử Nữ! Cám ơn chị đã cứu tụi em!

Xử Nữ quay lại, nở một nụ cười nhẹ. 

Nhân Mã ngập ngừng:

- Còn số tiền...

- Tụi em phải trả đủ trong vòng một năm. Thiếu xu nào chị sẽ cắt cổ.

Mặc kệ cô em tái xanh mặt dòm mình, cô quay nhìn Sư Tử, đúng lúc anh chàng cũng nhìn lại cô:

- Tôi mong quyết định của bạn.

- Lần tới mà dám để đồ nguy hiểm trong nhà nữa... - Cô giơ con dao lên ngang mặt - tôi sẽ thay cảnh xác xử lý bạn, được chứ?

Nói xong, Xử Nữ quay mình và lẩn vào đám người đang tụ tập. Cô không trả lời Sư Tử. Bởi vì cho dù quyết định của cô có thế nào đi nữa, tòa biệt thự này cũng sẽ bị chôn vùi vào ngày mai để nhường chỗ cho một toàn nhà mới hơn mọc lên. Tự nhiên hình ảnh thân thương của ngôi nhà đó hiện về, những kỳ niệm của cô tại nơi đó trước lúc dời đi dào dạt như sóng biển. Cô nhớ rõ căn phòng cũ của mình, nhỏ bé hơn nhiều so với nơi cô đang sống, nhưng ngập tràn tiếng cười nói rộn rã quen thuộc. Rồi mọi thứ cũng sẽ chìm vào quên lãng, và cô trách ai được? Cô cũng vậy. Bất cứ ai cũng vậy thôi. Ngày hôm nay rồi cũng chỉ như một câu chuyện kỳ lạ đêm Halloween nào đó không lưu lại được trong ai mãi mãi, bởi thời gian chưa bao giờ ngừng phủ bụi một cách phũ phàng lên thế giới này cả.

Bất chợt, cô nhớ đến Ma Kết và Kim Ngưu, và tự hỏi không biết giờ họ thế nào...

END

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật