Muốn yêu lại vợ mà không thể

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi muốn cho mình, cho vợ một cơ hội làm lại bởi con người không ai hoàn hảo cả. Nhiều lần tôi nghĩ thôi bỏ qua hết để yêu vợ lại nhưng không thể xóa đi việc vợ đã chửi bố tôi, họ nhà tôi.
Muốn yêu lại vợ mà không thể
Ảnh minh họa

Tôi là Nam, 40 tuổi. Ngày ấy học xong tôi ra trường và đi làm cho một cơ quan nhà nước. Làm việc ở đó được ba năm tôi xin nghỉ rồi mở doanh nghiệp riêng để làm vì thấy phù hợp với con người và khả năng cũng như sở thích của mình. Được một năm tôi quen vợ, khi đó cô ấy là nhân viên của một doanh nghiệp đối tác. Vợ kém tôi bảy tuổi, quen được một năm rồi cưới.

Cưới nhau được ba tháng vợ tôi mang bầu, ở nhà giúp việc sổ sách kế toán nội bộ của công ty tôi và chờ sinh. Giờ cháu đã 11 tuổi, rất ngoan, khỏe mạnh, đẹp trai và học rất giỏi. Tôi rất tự hào về con mình.

Chuyện bắt đầu từ bốn năm trước khi doanh nghiệp của tôi lâm vào khó khăn, vợ chưa có nghề nghiệp, bằng cấp gì. Tôi thật sự thấy lo lắng và căng thẳng vì doanh nghiệp của mình sẽ phải ngưng hoạt động, không thể kinh doanh lĩnh vực đã làm trong sáu năm qua được nữa. Tôi suy nghĩ rất nhiều và quyết định dừng để tìm kiếm một lĩnh vực kinh doanh mới và cũng để vợ nghỉ không làm gì cả, bắt đầu đi học ngành kinh tế của một trường cao đẳng.

Thời gian trôi đi, vợ tôi cũng học xong. Do lúc này công ty tôi không hoạt động ở Đà Nẵng nữa mà ở một nơi khác cách thành phố hàng trăm km, vợ tôi phải đi xin việc và làm cho một công ty ở thành phố. Công ty đó do người quen của tôi giới thiệu vào làm. Cùng lúc này tôi bị ốm và phải nhập viện mổ, nằm điều trị trong bệnh viện một thời gian. Thời gian này mẹ tôi ở quê đến chăm sóc tôi để vợ có thời gian đi làm.

Công ty vợ làm có hai địa điểm riêng biệt, cách nhau khoảng vài trăm mét. Một địa điểm dành cho nhân viên làm việc và một địa điểm nữa là văn phòng, riêng biệt với chỗ kia, phòng này thường xuyên chỉ có một mình vợ tôi và cậu giám đốc làm việc (kém tôi 6 tuổi). Cuộc sống tinh thần của tôi bắt đầu suy sụp và bi đát từ đây. Trong thời gian này có vài lần tôi muốn gần gũi vợ nhưng cứ đụng tay vào người là cô ấy tỏ ra khó chịu, vùng vằng và còn nói “Đây, làm gì thì làm đi để ngủ", trước đây vợ tôi chưa từng như vậy.

Tôi là người tử tế, mạnh mẽ, sạch sẽ, tâm lý, không nát rượu, chưa hề phạm lỗi gì bên ngoài, đang là trụ cột lo cho kinh tế gia đình. Tôi không phải là người không hiểu biết, không tâm lý đến mức vợ đi làm về mệt mà không biết thông cảm, rất tự tin về khoản đó, chẳng hiểu sao vợ lại như thế. Đến khi không chịu được thái độ của vợ, tôi đã nói chuyện thẳng thắn và cô ấy bảo do đi làm áp lực công việc nên thế và mệt mỏi.

Tôi thông cảm, tin tưởng cho đến một hôm vợ đi làm về gọi mở cửa lại gọi tên cậu giám đốc kia. Tôi nghẹn ngào và cay đắng vì tên tôi và tên câu kia hoàn toàn khác nhau, tôi hỏi vợ lại bảo nhịu lưỡi. Vài tháng sau cậu giám đốc kia cưới vợ. Vợ tôi dự đám cưới về nói chuyện thở ra toàn mùi rượu dù trước đó chưa từng uống một giọt. Lời qua tiếng lại, vợ chồng tôi to tiếng, cô ấy ôm con trai ra khỏi nhà lúc trời đông lạnh giá và còn chửi tôi bằng lời lẽ thậm tệ, ngoài ra còn chửi cả bố tôi và họ hàng tôi.

Tôi không tin những gì vừa nghe thấy. Tại sao lại có thể cưới một người láo toét, vô văn hóa thế về làm vợ trong ngần ấy năm? Tôi đã tát cô ấy một cái rất mạnh và đó là cái tát đầu tiên sau một năm yêu đương và sáu năm chung sống. Cô ấy lấy túi đựng quần áo, lấy xe và chở con ra đường mặc cho tôi giằng co ngăn cản. Vì sợ con đau và khóc to nên tôi đã không giằng co nữa, để cô ấy đưa con đi.

Vợ chở con đi được vài phút tôi lo lắng nên lấy xe chạy theo, nói có gì để mai tính tiếp. Sau lần này tôi gần như hết sạch tình cảm với vợ. Thời gian trôi đi, chúng tôi vẫn sống với nhau bình thường, tôi chẳng còn yêu vợ nữa, về phía cô ấy như nào tôi không biết và cũng không quan tâm.

Cuộc sống của tôi sau đó thật buồn và tẻ nhạt. Công ty của tôi lại gặp khó khăn, tôi lo lắng và suy nghĩ nhiều sinh bệnh, bị đau nửa đầu và đau dạ dày nặng, đau đến mức không ăn không ngủ được, lại chẳng có nổi tiền để đi khám. Vợ thấy rất rõ tôi đau và dù có tiền tiết kiệm trong ngân hàng (tiền của hai vợ chồng nhưng cô ấy đứng tên) cũng không đi rút về một ít để tôi chữa bệnh mà bảo tôi về quê vay mẹ đi.

Tôi đâu thể làm thế, với lại làm doanh nghiệp có tiền cho nhiều người vay chứ đã bao giờ đi vay mượn ai. Tôi đành gọi điện cho một cậu em trước đây được tôi giúp đỡ để mượn vài triệu đi khám rồi mua thuốc điều trị. Sau lần này tôi thấy thật sự uất ức và không thể hiểu nổi vợ là người gì mà tệ đến vậy. Tôi dù không còn yêu nữa, vì con nên vẫn muốn sống với vợ cho đến khi con trưởng thành. Lúc đó tôi sẽ giao nhà ở thành phố cho con và về quê sống với bố mẹ để có thể chăm sóc các cụ lúc tuổi già.

Nhiều lần tôi nghĩ thôi bỏ qua hết để yêu vợ lại nhưng không thể xóa đi việc vợ đã chửi bố tôi, chửi cả họ nhà tôi. Giờ tôi đang rất khó khăn trong công việc, trong cuộc sống, rất muốn được sống yên ổn vui vẻ để con có cha có mẹ, gia đình họ hàng hai bên được yên vui, để tôi tìm cách đưa doanh nghiệp trở lại hoạt động bình thường. Tôi muốn sống như vậy dù không còn yêu vợ nữa nhưng cố mãi vẫn không gạt bỏ được những gì trong quá khứ.

Tôi muốn cho mình, cho vợ một cơ hội làm lại bởi con người không ai hoàn hảo cả. Ai cũng có những lúc suy nghĩ nông nổi và mắc sai lầm, nóng giận không kìm chế được bản thân dẫn đến mất kiểm soát về lời nói và hành động. Các bạn khuyên tôi phải làm sao đây?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật