Mưa xuân ngoài ô cửa

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Cặp mắt của Thủy mọng nước… Hoan như thấy mình rơi xuống vực sâu. Mọi thứ xong hết cả rồi chỉ còn ba ngày nữa là Hoan lên xe hoa về nhà chồng. Mặc dù Hoan yêu Quân nhưng giữa hai người chưa có gì ràng buộc! Đám cưới phải hoãn lại thôi!
Mưa xuân ngoài ô cửa
Minh họa: Đỗ Dũng.

Chưa khi nào Hoan hồi hộp chờ cơn mưa xuân trở về như hôm nay. Phía ngoài ô cửa bầu trời đã xám xịt, cỏ cây cũng đang khao khát hạt mưa. Quân về thăm gia đình đang nói chuyện với cha ngoài phòng khách. Thu Nguyệt từ khi lọt lòng chưa được sống bên bố một ngày thế mà hôm nay nó ngồi trên đùi  Quân hàng giờ như đã thân thuộc từ lâu. Phía sau cánh cửa Hoan nghe rõ từng lời của cha:

- Nếu các con còn thương nhau thì về chung sống! Cha già rồi không sống được bao nhiêu nữa. Thấy vợ chồng chúng mày tan đàn sẻ nghé cha rất buồn.

Hơn ba năm không dài với một đời người nhưng nó là quãng thời gian cực nhọc nhất của Hoan. Trở về với Quân, Thu Nguyệt sẽ có bố và có anh có chị nhưng  Hoan không thể trở về sống trong căn nhà ấy và không thể phản bội Đức, họ đã đến với nhau bằng tình cảm yêu thương chân thành. Hai người chỉ đợi  Hoan li hôn xong là làm lễ cưới. Đứng giữa ngã ba đường Hoan chẳng biết đi lối nào?

Mưa xuân bắt đầu rơi khoảng sân ướt nước mưa. Trên bàn thờ hình người mẹ trong khung kính vẫn cười bí ẩn. Nén hương Quân thắp đã cháy hết, tàn hương cuộn thành một vòng tròn. Mẹ muốn nhắn gửi Hoan điều gì. Ngoài vườn màn mưa xuân dịu nhẹ, trong trẻo như chiếc khăn voan mỏng tô điểm thêm cho sắc đẹp của ngày mới. Quân về rồi nhưng giọng nói vẫn còn trong tâm trí Hoan:

- Thằng cả và con hai đã có gia đình rồi. Thủy thì cũng yên phận nơi Chín suối, anh muốn em trở về để Xuân Mai và Thu Nguyệt có một gia đình trọn vẹn.

Xuân Mai là con gái của Quân với Thủy. Hoan thương con bé phải sớm chịu cảnh mồ côi. Như Hoan ngày xưa phải gánh rất nhiều thiệt thòi, người cha yêu thương con gái tới đâu cũng không thay được vị trí của người phụ nữ trong gia đình. Mẹ Xuân Mai là người thế nào thì nó cũng không có tội. Về Pháp Luật Hoan và  Quân vẫn là vợ chồng. Hơn ba năm đi qua có nhiều biến cố Quân già đi tới hàng chục tuổi.

 Mặc dù không còn tình yêu nhưng Hoan có tình thương của một người phụ nữ với kẻ đã từng môi kề má ấp. Những hạt mưa nhỏ li ti giăng mắc khắp không gian như mạng lưới mờ ảo. Hoan đi trong khu vườn nhà mình. Nơi này gắn bó kỉ niệm tuổi thơ của ba anh em. 

Mỗi khi mẹ sinh một đứa con, cha lại trồng một cây trong vườn để làm kỉ niệm. Con trai cây mít, con gái cây bưởi, hơn ba mươi năm rồi, mùa xuân về cây vẫn đâm chồi nảy lộc. Những hạt mưa xuân nhỏ bé len lỏi vào từng kẽ lá, ngấm vào vỏ cây nhưng vẫn chưa thỏa cơn khát của mặt đất khi vừa đi qua một mùa đông khô hạn.

