Ba người hành hương

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Sau nhiều ngày rong ruổi trên lưng ngựa, cuối cùng ba người hành hương cũng đã đến được ốc đảo Ziza. Gaspar, người thông thái nhất trong số họ, ra lệnh hai ông bạn của mình: “Chúng ta sẽ trú chân tại đây!”. Người thứ hai mang tên Melchior hỏi: “Vậy thì số vàng chúng ta mang theo người thì sao?”.
Ba người hành hương
Minh họa: Ngô Xuân Khôi

“Không ai biết chúng ta đem vàng theo người, vậy nên chúng ta chẳng có gì phải sợ trộm cả!”. Một anh chăn cừu từ thị trấn trên ốc đảo Ziza tới để đón ba người hành hương. Gaspar hỏi anh ta: “Tên anh là gì vậy?”. “Thưa ông, tên tôi là Ramoth”. - Người chăn cừu đáp.

“Ta sẽ cho anh một đồng vàng này. Đổi lại, anh hãy dắt ngựa của chúng ta đi ăn và uống nước. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục hành trình của mình!”. Chờ đến khi anh chăn cừu dắt ngựa của họ đi, Balthazar, người hành hương thứ ba, mới nói với Gaspar: “Tôi không thích nghỉ lại tại đây chút nào cả. Đáng lẽ chúng ta phải đi buổi đêm lúc mát mẻ, rồi tìm chỗ tránh nắng khi mặt trời lên!”. “Bây giờ không phải là lúc để chúng ta cãi nhau, Balthazar à. Chúng ta đều đã kiệt sức rồi!”.

Trong khi Balthazar và Melchior mải dựng lều trại, Gaspar tiến vào thị trấn. Kẻ đầu tiên mà Gaspar gặp là một người đàn ông lực lưỡng, đeo thanh kiếm bên hông. Người đàn ông lên tiếng chào: “Chào ông! Tôi là Nevar. Ông có phải là một người hành hương không?”. “Đúng vậy! Tôi và hai người bạn của mình hành hương từ phía Đông tới đây!”.

Nevar hơi ưỡn ngực ra: “Nếu trong túi ông có tiền dư, thì hãy đến gặp tôi ở chỗ bên đống lửa sau khi mặt trời đã lặn. Ở đó chúng tôi rất sẵn rượu, xúc xắc và phụ nữ để chia sẻ với ông… Tất nhiên là với một mức giá rồi!”.

Gaspar quay đi để Nevar không nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt ông. Vị khách hành hương tiếp tục đi cho đến khi ông nhìn thấy một thiếu nữ vác cái bình gốm trên vai. Đôi tay mảnh khảnh của cô bé không thể nào vác nổi chiếc bình nặng, và thế là nó tuột khỏi tay cô rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô bé ngồi sụp xuống rồi ôm mặt khóc.

“Cháu bé à, đừng khóc nữa. Cái bình vỡ thì có thể mua cái bình mới thôi mà!”. - Gaspar tìm cách an ủi cô bé. “Nhưng bố cháu sẽ đánh cháu mất!”. - Cô bé nức nở. “Cháu hãy cầm lấy đồng tiền này rồi nói với bố rằng ông Gaspar va vào cháu và khiến chiếc bình bị vỡ… Cháu tên là gì vậy?”. “Cháu là Thantia, con gái của Nevar!”. “À! - Gaspar kêu lên một tiếng, vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện. Ông dúi đồng tiền vào tay Thantia, rồi sau đó trở lại chỗ cắm trại.

Vừa nhìn thấy Melchior ngồi bên đống lửa, ông hỏi: “Thế số tiền vàng anh giấu đi đâu rồi?”. “Dưới đáy bao lúa mỳ này! - Balthazar chỉ tay vào cái bao ông đang ngồi trên - Tôi nghe nói rằng ở đây người ta tổ chức đánh bạc vào buổi đêm!”. “Chúng ta là những người hành hương, không phải là con bạc!” - Gaspar hơi lên giọng.

Lúc đó có một ông cụ trên đầu chỉ còn lơ thơ mấy sợi tóc bạc kéo tay Gaspar: “Có phải ông là người hành hương không?”. “Đúng vậy! Ba người chúng tôi hành hương từ Ba Tư đến đây!”. “Tôi đoán rằng các ông cũng đi tìm chân lý như những người hành hương khác, có đúng không?”. - Ông cụ thì thầm.

Trước khi Gaspar kịp đưa ra một câu trả lời, ông cụ bị một người xồng xộc đẩy ra một bên. Anh ta gầm gừ trong khi đặt một tay lên thanh kiếm bên hông: “Tôi có chuyện phải nói với ông. Con Thantia nhà tôi nói rằng chiều nay ông đã đưa nó một đồng tiền vàng?”.

“Đó là vì tôi đã làm vỡ cái bình của cháu nó!” - Gaspar đáp. “Tôi không quan tâm! Không ai được động đến con gái tôi hết! Ông phải đi ngay trong đêm nay!”. “Chúng tôi sẽ rời đi vào sáng mai!”. Nghe Gaspar trả lời như thế, anh ta tức giận rút thanh kiếm ra. Người hành hương nhanh chóng lao vào và đẩy anh ta ngã xuống đất, rồi rút được thanh kiếm ra khỏi tay anh ta.

Vừa lúc đó thì Thantia chạy đến la lớn: “Cha ơi! Ông này không làm gì con đâu!”. “Cái con này mày có im không hả!” – Anh ta lấy một thanh củi đang bốc cháy ném về phía Gaspar, nhưng cú ném chệch hướng khiến thanh củi rơi đúng vào chuồng ngựa. Ngay lập tức toàn bộ khu chuồng ngựa bắt lửa cháy bùng lên.

Khi cả ba người hành hương về đến chỗ cắm trại của mình, họ nhìn thấy cô bé Thantia đang trốn sau mấy cái bao tải. “Các bác ơi! - Cô bé cầu khẩn - Xin các bác hãy cho cháu đi theo các bác. Cháu sợ bố cháu sẽ đánh cháu đến chết mất!”.

Gaspar bỗng cảm thấy xót xa khi nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt cô bé. Ông quay sang hai người bạn đồng hành của mình nói: “Chúng ta không thể để Thantia ở lại đây được!”. “Không được! - Balthazar phản đối - Chúng ta là những người hành hương. Làm sao mà một đứa bé có thể chịu nổi hành trình gian nan của chúng ta được chứ! Mà chúng ta lại còn phải đến được Jerusalem trước khi năm mới tới!”. “Hay là các ông hãy để Thantia lại với chúng tôi? Bà nhà tôi sẽ chăm sóc cho con bé!” - Cụ già gợi ý. Trong khi Melchior và Balthazar đồng ý ngay lập tức, Gaspar phải suy nghĩ một lúc rồi mới chấp nhận đề nghị của ông cụ.

*

Khi Balthazar tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, theo lệ ông ta kiểm tra ngay số tiền vàng. Một giây sau đó, hai người còn lại giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét của Balthazar: “Mất rồi! Vàng của chúng ta mất rồi!”. Trong khi Balthazar còn đang vò đầu bứt tai, Gaspar bình tĩnh xem xét hiện trường. Quả thật là trong túi lúa mỳ không còn một đồng vàng nào cả. Trong khi đó, không có dấu hiệu gì rằng đã có kẻ trộm lẻn vào trong lều lúc họ ngủ cả. “Chẳng lẽ là vàng đã bị trộm trước khi chúng ta rời khỏi Ziza?”. “Chỉ có thể là con bé đó! Chắc chắn là nó đã lục lọi mấy cái bao tải và tìm thấy chỗ tiền vàng!” - Balthazar giận dữ hét lên.

“Không phải là không có khả năng điều đó đã xảy ra! - Gaspar trầm ngâm - Nhưng tôi không nghĩ rằng cô bé đó lại làm thế được!”. “Không có tiền thì làm sao chúng ta tiếp tục hành hương được?!”. “Chúng ta sẽ trở lại Ziza để tìm bằng được tiền của mình!”. Và thế là cả ba người hành hương lại leo lên ngựa phi nước đại về phía ốc đảo.

*

“Lão già kia! Trả con gái lại cho tôi! – Nevar (bố của cô bé) vừa liếc thấy Gaspar đã hét lên. Nếu không có mấy người dân làng khác kìm lại thì anh ta đã nhảy xổ vào người hành hương. “Con gái anh vẫn còn an toàn!” - Gaspar kêu lên, rồi yêu cầu ông cụ hôm qua đem trả Thantia cho bố cô bé. Sau khi nói mấy lời giận dữ với con gái và đuổi cô bé về nhà, Nevar và dân làng quay trở lại việc dọn dẹp đống đổ nát. Chẳng nói chẳng rằng, ba người hành hương cũng kéo ống tay áo lên mà giúp đỡ họ.

Sau khi đống đổ nát đã được dọn dẹp xong, Gaspar đến cảm ơn ông cụ già vì đã chăm sóc Thantia, đồng thời nói với ông về tình cảnh của ba người họ.

“Vậy thì các anh định tìm ra tên trộm như thế nào?” - Cụ già lo lắng hỏi.

“Ông không phải lo. Trong số chúng tôi có một người có khả năng nói cho tôi biết được danh tính thật sự của kẻ trộm!”.

“Nhưng mà chính anh nói là không ai nhìn thấy tên trộm mà?! Chẳng lẽ các anh có tài nhìn vào quá khứ?”.

“Ông hãy cứ tập trung dân làng lại rồi tôi sẽ cho ông thấy!”.

Đúng như lời hẹn, chỉ một tiếng sau ông cụ đã tập trung được tất cả dân trong thị trấn lại. Đứng trước họ, Balthazar bắt đầu toát mồ hôi vì hồi hộp. Ông ta thì thầm vào tai Melchior: “Này Melchior, anh đã nghĩ ra được rằng tên trộm là ai chưa?”. “Chưa! Có quá nhiều kẻ tình nghi, từ gã Nevar đến cô bé Thantia. Thậm chí cả ông cụ đã giúp chúng ta hôm qua cũng có thể là kẻ trộm!”. “Làm sao mà Gaspar cóthể tìm ra tên trộm được kia chứ?”. Đúng lúc đó thì Gaspar đủng đỉnh dắt con ngựa lại gần và tuyên bố: “Chính người bạn bốn chân này sẽ cho chúng ta biết danh tính thật của tên trộm!”.

Mọi người có mặt khi đó chết đứng một lúc, rồi tiếng khúc khích bắt đầu vang lên. Ngay cả Balthazar cũng bật cười: “Làm sao mà con ngựa “nửa chữ bẻ đôi” cũng không biết lại chỉ ra kẻ trộm được?”.

Gaspar thản nhiên bốc từ trong túi ra một nắm lúa mì. Vừa ngửi thấy mùi hương, con ngựa đã vội dũi mõm vào tay ông ta mà ăn ngốn ngấu.

“Mọi người có công nhận với tôi rằng con ngựa này đang rất đói không?”. Gaspar dõng dạc hỏi. Những tiếng rì rầm “Ừ, thì sao” nổi lên giữa đám đông. “Chiều tối hôm qua tôi đã dặn Ramoth…- Người hành hương chỉ tay về phía anh chăn cừu - …là hãy cho mấy con ngựa của chúng tôi ăn. Nếu đã ăn rồi thì làm sao mà nó vẫn còn đói như thế này!”. “À, ừ, thì…”. - Anh chăn cừu ngắc ngứ. “Anh hãy nói thật đi! Có phải anh đã phát hiện ra trong túi lúa mỳ của chúng tôi có giấu vàng nên mới ăn trộm không? Rồi sau đó vì không muốn chúng tôi nhận ra rằng chiếc bao quá nhẹ vì không có vàng, nên anh mới không lấy lúa mỳ cho lũ ngựa ăn, hả?!”. Trước cái trừng mắt của của Gaspar, Ramoth mới vội quỳ xuống nhận hết tội lỗi của mình. Cụ già kêu dân làng dẫn Ramoth đi, rồi xin lỗi ba người hành hương vì điều mà họ đã phải chịu.

Gaspar bỗng khẩn khoản: “Năm mới cũng đã sắp tới. Đây là thời điểm để người ta tự nhìn lại bản thân và tìm lại được sự thật về mình. Xin ông hãy nhẹ tay với Ramoth để anh ta có cơ hội làm được điều đó!”. “Tôi cũng mong rằng ba anh cũng tìm được chân lý về mình trên con đường hành hương!” - Cụ già chân thành lên tiếng. Và thế là ba người khách hành hương lại nhảy lên ngựa tiếp tục chuyến hành trình đến Jerusalem của mình.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật