Sát phu

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Theo thông tin mà thám tử tư báo cáo, thình lình tôi được biết anh ấy là người đã bị chết, năm ấy có nhiều người đã từng chứng kiến cái chết của anh ấy, điều đó không cần phải hoài nghi. Chỉ là, xác của anh ấy sau đó được đưa vào quàn tại “Thái Bình Gian“ rồi mất tích một cách đầy bí ẩn...
Sát phu
Minh họa: Phạm Minh Hải.

Trong một quán bar rất bình thường.

Ngồi bên chiếc bàn được kê trong góc quán, YanXiu đang trải rộng một tờ báo, chăm chú đọc. Một lát sau, người mà YanXiu đang chờ đã tới.

"Xin chào, YanXiu đại sư!" - Chị ta chìa tay phải về phía YanXiu. YanXiu buông tờ báo, nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt: Cô ta quá đẹp! Chỉ tiếc rằng, hình như do thiếu sắc hồng của máu nên khuôn mặt có phần tai tái, bờn bợt.

"Giá của tôi rất là cao đấy!" - YanXiu đi thẳng ngay vào vấn đề.

"Đây là tiền đặt trước" - Người đàn bà móc từ trong cái túi đeo bên mình ra một tập giấy bạc dày, đặt lên bàn. YanXiu nhận tập tiền, hỏi: "Cô nói đi, thứ yêu ma mà cô cần tôi đối phó là từ đâu tới?".

"Đó là chồng của tôi".

"Chồng của cô ư? Vì sao cô lại phải đối phó với anh ta?" - YanXiu tò mò hỏi.

"Vì... vì anh ta không phải là người" - Người đàn bà do dự một lát rồi đáp.

"Làm sao mà cô nhận ra được điều đó?" - Thần sắc không hề thay đổi, không tỏ ra kinh dị hay ngạc nhiên, Yan Xiu tỉnh bơ hỏi, thể hiện mình là một đạo sỹ đã từng hành tẩu bốn phương trên giang hồ, đã từng thấy nhiều "người" mà lại không phải là người.

"Tôi và anh ấy làm quen nhau trong bệnh viện..." - Người đàn bà ngồi xuống, khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu buồn bã thuật lại hồi ức của mình.

"Lúc đó, tôi vừa bị bạn trai ruồng bỏ, vì hận đời nên tôi đã uống một lượng lớn thuốc ngủ để t‌ּự t‌ּử, nhưng bị người nhà phát hiện, kịp thời đưa vào bệnh viện cấp cứu. Trong bệnh viện, tôi đã quen biết chồng tôi bây giờ.

Hôm ấy, tôi đang ngồi trong vườn hoa của bệnh viện, trong lòng vô cùng buồn chán thì đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ tuổi bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt tôi. Anh ấy cho tôi hay là mình cũng vừa mới bị người yêu bỏ rơi, cũng đã t‌ּự sá‌ּt nhưng không thành.

Chúng tôi trò chuyện rất hợp ý nhau, sau đó hẹn nhau sẽ im lặng, quên đi quá khứ, sẽ cùng nhau tìm đến một nơi xa lạ để làm lại cuộc đời mới. Vì yêu, tôi bắt đầu muốn biết được thân phận trước đây của anh ấy nên đã âm thầm thuê thám tử tư để điều tra về quá khứ của anh.

Theo thông tin mà thám tử tư báo cáo, thình lình tôi được biết anh ấy là người đã bị chết, năm ấy có nhiều người đã từng chứng kiến cái chết của anh ấy, điều đó không cần phải hoài nghi. Chỉ là, xác của anh ấy sau đó được đưa vào quàn tại "Thái Bình Gian" rồi mất tích một cách đầy bí ẩn.

Cứ nghĩ lại hơn một năm nay phải chung sống với một người đã chết, một thây ma, tôi lại rùng mình, thấy vô cùng khủng khiếp và kinh sợ, nhưng chẳng còn phải biết làm thế nào nữa. Nghe nói đại sư tróc nã yêu ma rất thiện nghệ nên tôi đến tìm ông, nhờ ông cứu giúp".

"Vậy tại sao cô lại không báo cho cảnh sát, để cho họ đối phó với anh ta giúp cô?" - YanXiu nghi ngờ, hỏi. Người đàn bà không còn do dự, nhìn vào mắt YanXiu, đáp: "Anh ấy tuy chỉ là một cái xác và đối với tôi rất tốt nhưng tự tôi thấy mình vẫn phải hết sức thận trọng. Ngài là bậc cao nhân đắc đạo, nhất định sẽ có thể an nhiên siêu độ được anh ấy, giúp anh ấy trút bỏ mọi đau khổ để đi đầu thai sang kiếp khác, tôi thật sự không muốn anh ấy bị bất kỳ tổn thương nào".

"Tôi hiểu rồi" - YanXiu mỉm cười - "Kỳ thực cô không cần tôi phải đối phó với anh ta, mà cô muốn tôi buộc anh ta phải chết hẳn đi để đầu thai kiếp khác, có đúng vậy không?".

"Đúng là như vậy!" - Người đàn bà khẽ gật đầu.

"Tuy anh ta không phải là người, nhưng lại rất là yêu cô, mà cô cũng rất yêu anh ta. Đã như thế hà tất phải xem anh ta là cái xác cứng hay là gì khác đi nữa, cứ như thế này mà chung sống với nhau không phải là cũng rất tốt cho cô sao?".

YanXiu lấy tập tiền ra, đặt trước mặt người đàn bà: "Hãy còn đủ thời gian, cô hãy cứ suy nghĩ cho kỹ đi!". "Nhưng, thưa đại sư, anh ấy tuy đối với tôi rất tốt, nhưng với tôi chung quy vẫn là khác loài, tôi e rằng có một ngày nào đó, anh ta sẽ phát cuồng mà làm hại tôi, lúc đó chẳng có cách gì mà khống chế được..." - Người đàn bà lo lắng nói.

"Khác loài với cô sao? Vô hại thôi" - YanXiu cười, an ủi người đàn bà rồi lấy từ trong cặp ra cái bút và một tờ giấy màu vàng, đặt lên bàn và bắt đầu vẽ và rất nhanh, tờ giấy màu vàng đã trở thành một lá bùa. YanXiu đưa lá bùa cho người đàn bà: "Cô nhớ hãy luôn mang lá bùa này bên mình, anh ta sẽ vĩnh viễn không thể làm hại cô được và cô cũng sẽ yên tâm sống cùng với anh ta".

"Xin cảm ơn!" - Người đàn bà nói - "Nhưng mà tôi cũng vẫn còn nghi ngờ một điều: Người ta vẫn nói là các đạo sỹ đều căm ghét ma quỷ như là kẻ thù, vậy tại sao ngài lại không giống như họ?".

"Bởi vì, đối tượng mà trước kia tôi đã từng yêu cũng đâu phải là người" - YanXiu trầm tư nhìn qua cửa sổ về nơi xa xăm, giọng nói đột nhiên trở nên thương cảm - "Cái thời mà tôi còn chưa biết gì về đạo thuật, tôi không hề biết được cô ấy là ma. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên phố, quen nhau rồi sau đó yêu nhau và chung sống với nhau cực kỳ vui vẻ. Chỉ sau khi học được đạo thuật thì tôi mới nhận biết được cô ấy không phải là người. Lúc đó tôi vô cùng chán ghét, đuổi cô ta đi. Cô ta đi rồi, tôi tự thấy lòng mình sao mà trống rỗng và không lúc nào được yên, tôi lại cất công đi tìm cô ấy khắp nơi nhưng rốt cuộc tìm đâu cũng chẳng thấy nữa...".

"Tôi xin cáo từ" - Người đàn bà đột nhiên đứng dậy, cầm tập tiền trên bàn bỏ vào túi đeo bên mình, đi ra cửa.

"Đợi đã!" - YanXiu gọi người đàn bà lại "Cô còn chưa trả tiền lá bùa ấy cho tôi".

"Nó bao nhiêu tiền?" - Người đàn bà thoáng chút ngượng ngùng.

"Bằng một cốc rượu thôi!" - YanXiu mỉm cười.

Đưa mắt tiễn người đàn bà ra cửa, YanXiu đứng dậy, vặn người, vươn vai. Bà chủ quán bar từ nãy giờ vẫn tay chống cằm, ngồi bên quầy rượu, giờ cười hì hì hỏi YanXiu: "Cái lá bùa ấy của ông có tác dụng thật không?". "Chẳng có tác dụng gì" - YanXiu cười to "Vẽ lăng nhăng ấy mà". "Vậy thế ông không sợ có một ngày nào đó, chồng cô ta sẽ phát cuồng mà làm hại cô ta sao?". "Hắn sẽ không làm hại cô ta đâu! Người ta chết thì thành ma, ma chết thì thành mị, các xác cứng, các con ma ấy xưa nay chưa bao giờ đồng loại tương tàn mà". "Đồng loại tương tàn là sao?" - Bà chủ quán bar trẻ tuổi nghi ngờ, chớp chớp cặp mắt to định hỏi thêm nữa thì YanXiu đã đi ra ngoài, để lại trên bàn tờ báo bị gió thổi, không ngừng phát ra tiếng kêu lật phật.

Bà chủ quán đưa mắt liếc nhìn tờ báo, thấy có đăng một đoạn tin với tiêu đề "Người đàn bà t‌ּự sá‌ּt vì tình, th‌i th‌ể đang quàn trong nhà xác bệnh viện bỗng tự nhiên mất tích một cách bí ẩn".

Kèm theo đoạn tin còn có đăng cả tấm ảnh chân dung của người chết, nhìn kỹ thì đó chính là người đàn bà vừa mới rời khỏi quán lúc nãy vậy.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật