Dưới ánh đèn vàng

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Cô cảm thấy mình đầy sức mạnh thị uy, như là một nữ tướng đang tiến về khu tuyệt mật của mình dưới sự canh gác cẩn trọng. Cô kho‌ái cả‌m bởi cái cách gió chải qua tóc dừa phát ra những âm thanh sắc ngọt của đao kiếm. Và cô biến những chiếc lá sấu già thành những tai những mắt thì thầm reo vui chào đón chủ nhân trở về.
Dưới ánh đèn vàng
Minh họa: Tô Chiêm

Hơn 11 giờ đêm, đắn đo mãi, cuối cùng cô cũng quyết định rời khỏi nhà. Sự đối lập hiện lên trước mắt cô như hai giáo phái khổng lồ chuẩn bị bước vào cuộc chiến. Bóng tối trùm lên các tòa nhà hành chính và sự lấp lánh kim sa của những khách sạn cao tầng. 

Hàng Oska mới được trồng hai bên đường bị vây bọc bởi những que, những nạng tua tủa, kềnh càng... nom chẳng khác gì những chú lính chì đang vây ráp thành phố. Sự im lìm đến nghiêm ngặt của đôi hàng cây cùng với việc vô tình chiếm hữu không gian một cách tuyệt đối, chỉ riêng mình cô, ít nhất ngay lúc này khiến trong cô trào dâng một kho‌ái cả‌m của niềm kiêu hãnh. 

Cô cảm thấy mình đầy sức mạnh thị uy, như là một nữ tướng đang tiến về khu tuyệt mật của mình dưới sự canh gác cẩn trọng. Cô kho‌ái cả‌m bởi cái cách gió chải qua tóc dừa phát ra những âm thanh sắc ngọt của đao kiếm. Và cô biến những chiếc lá sấu già thành những tai những mắt thì thầm reo vui chào đón chủ nhân trở về. 

Cưỡi chiếc cúp mack 50 mà cô cứ ngỡ như đang cưỡi một con chiến mã. Cô suýt bật cười, mà nếu giả dụ bật cười vào lúc này, ở cung vắng này... thì cô chẳng khác nào một kẻ tàng điên nếu lỡai đó bắt gặp. Kít...két...! Cô bóp chặt phanh khi mảng tường vàng chận ngay trước mặt. Hai chữ "Tầng hầm" nổi bật lên dưới ánh đèn phát quang. Cô mất hút vào bóng tối rồi sau đó theo đường tắt đi lên quầy lễ tân.

Cô gái trực bar ngáp dở với khuôn mặt ngái ngủ nhưng vẫn phác một cử chỉ lịch sự: "Xin lỗi, tôi có thể giúp được gì cho chị ạ?". Chưa kịp để cho cô nói ra mong muốn của mình, cô gái liền tiếp: "Chị muốn thuê phòng có phải không ạ?".  Cô hơi ái ngại - "À...ừm... tôi vào chỉ để muốn uống một thứ gì đó nóng nóng thôi, có được không vậy?".

- À...dạ...dạ... Dĩ nhiên là được chứ. 

Cô gái trực bar miệng tươi cười nhưng ánh mắt trùm lên sự lạ lẫm. Một mớ câu nghi vấn chắc đang bùng lên trong đầu cô gái: Uống gì tầm này... thất tình chăng? Hoặc một sự mất mát lớn lao nào đó cần phải được giải tỏa...?.

Thành phố này thường đi ngủ sớm và sự xuất hiện của cô vào giờ này mang lại sự ngạc nhiên không có gì là lạ. Nhưng cô không thích mọi thứ ở cuộc sống này cứ diễn ra như một thông lệ, một thói quen nền nếp... tại sao cô không đi ngược lại cái nhịp đời vốn dĩ bình bình lặng lặng kia cơ chứ? Có ai bắt cô không được phép làm điều đó đâu!? 

Cô mím nhẹ môi bỏ qua sự phiền phức của mình đối với các cô cậu nhân viên khách sạn. Cô ấn nút cầu thang lên tầng 14 - tầng dành cho khách khứa lui tới uống trà, cà phê và muốn ngắm bức tranh toàn thành phố. Ôi thành phố mà mình đang sống đây ư? Cô khẽ thốt lên và từ sau ô cửa kính cô phóng tầm mắt ra xa. Nhật Lệ ban ngày biêng biếc hiền hòa mà đêm sông như biến thành dải Slam nhào lộn bởi vô số sắc màu. Cây cầu vắt ngang sông cũng thay áo liên tục, từ vàng, xanh, tím, đỏ... vũ điệu của ánh sáng phô diễn trước mắt cô như chứa đựng cả âm thanh, cả một câu chuyện... 

Những tòa nhà Vincom cao ngất sáng trưng cũng ra sức phô diễn hết vẻ đẹp lung linh của hệ thống ánh đèn led. Gần hơn, lọt thỏm dưới tầm mắt cô là ngôi chợ cũ của phường tranh tối tranh sáng từng mảng đan xen. Những ngọn đèn cao áp rắc thứ sắc vàng ảm đạm lên bờ tường khiến con người ta cảm thấy lòng mình rợn ngợp những chơ vơ. 

Cô phồng mũi lên ngửi cái vị mặn mòi của biển và cả vị cay nồng từ đống hoa quả chín nẫu dập nát ùn lên bên góc chợ. Tách cà phê nghi ngút khói trên bàn không át nổi cái mùi vị của nhịp đời lắng lại sau những ngày dài mưu sinh, chúng theo gió luồn lách vào từng ngõ nhỏ, lễnh loãng khắp khu phố và xộc vào cánh mũi của những ai đang thức. 

Thành phố muôn màu là thế nhưng sao mắt cô cứ dán vào những cột đèn vàng. Thứ ánh sáng cô liêu, đơn độc ấy như đang đồng lõa với tâm trạng của cô lúc này. Phố về khuya vắng lặng im lìm cho nên bất cứ sự xuất hiện nhỏ nhoi nào cũng gây chú ý. Cô chăm chú nhìn bóng đen đang tiến dần về phía đống rác rưởi và đôi bàn tay bắt đầu sục sạo. Dăm ba thứ được nhặt nhạnh bỏ vào bì rồi bóng đen di chuyển. Họ còn đi đâu nữa giữa thành phố đêm hôm này? Cô bỗng nghe tim mình thắt lại.

Lâu sau cô gieo sự tập trung chú ý về phía thành cầu. Là một người đàn ông - Cô khẳng định vậy qua cách nhìn nhận dáng người.

Chiếc xe máy tấp vội bên lề, người đàn ông như con thằn lằn bám vào thành cầu, mắt nhìn xuống bên dưới. Cô giật thột... liên tưởng đến tờ báo quen thuộc mà cô thường hay lướt tin tức mỗi ngày. Không kịp nghĩ gì thêm, cô vụt ra khỏi khách sạn như một mũi tên. 

Lồng ngực cô tưởng chừng như không tải thêm được một nhịp thở nào nữa, cô đứng phía sau lưng người đàn ông... anh ta sắp buông mình xuống dòng nước. Không thể hét, không thể chạy đến túm giật anh ta lại, không thể gọi điện ứng cứu... cô biết tất cả mọi điều lúc này đều không thể...

- Ha...ha...ha...ở dưới đó liệu có gì vui không nhỉ? Chết ư? Ha...ha...ha...chết có gì mà đáng sợ chứ... hãy nhảy đi! Nhảy đi nào... Ôi Khayyam... em yêu ông vô cùng, em yêu ông nhiều biết nhường nào... giá như ông còn sống, giá như ông ở bên em lúc này...ha..ha..ha "Đừng buồn chi! Đời là vậy đó/ Hết sáng ngày lại bóng tối buông ra/ Nghìn năm sau xương ta thành đất cát/ Cho người ta đem đóng gạch xây nhà". 

Cô tiến sát ra thành cầu, cạnh anh, mắt trân trối nhìn xuống bên dưới, dòng nước đen ngòm, cuồn cuộn chảy xiết: "Khayyam... ông có nghe thấy em nói không? Có nghe không hả? Ôi... ông có nghe thấy ư? Em thật vui! thật hạnh phúc!". Cô nhẩy tâng lên và sau đó vắt hẳn người lên thành cầu: "Khayyam, ông đang nói gì cơ? Nói thật to em nghe xem nào?".  "Thử phóng tầm mắt nhìn ra muôn phương" ư?  ồ, em sẽ làm... Hỡi Khayyam... em đang nhìn mọi thứchung quanh em đấy, chẳng có một ai, chẳng có gì hết cả. "Như gió trên đồng như nước trên sông/ Ngày trôi đi nhưng dấu vết không còn"". Cô bật khóc nức nở... gió sông vấn tóc cô thít thành một vòng tròn quanh cổ choán hết gương mặt.

- Khayyam... Em thật sự thấu những gì ông đã trải, em thuộc làu từng lời từng câu ông viết: "Đừng sợ hãi dù hôm nay đau đớn/ Đừng nghi ngờ, thời gian làm lành hẳn/ Phút giây này hãy cứ sống cho vui/ Còn sau đấy, điều gì đến cứđến". Nhưng Khayyam ơi, em làm sao làm được điều ấy chứ...? Hẳn, ông cũng đã từng nói: "Sống như thế thà chết đi còn hơn/ Đời ngắn ngủi sau này vô danh tiếng/ Chẳng còn gì dù dấu chân son". Em đang tới cùng ông đây... Khayyam "Đời phù du, mỏng manh như giấc mộng" Cô cố tình rướn sâu người xuống bên dưới, thêm rồi thêm chút nữa... bỗng trượt quá đà, mọi thứ trở nên lơ lửng, chới với... dường như mất kiểm soát.

- Đồ ngu ngốc, thằng ngoại quốc chết tiệt nào mà khiến cô bỏ đời như vậy? Người đàn ông chộp mạnh lên vai cô kéo giật lại - Một gương mặt đẹp với nét lạnh lùng cuốn hút. Mục đích của cô đã đạt được, thoáng giấu nụ cười nhẹ nhõm trong tóc, cô đẩy anh ra:

 - Anh mới là kẻ ngu ngốc. Anh nghĩ tôi đi tìm cái chết ư? Ha..ha..không đời nào... Tôi là một nghệ sĩ trong đoàn kịch của thành phố và tôi đã nhập vai tròn trịa với vở diễn của mình. Cảm ơn anh đã góp phần làm nên điều ấy... 

Cô tính bước đi nhưng rồi như chợt nhớ lại, cô ghé lên tai anh, không chút xa lạ: "Còn điều này tôi muốn nói cho anh biết, người đàn ông ngoại quốc "chết tiệt" mà anh hỏi tôi đó, AMar Khayyam... chính là nhà thơ lừng danh xứ Ba Tư...Khi khổ đau anh hãy tìm đọc sách của ông ấy. Tôi tin nó sẽ giúp ích cho anh rất nhiều...".

Cô đặt một nụ hôn mát lạnh đầy bất ngờ lên gương mặt thu hút ấy rồi thả từng bước chậm rãi trên lòng đường, dưới ánh đèn vàng, mọi thứ trở nên ấm áp, diệu kỳ. Qua hàng Oska, người đàn bà mang bao tải lúc ở khu chợ đang vô tư dựa lưng ngủ bên mảng tường vàng, miệng há hốc, rệu dãi, chốc chốc lại bật cười khanh khách khi mơ thấy điều gì hay ho. 

Và lão già mặc áo bu-dông xanh, chuyên đi chân đất, chiếc mũ lưỡi trai không rời khỏi đầu... mười năm rồi nụ cười vẫn y nguyên thế, ông dường như không hề già thêm chút nào, vẫn cái dáng điệu gặp ai qua lại cứ chìa những quân bài ra, cười phớ lớ "Coi bói không?". Rồi gã bê đê mặc bộ đồ da đen thít chặt ba vòng cơ thể chuyên coi chỉ tay đoán già đoán non tướng số cũng đang thức trong ngôi lều sát chợ với cơ man nào là nước hoa, mĩ phẩm, gã có một niềm đam mê với việc tô son trát phấn đến độ quên ăn quên ngủ, rồi gặp ai cũng chìa cái bàn tay sơn đỏ có chiếc nhẫn hạt xoàn xanh dương án ngữ, mà thiết tha hỏi: "Em...em, nhìn chị có đẹp hôn?". "Xía...dzậy mà không đẹp hả cha nội...". Gã chui ra khỏi lều, đi ngang qua cô và thả lại một thứ mùi nước hoa không thể ngửi được.

Cô đã đi bộ một vòng quanh thành phố và bất ngờ với những gì cô nhìn thấy. Nó đè bẹp hết mọi suy nghĩ bấy lâu nay trong cô. Rằng phải rời xa, phải đi khỏi cái thành phố luôn im lìm ngái ngủ này. Phải tìm cho mình một chân trời mới để không ủ dột, không hoang phí những ngày đang sống. Nhất định có cơ hội cô sẽ đi... 

Cô đâu ngờ rằng thành phố đang thức, thành phố đêm nay không ngủ cùng cô. Cô đã sai lầm khi giam mình trong căn gác trọ, không bươn ra khỏi ngõ tối cứ quanh quẩn với bản thảo, với thế giới của riêng mình để rồi kết luận bên ngoài cũng chỉ thế thôi, cũng chả có gì hay ho. Một thành phố chìm vắng và luôn đi ngủ sớm!

Tiến dần về đám đông, nơi có vùng ánh sáng trắng đang hắt lên, âm nhạc lúc sôi động, lúc rỉ rả... Cô lại tiếp tục bất ngờ đến mức sững lại, chỉ một giờ đồng hồ, nói chính xác hơn là 47 phút, giữa sự sống và cái chết. Trên bục cao sân khấu dựng giữa trời, chàng trai có gương mặt lạnh lùng ấy búng những ngón đàn girta điệu nghệ, ngón tay gầy và từng lọn tóc nâu rũ xuống: "Tôi xin người cứ gian dối/ cho tôi tưởng người cũng yêu tôi/ cho tôi còn được thấy đời vui...".

Cô khẽ nhếch môi cười nửa miệng, hóa ra cũng là một tay nghệ sỹ...

"Tôi không cần và nghi ngại chi/ Ai chê bai thân tôi khờ dại/ Tôi yêu người bằng hồn trắng tình trong/ tôi vẫn cứ đợi mong". 

Ánh đèn led, gương mặt chàng trai... hai thứ cứ nhập nhòa, đan xen... xa dần... xa dần rồi im vắng.

Tầng thứ 14 - Cô lễ tân xinh đẹp được thế chỗ bởi một cậu choai choai lém lỉnh. Ly cà phê lạnh ngắt như vừa được thêm đá. Cô tiến về phía ô cửa sổ ngồi ở vị trí như lúc cô đến. Ngoài kia những nhịp đời chung quanh đang vọng lại, thành phố hiện dần lên trong ánh sáng ngày, mặt biển lấp lánh. Cô cảm thấy lòng mình ấm áp và yêu đến day dứt mọi thứ thuộc về nơi này. Thầm cảm ơn thành phố đã thức cùng cô để cho cô nhận ra bao điều đẹp đẽ. Và để cô biết nâng niu hơn một tình yêu trong xa ngái - Người đàn ông mang thứ ánh sáng của ngàn sao và cả của những ngọn đèn vàng.  

Nắng xiên nhẹ vào ô cửa sổ cô vội vàng ký tên mình dưới một câu chuyện dài.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật