Lão Chu đi giày da

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Công ty chúng tôi là một doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn, cán bộ, nhân viên, công chức... đều phải ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ khi đến làm việc. Riêng lão Chu, Chủ nhiệm Văn phòng công ty thì lại ăn mặc rất tùy tiện, khác người. Bởi vì lão được coi là “Nhất triều nguyên lão” của công ty, đức cao vọng trọng nên ngay đến Tổng Giám đốc công ty cũng phải có phần kính nể lão.
Lão Chu đi giày da
Minh họa: Lê Tâm.

Đương nhiên, ăn mặc như thế nào là việc riêng của lão Chu, thế nhưng cứ đến những ngày hè nóng nực là chúng tôi lại rất khổ sở vì lão. Lão Chu vốn không chịu được nóng nên trời mới vừa vào hè là lão đã mặc chiếc quần soóc bò, đi đôi săng đan. Nên biết là, chân lão rất nặng mùi, nhưng không bao giờ lão chịu đi giày da, chỉ cần lão bước vào phòng là cái mùi từ đôi chân lão bốc lên nồng nặc.

Nhưng lão chẳng thèm quan tâm. Hằng ngày chẳng có việc gì làm là lão lại đi từ khoa này sang khoa khác và mọi người trong công ty cứ thế mà âm thầm bị lão tr‌a tấ‌n. Cũng vì đôi chân bốc mùi nên thi thoảng lão lại bị Tổng Giám đốc gọi lên “xạc” cho một trận, nhưng lão chỉ cười hì hì mà rằng: “Nhiều năm quen rồi, không sửa được”.

Học vấn của lão Chu thuộc loại thấp nhưng vợ lão lại là một cựu sinh viên đại học. Chúng tôi đã gặp bà ấy vài lần, tuổi trạc ngoài bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề, toàn thân toát ra một vẻ cao nhã, có dáng dấp của một quý tộc. E hèm, một người lúc nào cũng toe toét, lôi thôi, người kia thì trang nhã, tinh tế... chẳng hiểu sao ông trời lại bày ra cái trò cười mà đem họ ghép được thành một đôi, thế có lạ không chứ!

Ngay đến vợ lão Chu thấy lão không chịu đi giày da thì cũng thấy rất phả‌ּn cả‌ּm nên đã khuyên nhủ cũng có mà xỉ mắng cũng có, nhưng lão cứ giả điếc, bỏ ngoài tai hết.

Hôm đó, lão đến cơ quan với bộ dạng lén lén lút lút, cứ thập thò mãi ở cửa phòng làm việc, thấy không có ai để ý thì mới lỉnh về ngồi lặng lẽ ở bàn làm việc của mình. Chúng tôi đều thấy kỳ lạ, hôm nay ông ấy làm sao ấy nhỉ? Tỷ mỷ “soi” lại một lần nữa xem, hà! Ông trời đi vắng, lão Chu đi giày da! Đây là việc mà từ trước tới nay chưa từng xảy ra, mọi người lập tức quây lấy lão Chu, hỏi lão xem có chuyện gì. Mặt lão đỏ ửng như con tôm luộc, ấp úng: “Là bà xã tớ...”. Chúng tôi thắc mắc, mấy năm nay vợ lão đã làm đủ mọi cách để ép lão đi giày, chỉ còn thiếu nước làm ầm lên đòi ly hôn nữa thôi, rốt cuộc lần này bà ấy dùng chiêu gì vậy nhỉ?

Đúng lúc đó, vợ lão Chu đang trên đường đi làm tiện thể ghé qua chỉ để xem hiệu quả ra sao, thấy chồng mình đi giày da thì mỉm cười đắc ý. Khi chúng tôi xúm lại “phỏng vấn” thì bà ấy tủm tỉm: “Các chú cứ xem chân lão ấy rồi khắc biết...”. Mọi người quay lại nhìn, ờ, chân lão Chu có gì khác lạ đâu nhỉ! Riêng lão Chu nghe vợ nói thế thì giật mình, chuồn lẹ vào toilet.

Trưa hôm ấy công ty có khách quan trọng. Tổng Giám đốc thấy lão Chu đi đôi giày da bóng lộn thì rất vui, bảo lão cùng đi tiếp khách.

Tửu lượng của lão Chu chẳng được là bao, vừa về đến công ty là lão đổ kềnh ra ghế, ngáy ầm ĩ. Thấy cơ hội đã đến, chúng tôi xúm lại, tự bịt mũi rồi hè nhau tháo giày, cởi bít tất của lão ra xem, mọi người được một phen ôm bụng cười lăn lộn.

Thì ra, cả mười móng chân của lão Chu đều đã được sơn đỏ chót. Chắc là do vợ lão thừa lúc chồng mình ngủ say đã lén lấy sơn móng tay tô lên móng chân của lão. Hèn chi!

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật