Hình như tôi đã cưới nhầm vợ

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Mùa rét tôi bảo hai đứa em gái con cậu xuống nhà mình tắm rửa vì có nóng lạnh (tôi thuê nhà cho hai đứa ở cạnh nhà), vợ không cho vì sợ tốn điện, tốn nước. Hai đứa mang quần áo sang nhờ máy giặt cô ấy cũng không cho.
Hình như tôi đã cưới nhầm vợ
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, một thân một mình về thành phố học đại học rồi lập nghiệp. Vợ tôi 27 tuổi, tôi 32 tuổi, hiện là chủ doanh nghiệp nhỏ. Vợ chồng lấy nhau được hơn hai năm, có cậu nhóc 15 tháng tuổi rất kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi được bạn bè và gia đình nhận xét là sống tình cảm, sống tốt và hình thức tương đối ổn. Vợ chồng tôi lấy nhau được một năm tôi mua được một căn hộ chung cư nhỏ, giờ đây chúng tôi chuẩn bị mua nhà đất. Nói như vậy để mọi người thấy về kinh tế vợ chồng tôi không khó khăn gì.

Vợ tôi làm công chức cho một trường học cấp một. Điều khó khăn nhất là chúng tôi vẫn phải sống xa nhau (vợ công tác cách tôi 120 km, lúc lấy nhau đã vậy rồi), khoảng hai tuần mới gặp nhau được mấy ngày. Giờ tôi sống cùng anh vợ ở thành phố (anh vợ đang làm cho tôi). Ngoài tiền làm ăn ra, tôi chuyển toàn bộ vào tài khoản của vợ (nhiều khi tôi chẳng biết mình có bao nhiêu tiền). Nói nhiều như vậy để mọi người hiểu về tôi, hoàn cảnh của tôi.

Điều làm tôi buồn và thất vọng vô cùng là tính nết của vợ, cô ấy sống rất ích kỷ và ghê gớm, không ai nói và khuyên bảo được. Bố vợ, anh vợ rất hiền, mẹ vợ và vợ hầu như không nói chuyện với nhau. Nhiều khi tôi khuyên vợ làm con không được chấp bố mẹ thì bị mắng lại là tôi biết gì về gia đình cô ấy mà nói.

Trong làm ăn kinh tế của tôi điều gì cô ấy cũng đòi can thiệp, từ đối tác tới nhân viên (riêng điều này vợ chồng cãi nhau rất nhiều vì tôi không cho cô ấy can thiệp quá sâu vào công việc của tôi). Tôi nhờ quan hệ xin việc cho vợ vào một trường cao đẳng ở thành phố, vợ đi làm được đúng một tháng rồi bỏ vì cô ấy kêu không được biên chế, lương thấp, áp lực công việc lớn, khi nghỉ cô ấy còn đòi gọi điện mắng bà hiệu trưởng trường đó nữa. Tôi khuyên mãi vợ mới chịu thôi, xin vào mấy chỗ khác thì vợ kêu tốn tiền. Những điều ấy cũng chẳng sao, tôi chỉ buồn vì cách sống của vợ với gia đình tôi và tôi thôi.

Mùa rét tôi bảo hai đứa em gái con cậu xuống nhà mình tắm rửa vì có nóng lạnh (tôi thuê nhà cho hai đứa ở cạnh nhà tôi vì cậu mợ ở quê nhờ tôi chăm sóc các em), vợ không cho vì sợ tốn điện, tốn nước. Hai đứa mang quần áo sang nhờ máy giặt cô ấy cũng không cho. Anh em tôi ở thành phố nấu cơm ăn chung cho tiện, tiền ăn các em đóng đầy đủ, vậy mà trong đầu cô ấy lúc nào cũng nghĩ tôi nuôi chúng. Cả đêm qua cô ấy nói tôi về chuyện đó, tôi hết khuyên bảo, năn nỉ rồi quát mà đến hôm sau cô ấy gọi điện thẳng cho hai đứa em. Trưa về ba anh em khóc nhìn nhau và không ăn nổi bữa cơm.
Ngoài ra tôi còn buồn vì cách cô ấy ứng xử trong tình cảm vợ chồng. Tôi không bao giờ kiểm tra hay đọc tin nhắn của vợ, một lần tình cờ thấy cô ấy nhắn tin cho người yêu cũ, tôi chỉ nhỏ nhẹ khuyên bảo: Giờ em đã có gia đình, con cái, anh ấy cũng có gia đình riêng rồi, nếu thực sự em muốn giữ gia đình em, gia đình cho anh ấy thì không nên làm như vậy. Anh là đàn ông mà từ lúc lấy vợ đến giờ anh chưa bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho bạn gái cũ vì muốn giữ gia đình mình và gia đình cô ấy. Em là con gái lại càng không nên. Anh không phải không biết ghen nhưng biết nghĩ điều gì nên và không nên".

Vợ nói cậu kia vẫn nhớ cô ấy còn cô ấy chỉ khuyên nhủ mà thôi. 20/11 cậu kia mang bó hoa to đùng đến trường tặng vợ tôi, cô ấy kể cho tôi rồi xin lỗi, tôi bảo vợ: Anh không trách em nhưng đây là do những tin nhắn qua lại của em mang đến đó, em làm thế mọi người nghĩ về em và anh ra sao vì bạn anh làm cùng trường em có mấy người cơ. Vợ lại xin lỗi và hứa không nhắn tin nữa. Tôi đi ăn uống với bạn bè, với đối tác thì câu đầu tiên cô ấy hỏi khi tôi về nhà: Ai trả tiền? (tôi toàn phải nói dối).
Một tuần ba buổi sáng tôi đi chơi tennis với bạn, vợ cấm lên cấm xuống. Vợ tôi 27 tuổi nhưng dỗi và nũng nịu là sở trường của cô ấy (tôi sợ nhất lúc vợ mang thai, gần ngày sinh mùa nóng mà dỗi là cô ấy tắt quạt, tắt điều hòa, đắp chăn và nhịn ăn cả ngày). Tôi dùng hết bài của mình rồi: khuyên bảo cũng có, trách mắng, quát tháo, dọa nạt nhưng đâu vẫn vào đấy. Còn nhiều chuyện nữa nhưng quả thật tôi hết kiên nhẫn để tâm sự tiếp rồi. Nhiều khi muốn chấm dứt mối quan hệ này nhưng chẳng biết làm sao.

Tình cảm dành cho vợ vẫn còn, tôi lại không thể để cho con khổ. Mặt khác tôi là người theo đạo Thiên chúa nên không thể nói bỏ là bỏ được vì còn gia đình, bố mẹ anh chị, đạo giáo không cho phép chúng tôi bỏ nhau (cô ấy biết điều này nên thỉnh thoảng lại dọa bỏ nhau). Tôi cũng muốn mặc kệ cô ấy nhưng còn con cái tôi lại không thể xa cháu được, nhiều đêm nghĩ về vợ, nhớ con đến phát khóc lên được.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật