Bến đỗ nào bình yên?

Itech Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Đời người giống như con đò luôn cần bến đỗ để dừng chân. Nhưng biết đâu là bến bờ yên vui hay chỉ là bến tạm rồi mải miết đi tìm, thả theo nước trôi?
Bến đỗ nào bình yên?
Ảnh minh họa

Có cặp đôi yêu nhau 10 năm, vượt qua biết bao thăng trầm, sóng gió để sống chết có nhau nhưng chỉ 10 ngày sau ngày cưới, cặp đôi ấy chẳng cần giông bão gì xô đẩy cũng kéo nhau ra tòa một hai ly hôn.

Có cặp đôi khi đã ở tuổi xưa nay hiếm, gần đất xa trời cũng “học đòi” lớp trẻ ly hôn. Có người cười nhạo cho rằng hai cụ sống được bao nhiêu tuần trăng nữa mà bày đặt, giở trò dửng mỡ nhưng có người cúi đầu trầm ngâm thán phục vì họ còn biết trân quý cuộc đời và tôn trọng nhau. Cái thứ có bao nhiêu ở đời này đâu!

Một cô gái từ khi ở tuổi chông chênh cứ mãi ngẩn ngơ về chuyến đò của đời mình. Cô muốn dừng lại, tìm cho mình một bến đỗ, nhưng cũng muốn lang thang cùng mây gió để xem cuối cùng đời trôi dạt về đâu? Cứ trôi miên man, đò muốn dừng nhưng cô phân vân bến đục, bến trong; sợ xa vào vũng mà không phải biển… Để rồi cho đến khi ngoài 30 đò vẫn lênh đênh mà mái chèo đã mỏi. Cô ai oán: Phải chăng ai rồi cũng cần một bến đỗ!

Đôi khi chúng ta cứ mải miết, lăn lộn vì hai chữ hạnh phúc, vẹn tròn. Một người đã đi qua gần hết cuộc đời mới chợt giật mình bởi lỡ sang nhầm chuyến đò. Nhưng đời còn mấy nỗi nên cứ tiếc nuối hùi hụi. Ao ước được quay lại thời xanh trẻ, rồi biết đâu cuộc đời sẽ đổi khác?

Cũng có người mới bước chân lên đã vội vàng sang ngang, đổi chuyến. Ở đời, muôn thuở chẳng biết thế nào là đủ. Dừng bến này lại tiếc nuối bến xưa, đò cũ. Đứng bên này nhìn cát lấp lánh ngỡ thiên đường trong mơ. Rồi vỡ mộng, oán trách, đổi thay, nghiệt ngã. Hoá ra cuộc đời nào cũng có bi kịch cả.

Lạ là, chỉ có ông hàng xóm mới thấy vợ người dưng xinh đẹp, đảm đang. Và lạ là, chỉ người ta mới nhìn ra mình đang có những gì và mình đang sung sướng ra sao?

Người thiếu tay chân, đui, què, mẻ, sứt hay người lâm bệnh nặng đang từng ngày đấu tranh với tử thần để giành giật sự sống thì lại lạc quan, yêu đời, sống có ích. Người thiếu một chân thì hạnh phúc vì còn một chiếc để chống nạng, để chấm rồi phảy. Người khiếm thị thì cảm ơn cuộc đời vì vẫn để lại cho họ đôi tai để nghe, cái miệng để nói cười.

Ấy vậy mà không ít người tưởng như có tất cả lại chẳng bao giờ biết là mình đang có những gì để trân trọng mới kì dị làm sao. Được voi đòi tiên. Người có việc làm, có cơm ăn, áo mặc, lành lặn, khỏe mạnh, xinh xắn lại có khi “kêu” nhiều nhất.

Cuộc sống xô bồ quá khiến người ta chẳng thể nhận ra mình đang ở đâu giữa cuộc đời, đang sống vì nhau, vì ai hay vì cái gì nữa?

Ở đời mấy ai biết giá trị đích thực của tình yêu? Nó không được chứng tỏ bởi sự ngang tàng, chiếm hữu và cái chết. Tình yêu không thể hiện ở sức mạnh cơ bắp hay B.L. Nó càng không phải sự độc đoán thành n‌ô l‌ệ, cũng không phải cứ ở bên nhau là yêu.

Chúng ta vẫn thường an ủi nhau bằng câu: “Cuộc sống không giống cuộc đời”. Lẽ nào chúng ta không sống mà đang diễn với nhau bằng những mặt nạ da người?

Ngẫm đời tự hỏi, chúng ta đang trôi trên dòng sông nào của cuộc đời? Miên man, vô định, đi tiếp hay dừng, lật đò hay lái đó có phải do ta quyết định hay không? Bến nào là bến bình yên?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật