Xăm hình neo rũ bỏ kiếp giang hồ
Nhà anh Minh nằm sâu trong con hẻm ven sông sài Gòn, thuộc Q.4, đồ đạc ngổn ngang từ cổng vào sân. Vừa dựng xe, anh vội bật bếp hâm nóng thức ăn, vừa tranh thủ châm điếu thuốc. Bữa ăn chỉ có đĩa rau, cá kho chan nước. Anh kể từ ngày vợ ngã bệnh, gia đình thiếu bàn tay phụ nữ nên mọi thứ bề bộn. Ngoài giờ đóng phim, anh phải túc trực ở bệnh viện chăm vợ. Gương mặt rỗ hoa, dáng cao, đầu đội mũ lưỡi trai cụp xuống, người đàn ông vẫn giữ nguyên chất "giang hồ" thứ thiệt sau nhiều năm ”gác kiếm".
Thái Minh là con thứ 3 trong gia đình thuần nông ở Trà Vinh, mồ côi cha năm 13 tuổi, theo mẹ lên sài Gòn sinh sống. Cũng bởi hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, Thái Minh bỏ dở việc học từ năm lớp 10, ở nhà phụ mẹ buôn bán. Năm 16 tuổi, ghét thói hống hách của viên khóm trưởng thời chế độ cũ, Minh xin mẹ đăng lính. Ba tháng sau, chàng trai khoác bộ rằn ri, hông đeo súng về thăm nhà. Chạm mặt viên khóm trưởng, chàng trai lao vào "xử đẹp". Khóm trưởng đâm đơn kiện ra tòa. Chàng trai bị kỉ luật, chuyển về đơn vị thủy quân lục chiến đóng ở chiến trường Quảng Trị. Ghét bắn giết, chàng trai trốn trại, đón xe khách về lại sài Gòn.
Người đàn ông nhớ lại: "Tôi lấy vợ đầu năm 1974, nhưng cô ấy dan díu với chính người em được tôi cưu mang. Thế là tôi ly hôn, lấy hỗn danh "Mông cổ", ngụ ý lấy mông ngồi lên cổ những kẻ phản bội, gian dối".
Sau ngày giải phóng, tay giang hồ "giải nghệ". Đức "Mông cổ" xắn tay áo, chỉ vào những hình xăm đã bị xoá mờ, trong đó có hình chiếc neo thuyền: "Tôi xăm hình này vào đầu năm 1980. Cuộc đời đã đến lúc tìm chỗ neo đậu tử tế, làm người đàng hoàng". Một trong những lý do chính khác là người mẹ. Bà đã bao lần khuyên con trai từ bỏ "thế giới ngầm" nhưng bất thành. Bà khước từ những đồng tiền con trai đem về, cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi chia tay người vợ đầu, Đức "Mông Cổ" nên duyên với người vợ hiện tại là chị Trần Thị Kim Hoàng (50 tuổi). Là tín đồ "nghệ thuật thứ 7", chị từng xuất hiện trong nhiều bộ phim cùng chồng, lấy nghệ danh Trường An. Chị bán tạp hóa, bán quán ăn tại nhà, thi thoảng cùng chồng đóng phim. "Tôi cưới bả năm 1991, lúc đó bả bán cà phê trong xóm, hằng ngày tôi ghé quán uống nước, lâu dần trở nên thân thiết. Cả hai đồng cảnh ngộ nên quyết định đến với nhau", Thái Minh tự bạch.
Khốn khó vì bệnh tật
Thái Minh chưa từng học qua lớp diễn xuất nào. Tất cả những gì anh thể hiện trước ống kính đều là trải nghiệm thực tế. Tháng 11/2014 vừa qua, diễn viên tự do Thái Minh vinh dự được Bộ VH-TT&DL tặng kỉ niệm chương. Anh hiện là thành viên Hội điện ảnh Việt Nam. Sau vai diễn đầu quá đạt, anh chủ cửa hàng xoong nồi trở nên nổi tiếng, ngày càng tham gia diễn xuất nhiều phim. Anh luôn được "ưu tiên" vai phản diện, lúc hóa thân đối tượng đòi nợ thuê hung dữ, lúc nhập vai "giang hồ máu lạnh". Anh tự bạch, có lẽ kinh nghiệm từng trải giúp anh diễn đạt. Những lời thoại dài hàng trang nhưng Thái Minh chỉ nghe qua đã đọc lại vanh vách. Nhiều lần đạo diễn còn khâm phục bởi những từ mới anh góp ý: "Những lúc nhập vai, tôi luôn cố lột tả hết cảm xúc. "Hóa thân" đến mức đôi lúc đượm buồn bởi phim gợi nhớ quá khứ của chính mình", anh trầm tư.
Đang mải mê trò chuyện, tiếng chuông đồng hồ điểm 5h, báo đến giờ Thái Minh phải chở vợ lên bệnh viện. "Vợ đau, con còn nhỏ dại, cả nhà chỉ biết chờ vào tiền cát-xê. Nhưng đóng phim tự do bữa có bữa không, nhiều hôm nhân viên đến thu tiền điện còn không có. Lúc trưa cầm mấy trăm ngàn mà không dám ra tiệm ăn, về nhà ăn tạm qua bữa để dành tiền chữa bệnh cho bà xã. Nghe nói mỗi lần xạ trị ung thư tốn kém lắm, không biết sắp tới lấy tiền đâu. Nghệ sĩ bóng loáng trên sân khấu thôi, chứ đời thực nghèo lắm", vẻ mặt anh đượm buồn.