Con gái Thu Nguyệt của Hoan như hạt mưa xuân nhưng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Hoan. Đức gọi điện hỏi thăm Hoan. Hoan khóc nước mắt lẫn nước mưa chảy tràn trên gò má. Đức chính là người đã dẫn Hoan tới cửa thiền nhờ đó mà người phụ nữ vào lúc đau buồn tuyệt vọng nhất vì bị đổ vỡ, bị bội phản đã lấy lại được bình tâm trong cuộc sống.

Gặp Quân, Hoan lại càng nghĩ về Đức và thấy thương Đức rất nhiều, một người sống trong bóng tối nhưng có tâm hồn thánh thiện, luôn nhận những thua thiệt về mình. Gần đây khi nghe tin Thủy mất, nhiều lần Đức đã động viên Hoan: Nếu còn tình cảm với Quân thì nên trở về cho Thu Nguyệt có một gia đình hoàn thiện. Hoan đã khẳng định là chuyện đó sẽ không bao giờ diễn ra. Thái độ bội phản của Quân suốt thời gian qua đã làm trái tim Hoan nguội lạnh rồi.

Quá khứ với Quân như một thước phim quay chậm trong Hoan. Quân và  Hoan cũng đã từng có một quãng thời gian hạnh phúc. Ngày ấy, khu công nghiệp Bắc Ninh trong một ngày mùa xuân dịu nhẹ. Hoan vừa đặt ba lô xuống chiếc giường cá nhân thì chị Liên ở cùng khu trọ chạy sang:

- Người bữa trước chị nói chuyện với em hôm nay lên chơi! Anh ấy đi mua thiết bị cho nhà trường. Lát nữa em qua phòng chị ăn cơm.

Không có duyên thì là bạn chẳng có sao.

 Mưa xuân mang theo hơi ấm, đánh thức vạn vật cuộn trào lên sức sống sau một giấc ngủ đông dài. Thảm cỏ trong  khu công nghiệp xanh mượt. Những ô cửa kính  loáng nước mưa. Quân đi dạo cùng  Hoan trên con đường có rất nhiều lá mới. Người đàn ông trung tuổi, dạn dày gió nắng dành cho Hoan nụ cười thân thiện và ánh mắt trìu mến thương yêu. Quân nói khẽ nhưng vẫn đủ để  Hoan nghe:

- Vợ chồng anh li hôn được ba năm rồi! Vợ chồng có hai đứa con giờ đều ở với anh. Đứa con gái thứ hai năm nay cũng bước vào tuổi trăng tròn nó rất cần một người phụ nữ để chia sẻ những việc không thể nói với bố. Vợ cũ anh đã vào Tây Nguyên làm cho một trang trại  trồng cà phê. Từ ngày li hôn cô ấy chưa một lần về thăm nhà.

Đôi má Hoan ửng đỏ giấu trong cơn mưa chiều. Họ trở về nhà trọ, Quân đã đặt lên má Hoan một cái hôn vội vàng, nóng bỏng. Hạt mưa xuân hồn nhiên mơn man những búp nõn đỏ tía của cây lộc vừng ở khu công nghiệp và chồi non xanh biếc của cây bàng trên con đường giúp  Hoan thấy yêu thêm mùa xuân mới. Hơn mười năm làm công nhân ở nhà trọ, cần mẫn gửi tiền về giúp cha cũng quá nhiều rồi,  Hoan phải có một gia đình để sinh ra những đứa con.

Người phụ nữ không chồng như cỏ cây thiếu hạt mưa, một ngày mai sẽ héo khô dưới nắng trời; như dòng sông thiếu nguồn nước, ngày một ngày hai sẽ cạn khô; như cái lá thiếu nắng trời không thể quang hợp làm ra tinh bột…

Làng quê hẻo lánh của Hoan người ta vẫn truyền miệng câu ca dao: “Gái có chồng như chông như mác; gái không chồng như rác như rơm”. Gần ba mươi tuổi Hoan đã gặp rất nhiều gia đình vợ chồng li hôn các con đều ở với mẹ. Hai đứa con cùng ở với Quân hẳn đây phải là người cha thương con nhiều lắm. Gương mặt Quân hiền và phúc hậu biết nhường nào?

Tuy không là giáo viên nhưng Quân cũng làm việc trong nhà trường  chắc phải là người rất đạo đức. Thái độ lịch thiệp cách nói năng nho nhã cũng đủ để cho Hoan biết Quân là người chồng lí tưởng cô mong đợi bấy lâu nay. Anh có địa vị xã hội, có điều kiện kinh tế (không giàu nhưng cũng đủ cho Hoan một cuộc sống bình yên).

Quân là người từng trải mỗi lúc ở bên nhau Hoan đều được hưởng những giây phút thăng hoa. Tự nhiên Hoan thấy giận người phụ nữ chưa một lần gặp mặt, tại sao chị lại bỏ một người đàn ông tốt như Quân. Mẹ của Hoan mất sớm.

Cha Hoan gà trống nuôi con, Hoan cũng hiểu được phần nào khi trong nhà thiếu bàn tay người phụ nữ. Mỗi lần Quân tới thăm, Hoan như cái cây, nhựa sống bấy lâu được tích tụ, âm thầm trong thân cây, nghe tiếng gọi thân thương của mưa xuân sự sống bừng lên mạnh mẽ. Quân không chỉ là cơn mưa rơi xuống miền nắng hạn mà còn là tia nắng ban mai tô điểm cho trời xuân của Hoan thêm đẹp. Mở cửa là Hoan thấy mùa xuân, từng giọt nước long lanh phản chiếu ánh nắng non tơ, như muôn vàn hạt pha lê đính trên lá cành. 

Quân và Hoan về quê đăng kí kết hôn. Với  Hoan có niềm vui nào bằng khi được cầm bút kí vào tờ giấy nhiều năm mỏi mắt mong chờ. Mùa xuân giúp  Hoan trẻ lại tuổi đôi mươi. Mưa xuân làm đất trời, con người cũng tràn trề trong xuân tình, trong men say.

Quá yêu, Hoan đã không nhận ra trên con đường làng có nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ. Người phụ nữ mang cái bụng chửa nặng nề bước vào sân. Quân niềm nở:

- Thủy đấy hả em? Vào nhà chơi đi lát nữa mẹ anh về! Sắp sinh rồi đi lại ít thôi phải giữ sức khỏe chứ! Con là của chung nhưng phụ nữ phải mang gánh nặng chẳng ai chia sẻ được.

Quân nhìn Hoan giục:

- Chuẩn bị đi! Anh chở ra bến xe về nhà kẻo tối! Trăm cây số có ít đâu!

Cặp mắt của Thủy mọng nước…  Hoan như thấy mình rơi xuống vực sâu. Mọi thứ xong hết cả rồi chỉ còn ba ngày nữa là Hoan lên xe hoa về nhà chồng. Mặc dù Hoan yêu Quân nhưng giữa hai người chưa có gì ràng buộc! Đám cưới phải hoãn lại thôi!

Thủy không có tội, đứa trẻ cũng không có tội. Quân chở  Hoan ra bến xe, mưa xuân âu yếm vuốt ve mái tóc. Mưa không biết là trái tim của Hoan đang vụn vỡ như ruộng ải gặp mưa rào.  Tiếp tục làm lễ cưới với Quân thì quá nhẫn tâm với Thủy. Hoan bước ra khỏi chiếc ô Quân che cho mình. Mưa thoáng qua chứ không làm ướt áo. Mưa êm ái, nhẹ nhàng. Phòng chờ xe vắng khách, Quân cầm tay người yêu ấp vào ngực mình để Hoan cảm nhận được nhịp đập của trái tim. Giọng Quân thủ thỉ rót vào tai Hoan những lời ngọt ngào:

- Anh chỉ yêu mình em thôi! Nếu không lấy được em, anh sẽ cắt tóc đi tu để bọn trẻ ở nhà với bà nội của chúng! Anh không yêu Thủy! Trong lúc quá chén anh đã bị cô ấy lừa! Thủy là người tốt anh đâu phải tới tận Bắc Ninh tìm em.

Về nhà thấy cha đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới Hoan không dám nói những chuyện vừa diễn ra! Mặc dù  Quân và Thủy đã có con nhưng họ chưa được Pháp Luật thừa nhận. Hoan và Quân đã có giấy đăng kí kết hôn rồi! Mặc dù chưa cưới nhưng Hoan đã sống với Quân như vợ chồng, cả khu trọ đều biết, cả phân xưởng đều biết, bạn bè ai cũng biết.

Việc  Quân và Thủy có con trong gia đình Hoan vẫn chưa ai biết. Hoãn đám cưới cả nhà biết ăn nói với họ hàng làng xóm như thế nào? Cha có chịu được cú sốc này không? Linh hồn mẹ nơi suối vàng liệu có vui khi con mình lỡ dở.

Quân không yêu thủy, Hoan nhận ra qua ánh mắt của Quân. Trái tim đã mách bảo cho Hoan biết Quân chỉ yêu mình Hoan thôi. Thủy là người đàn bà giả dối, chắc gì đứa con đó đã là của Quân. Người phụ nữ đơn giản với người này thì cũng dễ dãi với kẻ khác! Tiếng chuông điện thoại reo, Quân hối lỗi vì không nói cho Hoan biết trước.

Ngay sáng hôm sau Quân đã ở nhà người yêu, thú nhận tất cả với cha của Hoan. Quân là một người thành thật cả nhà đều bảo vậy. Hoan đã không thể từ chối việc lên xe Hoa. Làn mưa bụi hôm đó gọi mời được cả những cánh chim nhỏ trở về từ phương Nam.

Trên con đường về nhà chồng  Hoan nhìn thấy một cánh chim cô đơn trong gió. Chim sa, cá nhảy là điềm chẳng lành nhưng ngoài Hoan ra thì chẳng có ai để ý. Về làm vợ Quân không phải thức khuya dậy sớm cho kịp giờ làm và được  no đủ về tình cảm Hoan như cỏ cây mùa xuân xanh tươi mơn mởn. Hoan đón nhận Quân trong cơn khát của mảnh đất khô cằn có nước về, nhưng bông hoa chưa kịp kết quả thì cơn bão đã tới. Nó phá tan tòa lâu đài ảo tưởng được xây bằng bong bóng xà phòng mà bấy lâu Hoan không biết.

Người nhân viên của ngân hàng huyện tới thăm như một cơn gió lạnh tràn vào nhà. Họ đặt lên bàn tờ giấy đòi thanh toán nợ.  Hoan đọc đi đọc lại rất nhiều lần vẫn không tin vào mắt mình. Khoản  vay mới ba năm nhưng vừa bằng số tiền Hoan tiết kiệm được trong mười năm. Nếu không trả nợ thì lãi mẹ đẻ lãi con chẳng mấy mà bị mất ngôi nhà. Những đứa con riêng của  Quân có thể về sống với bà nội còn vợ chồng Hoan thì sống ở đâu? Rồi còn những đứa con do Hoan ngày mai sinh ra nữa chứ? Đứa trẻ nào thì cũng không có tội, nó phải có mái nhà che nắng che mưa. Hoan giờ là người vợ, người mẹ của gia đình thì phải có trách nhiệm với mái ấm của mình. Ôm vợ vào lòng Quân thì thầm:

- Khoản tiền đó là do anh vay xây ngôi nhà này! Em cho anh mượn tạp cuốn sổ tiết kiệm, vợ chồng mình ăn nên làm ra, rồi sẽ để cho con của chúng ta cuốn sổ khác. Mình là người một nhà tiền nào thì cũng là của chung.

Quân lại đặt lên môi vợ một nụ hôn nồng thắm nhưng hôm nay Hoan thấy buồn nôn vì mùi rượu, mùi thu‌ốc là‌o và mùi nhiều ngày chồng chưa tắm rửa. Nhưng cảm giác đó cũng mau chóng qua nhanh khi Hoan gặp những tia nắng ban mai của ngày mới và khi những giọt nước mắt của  Quân lăn trên gò má đã nhăn lại vì lo âu.

Từ khi có vợ việc làm ăn của  Quân trở nên thất bát. Hai người trái mệnh nên mới vậy, Quân có một cuốn sách nói về tuổi kết hôn. Hoan không tin nhưng đọc nhiều cũng cảm thấy đúng, tại sao Quân không xem kĩ trước khi tục huyền. Sông có khúc người có lúc, ngày mai trời lại sáng thôi. Giúp chồng có thêm vốn làn ăn, số vàng Hoan tiết kiệm được cũng theo anh vào chiếu bạc.

Mỗi ngày  Quân một lún sâu vào vòng đỏ đen nhưng Hoan không biết những việc làm khuất tất của chồng. Từ xa về làm dâu  Hoan mới chỉ quen những người họ hàng gần gũi, quá mải mê với ruộng vườn người vợ không biết những việc diễn ra quanh mình.

Nhiều khi Hoan còn cảm thấy có tội vì là nguyên nhân gián tiếp khiến việc kinh doanh của anh trở nên đổ vỡ. Nhà bốn miệng ăn hai đứa con vẫn còn đi học, đồng lương viên chức sao đủ. Quân phải đi làm ngoài giờ cũng dễ hiểu thôi. Tháo chiếc nhẫn cưới đưa cho Quân lòng Hoan chợt buồn. Lấy chồng gần năm rồi mà cái bụng vẫn cứ lép kẹp. Hoan tìm đến bác sĩ. Quân từ chối uống thuốc:

- Tôi ngủ với ai cũng một lần là mang thai, chỉ có mình cô là năm rồi chưa có kết quả. Cô cũng phải kiếm việc gì làm đi chứ, ăn bám chồng mãi không ngượng sao? Sức đâu mà tôi nuôi cô được mãi.

Mùa xuân vẫn còn cơn gió lạnh, khiến  Hoan cảm thấy gai người. Suy nghĩ kĩ thì Quân nói cũng không sai. Hoan phải có việc làm tự nuôi sống chính bản thân mình. Thủy có con với Quân thì vợ chồng  Hoan chưa có tin vui không phải lỗi do Quân. Đi làm được các chị cùng công ti  mách nước, Hoan cắt thuốc bắc ngâm rượu cho chồng uống. Rượu là món khoái khẩu của  Quân, ngày nào anh cũng phải uống một cốc lớn. Rượu thuốc ngấm lâu Quân yêu vợ nhiều hơn.

Mùa xuân hoa đậu quả. Mắt thường ai thấy dòng nhựa nóng đang cuồn cuộn nuôi dưỡng những mầm non bé bỏng còn ẩn nấp trong thân cây? Hoan giữ kín chuyện, người vợ muốn dành cho chồng sự bất ngờ. Khi cái thai không thể giấu được nữa  Hoan mới cho chồng biết. Quân không chút niềm vui khi nghe vợ báo tin. Quân cười khẩy:

- Chắc gì đứa trẻ này đã là con tôi! Cô ở nhà hàng năm không có thai đi làm hai tháng có chửa tin làm sao được?

Nhiều việc trong cuộc sống khi nhận ra thì đã muộn. Quân là một kẻ chỉ biết yêu bản thân mình và thỏ‌a mã‌n bản năng một cách tự nhiên như là một con thú, không có sự kiềm chế của một con người.  Hoan có bầu việc chăn gối không còn mặn nồng như trước. Người mẹ phải bảo vệ giọt máu của mình. Đứa con mà  Hoan mong đợi từ lâu lắm rồi! Để có nó người mẹ đã phải đánh đổi mười năm lao động miệt mài và đời con gái trong trắng.

Thiếu người thỏ‌a mã‌n sinh lí, Quân lại tìm đến Thủy. Hoan cho qua tất cả, cái người  vợ cần thì giờ đã có rồi. Dù sao thì  Hoan vẫn là một người vợ hợp pháp, sinh con xong thì mọi việc sẽ thay đổi. Hơn năm chung sống người vợ hiểu tâm lí của chồng.  Hoan xin vào ở trong khu tập thể của công ty cuối tuần mới lại về nhà. Cả đi và về gần năm mươi cây số sẽ không an toàn cho mẹ và bé, bác sĩ đã khuyến cáo Hoan không dám trái lời. Nhưng Quân đã cắt nốt chút tình cảm mong manh, khi cái thai mới sáu tháng tuổi!

 Lí do Quân đưa ra đã thuyết phục được người thân tin đứa bé không phải là giọt máu của dòng tộc. Họ hàng nhà chồng không ai tới thăm khi  Hoan vượt cạn một mình nơi bệnh viện. Người vợ cũ của Quân tới chơi, chị nắm chặt bàn tay của Hoan cặp mắt ngấn nước, cùng là phụ nữ nên họ dễ cảm thông:

- Nghe các cháu kể chuyện chị biết em là người tốt! Hai mươi năm chung sống chị còn phải li hôn thì em ở thế nào được. Con người này khó lường lắm em ạ!  Đừng giận Thủy, cô ấy cũng chỉ là nạn nhân.

Hoan tự trách mình nếu biết chia sẻ với Thủy dừng đám cưới lại thì đã không ra nông nỗi này. Nhưng dù sao thì Hoan cũng có được đứa con rồi! Thu Nguyệt là máu thịt của Hoan, con cho Hoan được cảm giác làm mẹ thật tuyệt vời. Hoan lơ đãng nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ. Cây cau già gẫy ngang thân ruột rỗng tếch. Tự nhiên có nhiều vỏ bọc khéo léo mà chỉ khi vỡ tung mới nhận ra bên trong mục ruỗng.

Thu Nguyệt lọt lòng mẹ đã phải đi ở nhà trọ vì bố nó không nhận con; vì  ông ngoại không cho mẹ nó về nhà. Phong tục của làng Hoan con gái đi lấy chồng, sinh chưa đủ trăm ngày không  được về nhà của cha mẹ. Một hủ tục chưa thể đổi thay. Nhưng bao nỗi đắng cay giờ đã qua rồi! Thu Nguyệt đã biết hát cho mẹ nghe khi Hoan đến lớp mầm non đón con. Gặp Đức Hoan muốn li hôn để xây dựng hạnh phúc mới. Quân xé tan tờ giấy ném vào mặt Hoan:

- Cô phải trả cho tôi khoản tiền danh dự thì mới có được chữ kí. Hai lần li hôn tôi còn mặt mũi nào mà nhìn xóm làng và đồng nghiệp.

Việc đó diễn ra chưa lâu, Hoan chưa kịp đơn phương li hôn theo Pháp Luật thì Hôm nay Quân lại tới xin lỗi muốn đón hai mẹ con trở về. Nét mặt và giọng nói thành khẩn của Quân Hoan đã được thấy trước ngày vu quy và khi Quân vét nốt những đồng tiền cuối cùng của Hoan đi trả nợ. Mọi thứ lại hiện về trong trí nhớ của người phụ nữ như một cuốn phim chậm. Quân hối lỗi thật lòng hay không muốn cho Đức đến với Hoan? Nếu Thủy không ra đi thì hôm nay Quân có đến không? Hơn ba năm kể từ khi Thu Nguyệt ra đời Quân không được một lời thăm hỏi. Đức yêu Thu Nguyệt tới đâu thì cũng không phải là cha ruột. Khi họ có con chung Thu Nguyệt có còn được Đức yêu thương nữa không?

Một mình đi trên đê lắng nghe tiếng cựa mình của đất do mưa xuân đem tới, nhưng Hoan không cảm thấy vui. Bát nước đổ xuống đất rồi vớt lên thì bao giờ đầy được. Mới hôm nào Hoan cũng một mình đi trên con đê này lắng nghe con cựa mình  trong dạ. Nếu không có cái đạp mạnh của con bé thì  mẹ nó cũng xuôi theo dòng sông rồi.

 Hai triền đê làn sóng cỏ non chạy dài, nối tiếp nhau trải tới tận chân trời. Giọt mưa xuân nghiêng mình đậu trên lá cỏ. Người nông dân gánh mạ ra đồng, diện tích không thay đổi mà gạo thóc lại nhiều lên. Có phải lúa mới tốt hơn không? Lâu lắm rồi Hoan cũng không để tâm đến việc cấy trồng. Nghĩ đến Đức, nước mắt Hoan lại trào lên, một nỗi se sắt dịu dàng lan trong tim cô khi mùa xuân đang dâng lên ở ngoài khung trời rộng.

Hải  Phòng tháng 1 2020

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật