Chồng học cao, có tiền chửi vợ không ngớt lời

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Chồng chị đấy, một người chồng có ăn, có học mà ăn nói với vợ như vậy. Một người chồng biến chị thành người đàn bà ở nhà nội trợ, rồi lại khinh thường chị.
Chồng học cao, có tiền chửi vợ không ngớt lời
Người vợ lại cặm cụi với con, cho con ăn, cặm cụi với bát đĩa, dọn dẹp mâm cơm ăn sáng chuẩn bị cho chồng. (ảnh minh họa)

Mỗi lần xách chiếc cặp xách đi làm là anh ăn diện chỉn chu. Đầu tóc bóng mượt, xịt nước hoa, chải chuốt, quần áo là lụa rồi dắt xe đi. Anh không quay lại nhìn vợ, cũng không thèm để ý đến cái vẫy tay của vợ. Còn người vợ cứ đứng đó hớn hở chào chồng ‘anh đi làm nhớ về sớm, tối anh thích ăn gì bảo em, em nấu nhé’. Tất cả những câu dặn dò ấy rơi vào không trung…

Người vợ lại cặm cụi với con, cho con ăn, cặm cụi với bát đĩa, dọn dẹp mâm cơm ăn sáng chuẩn bị cho chồng. Chị phải lo cho chồng, cho con ăn xong xuôi thì mới có thể yên tâm ngồi nuốt miếng đồ ăn để cho đỡ đói, đỡ mệt. Sau đó thì lại chuẩn bị bữa ăn trưa cho con rồi may ra con ngủ thì chị cũng có thời gian chợp mắt…

Chị ở nhà nuôi con, chăm chồng, làm nội trợ vì anh muốn thế. Anh là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, oai lắm, vì ai cũng biết công ty ấy và ai cũng biết anh có chút chức quyền. Nói gì thì nói, chồng làm như vậy thu nhập tốt, vợ ở nhà làm nội trợ cũng có tiền tiêu đủ, lo cho con cái, gia đình, không phải bận tâm về kinh tế. Chị dù không muốn thế nhưng anh động viên, thôi thì đành, vì chị lo cho con, chẳng ai chăm con bằng mẹ của chúng. Nên chị chấp nhận, coi như thời gian chăm con cũng là thời gian chị nghỉ ngơi, lấy lại sức rồi tiếp tục công việc cũng được.

Nhưng lâu dần, chị quen với việc nhà việc cửa, để người khác làm không yên tâm. Anh cũng không muốn chị đi làm nên chị cứ kéo dài thời gian làm nội trợ mãi…

Anh có học, lại học cao nên anh kiếm được một công việc tốt, có vị trí tốt cũng là điều dễ hiểu. Còn chị, trước khi yêu anh, chị thua kém anh về học thức, chị cũng tự ti về điều này lắm. Chị lo ngại anh sẽ chê bai chị nhưng thật may, anh nói không bận tâm chuyện đó, chỉ cần anh yêu chị là đủ. Với lại, đàn bà học cao chẳng để làm gì. Anh sẽ lo trách nhiệm chăm lo cho gia đình, chị đâu cần phải bận tâm. Chị yêu anh và yên tâm rằng mình sẽ lấy được một người đàn ông tuyệt vời, yêu thương vợ con hết lòng, hết dạ, có trách nhiệm với gia đình…

Suốt mấy năm, chị ở nhà chăm chồng, sinh con cho anh, chăm con và lo cho anh, anh đúng là một người chồng có trách nhiệm thật. Trách nhiệm của anh là đi làm, hàng tháng đưa tiền cho vợ tiêu, để vợ ở nhà trông con. Chị cũng khá hài lòng, tuy vậy, càng ngày cuộc sống càng khác, thái độ của anh cũng khác. Chị đã cảm thấy cuộc đời này có nhiều muộn phiền hơn nhất là khi anh thăng chức…

Chị xin tiền, chi tiêu nhiều thứ, anh nói chị không biết tiết kiệm, ở nhà ngửa tay xin tiền chồng thì không biết giá trị của đồng tiền. Chị nhịn… Chị đâu phải không biết giá trị của đồng tiền nhưng mà, anh có làm nội trợ đâu mà anh hiểu, từ cái tăm, cuộn giấy vệ sinh cũng phải tiền hết, ai cho không anh. Vậy mà anh nghĩ, mấy thứ đó kiếm ra được, không cần dùng tiền mua…

Chị xin tiền, chi tiêu nhiều thứ, anh nói chị không biết tiết kiệm, ở nhà ngửa tay
xin tiền chồng thì không biết giá trị của đồng tiền. (ảnh minh họa)

Chị khóc nhưng anh không biết. Anh chẳng bận tâm vì việc bận tâm của anh là kiếm tiền, đi làm thật chăm chỉ và còn những thứ khác nữa chị không được biết. Chị đã nghĩ tiêu cực, chị đi xin việc, đi làm và chị bàn với anh thuê người giúp việc. Anh không đồng ý, chị cố tình làm. Chị nhờ bà ngoại lên trông cháu, chị không thể để anh coi thường. Nhưng với cái bằng trung cấp, chị chẳng kiếm được công việc gì ra hồn. Lương vài đồng lại còn lo cho con, không có sức mà làm. Nay thế này mai thế nọ, chị mệt không trụ nổi và cũng không chịu được sức ép của anh. Anh nói chị ‘trình độ ấy thì ai người ta tuyển. Bây giờ lao công cũng học trung cấp đầy, tạp vụ còn học cao đẳng nói gì đòi đi xin một công việc tử tế. Biết điều thì ở nhà trông con, chồng trả lương’. Nghe chồng trả lương mà thấy nhục, chị nhục thật vì những lời đó thốt ra từ miệng chồng…

Chị khổ tâm lắm, chị nghĩ đến cảnh mình sống phụ thuộc vào chồng, người chông có chút địa vị và có tiền nên chị mới nhục thế này. Chị vì con, vì gia đình, chị nghĩ, nhiều người cũng như chị, thậm chí khổ hơn chị nên chị cố. Cố gắng lắm chị tính cách kéo anh về. Chị lao vào nấu bếp, học nấu ăn thật ngon để hi vọng chuẩn bị cho anh những món ngon mà anh thích. Chị tập bao nhiêu ngày, quyết tâm nhiều lắm. Những món ngon mà anh ăn, lần nào anh cũng khen, chị mừng. Tưởng chừng như thế là mọi thứ êm đẹp, không ngờ, lâu thành quen, ăn mãi anh chán.

Mỗi lần chị nhắn tin anh ăn gì, thích gì, anh không còn trả lời như trước nữa. Anh mặc kệ chị thích nấu gì thì nấu nhưng không vừa miệng, chồng chửi vợ ‘có mỗi chuyện nấu nướng mà cũng không xong, đàn bà làm được gì?’. Chị tủi nhưng chị lại nhịn… vì cái gọi là hạnh phúc gia đình.

Anh có trình độ, có học, có tiền, có địa vị, người ngoài nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ. Họ bảo chị may mắn vì có người chồng giàu có, tâm lý như anh. Chị thật may mắn vì chỉ ở nhà được chồng cho tiền chăm con, không phải đi làm. Người trong chăn thì mới biết chăn có rận. Chị cười thôi, biết nói gì về chuyện gia đình mình và cũng không nên nói gì. Chị ngậm đắng nuốt cay. Đi làm, cứ đi làm rồi lại nghỉ, chị mệt lắm rồi. Chị đành chấp nhận cảnh ở nhà nuôi con, chăm chồng…

Bây giờ, mỗi tháng anh bớt tiền đưa chị chi tiêu với lý do, chị tiêu quá nhiều
sợ như thế sẽ tốn kém. (ảnh minh họa)

Bây giờ, mỗi tháng anh bớt tiền đưa chị chi tiêu với lý do, chị tiêu quá nhiều, sợ như thế sẽ tốn kém. Chị không biết tiết kiệm thì anh làm giúp chị. Anh bảo, đàn bà là phải biết chi tiêu, chị không biết chi tiêu thì sau này chị khổ. Có những lúc chị nhịn ăn, nhịn uống, chị nhịn mua sắm, dành tiền cho con, vì chị chỉ muốn con chị ăn ngon, mặc đẹp, còn chị thì không sao…

Thế mà, anh chửi chị. ‘Vợ thế này thì người khác mất mặt. Tôi thân có chức, có quyền, cô cứ ăn mặc như thế, người ta cười vào mặt tôi à? Tiền đâu, không sắm, sao, để cho nhà mình à, hay làm quỹ đen…?’. Chị khóc, khóc ở trong lòng, chị quay đi không nói lời nào, miệng đắng ngắt…

Chồng chị đấy, một người chồng có ăn, có học mà ăn nói với vợ như vậy. Một người chồng biến chị thành người đàn bà nội trợ, rồi lại chà đạp lên chị. Chị chẳng biết ngoài kia anh có những mối quan hệ nào, có yêu ai, có ngoại tình hay cặp bồ với ai không nhưng mà, ở nhà, chị là người vợ thủy chung, yêu chồng, chăm con hết mực. Chị xin tiền anh chỉ vì anh muốn vậy. Chị muốn đi làm anh không đồng ý. Chị có làm gì cũng vì lo cho cái gia đình này, thế thôi!

Nội trợ thì sao, làm việc nhà thì sao, chồng nuôi thì sao? Công việc chăm chồng, chăm con, chăm việc nhà còn mệt gấp trăm nghìn lần công việc các anh đi làm. Cho chị thử làm như anh, chị vẫn làm được và về nhà, chị lại tay năm tay mười chăm con, làm việc nhà… Anh có làm được như chị không?

Đàn ông ích kỉ, nghĩ mình sang trọng, nghĩ mình là trụ cột gia đình, kiếm tiền cho gia đình vì họ nghĩ tiền là thứ quan trọng nhất. Họ không hiểu, hậu phương của họ, người vợ chăm con, chăm gia đình, lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho anh và con mới là người đáng trân trọng và biết ơn thế nào. Đúng là, dù học cao đến mấy, dù có trải đời, có chức quyền đến vậy thì anh vẫn chỉ là một kẻ bỉ ổi, một kẻ vô liêm sỉ, ti tiện mà thôi. Một người chồng ngọt ngào với khắp thiên hạ nhưng về nhà chửi bới vợ mình, xúc phạm vợ mình, coi thường vợ mình thì kẻ đó, thật chẳng đáng làm chồng…

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật