Trò chơi nhân tình (Phần cuối) : Lương giật lại đống bát đũa

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Lương giật lại đống bát đũa, để xuống bồn rửa, rồi chỉ ra phía cửa. Thái rũ bả vai xuống. Lương là người kiên quyết, muốn gì sẽ làm cho bằng được. Nếu cô đuổi anh, thì cố gắng ở lại cũng chẳng có ích gì.
Trò chơi nhân tình (Phần cuối) : Lương giật lại đống bát đũa
Ảnh minh họa

Thái tỏ ra tự nhiên như không có chuyện gì. Anh ngồi xuống bàn ăn, đẩy cốc trà đào về phía Lương.

- Em phải ăn uống đầy đủ vào. Trông em như thế này, anh không yên tâm.

Thái nhắc nhở. Đó là tất cả những gì anh muốn nói với cô vào lúc này, mặc dù biết rằng Lương sẽ chẳng thèm nghe, hoặc cô có thể sẽ đuổi anh ra khỏi nhà ngay bây giờ. Thường thì Lương sẽ nổi cáu và chỉ trích anh, bởi xự suất hiện của anh trong nhà trọ của cô hiện tại là bất hợp pháp.

Nhưng gương mặt ngạc nhiên đến mức không nói nên lời cùng vẻ im lặng hiện tại của Lương lại khiến anh bất ngờ. Thái lo lắng rằng liệu đây có phải bình yên trước cơn giông bão không.

Mãi một lúc lâu Lương vẫn không nói gì. Cô chỉ ngồi im và lần lượt anh những món ăn mà Thái đã nấu sẵn và để trên bàn. Không khí trở nên ngượng nghịu. Thái đứng dậy, bắt đầu đi xung quanh phòng trọ của cô để dọn dẹp.

Lương không thấy có vấn đề gì với việc mà Thái làm. Hoặc giả, cô chỉ đang nghĩ xem làm thế nào để đuổi anh đi mà không quá thô lỗ.

- Sao anh lại đến được đây?

Cuối cùng Lương cũng mở miệng. Thật ra, vào thời điểm này, Lương cũng không thể xác định được là mình sẽ làm gì. Cô vẫn chưa quyết định được là mình sẽ bỏ đứa bé đi và sống một mình, hay là quay về với Thái. Cô thích anh. Cô chỉ biết có vậy.

Đôi khi có những chuyện, giải pháp đã có ở ngay trong vấn đề, bạn rõ ràng biết câu trả lời, nhưng lại không chịu thừa nhận nó.

- Anh trên đường về khách sạn, tình cờ thấy em đi cùng Phan, ở bệnh viện. Anh đã gặp Phan.

- Thế là anh biết cả rồi đúng không?

- Ừ. – Thái gật đầu, gấp chăn ở trên ghế salon và để gọn về một phía. Xong xuôi, anh ngồi xuống ghế.

- Anh không hỏi em muốn gì à?

Lương dựa vào cửa, sụt sịt khóc, rồi òa lên khóc. Cô đã làm gì vậy? Tại sao cô lại nói những điều mà mình không muốn, thậm chí nó còn làm tổn thương người khác?

Thái chần chừ một lúc. Dĩ nhiên là anh muốn chứ, nhưng anh biết là mình chẳng có quyền đòi hỏi gì cả. Nếu như xét về mặt pháp lý, anh gần như cưỡ‌ּng hiế‌ּp cô, bởi anh ngủ với cô mà không có sự cho phép. Lương không tố cáo anh là đã khoan nhượng lắm rồi.

- Đó là quyền của em. – Thái nhún vai, nhưng cụp mắt xuồng và tỏ rõ sự buồn bã.

Lương thấy vậy, cô thở dài. Ngay cả một lời níu kéo cũng không có. Lương kết thúc bữa ăn, rồi dọn dẹp bát đũa trên bàn và bê về chậu rửa. Thái vội vàng đứng dậy, đỡ lấy chồng bát trên tay cô. Lương giằng ra.

- Không cần. Em có thể tự làm.

- Để anh giúp em. – Thái nói, giọng run run như là khổ sở lắm. Âm thanh âm ỉ trog cổ họng anh như đang cứa vào gan ruột, vào tim Lương, khiến cô ngứa ngáy khó chịu và đau đớn.

- Anh về đi. Đừng bao giờ đến đây nữa.

Lương giật lại đống bát đũa, để xuống bồn rửa, rồi chỉ ra phía cửa.

Thái rũ bả vai xuống. Lương là người kiên quyết, muốn gì sẽ làm cho bằng được. Nếu cô đuổi anh, thì cố gắng ở lại cũng chẳng có ích gì.

Lương rửa bát xong xuôi, quay ra thì thấy Thái đã đi rồi. Cô mệt mỏi ngồi gục xuống sàn nhà. Nước mắt ở đâu cứ tự nhiên rơi xuống. Hóa ra cái cô cần chỉ là một lời nài nỉ. Thật là thê thảm làm sao. Thái đã từng yêu cô đến mức sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả bỏ thuốc cô. Nhưng giờ thì sao, một câu để níu kéo cũng khó khăn.

Lương dựa vào cửa, sụt sịt khóc, rồi òa lên khóc. Cô đã làm gì vậy? Tại sao cô lại nói những điều mà mình không muốn, thậm chí nó còn làm tổn thương người khác?

***

Ở bên ngoài, Thái vẫn chưa đi. Anh ngồi xổm cạnh cửa nhà cô, chân nặng như đeo chì, không cất lên nổi. Anh muốn làm theo ý của Lương, rời khỏi cuộc đời cô như chưa từng xuất hiện. Nhưng bản thân anh không muốn làm thế. Anh muốn nói lời xin lỗi, anh muốn yêu thương cô thật sự, coi cô như trân bảo.

Thái nghe thấy tiếng khóc của Lương. Một điều gì đó thúc đẩy anh, và khiến anh nhận ra rằng mình vẫn còn có cơ hội. Có lẽ là một lời xin lỗi thật trịnh trọng, hoặc một điều gì đó, để cô thấy được tình yêu của anh.

Anh không ở lại nhà của Lương nữa mà phải rời đi. Anh cần tìm Phan.

***

Phan vừa tan học, tiết cuối cùng của buổi sáng kéo dài lê thê khiến cậu mệt mỏi, cùng với những chuyện đang xảy ra càng khiến cho đầu óc của cậu căng lên.

Vừa bước xuống khỏi cầu thang, Phan đã nhìn thấy Thái đứng ở sảnh, hai tay khoanh trước ngực và tựa lưng vào tường. Vẻ mặt Thái có vẻ nghiêm trọng. Phan thở dài thượt khi Thái nhìn thấy mình.

- Em không biết phải giúp thế nào đâu. – Phan nhăn nhó. – Thật sự, em đã giúp anh hết nước hết cái rồi đấy.

Phan phủ đầu bằng một câu từ chối. Thái chộp lấy tay Phan, nài nỉ.

- Nốt lần này thôi. Anh cần chuẩn bị một vài thứ. Anh muốn cậu để mắt đến cô ấy giúp anh.

Phan liếc nhìn Thái, vẻ mặt hoài nghi.

- Có đáng tin không đấy? – Phan híp mắt lại và hỏi.

Thái gật đầu lia lịa. Phan chẳng còn cách nào khác ngoài đồng ý với Thái. Dù sao chăm sóc cô giáo cũng là việc mà cậu nên làm.

***

Lương mệt mỏi đứng dậy, gương mặt khô và dính dớp vì nước mắt và hai mắt sưng lên như trái đào. Cô lết vào nhà tắm để rửa mặt. Khi trở ra, Lương phát hiện ra một tờ giấy nằm kẹt ở giữa khe cửa.

Có lẽ là Thái để lại. Lương vội vàng cầm lấy tờ giấy, vội vã mở ra xem nội dung bên trong.

Đó là lời xin lỗi của Thái. Anh thừa nhận rằng mình đã yêu cô từ rất lâu rồi, nhưng anh đã phạm sai lầm. Anh đã nghĩ tất cả đều chấm dứt, cho đến khi anh gặp lại cô, anh nhận ra mình không thể từ bỏ được. Anh cần có cô trong cuộc đời mình.

Lương run lên, không biết là vì sợ hãi hay vì hạnh phúc. Cô muốn gặp Thái để hỏi cho rõ ràng, rằng anh rốt cuộc muốn gì, rốt cuộc tình cảm của anh là gì. Mọi thứ mông lung, giữa mong muốn của cô, giữa việc giữ lại đứa bé này hay không. Cô không thể ở nhà được nữa, bởi không khí ngột ngạt và bóng dáng của Thái quan quẩn trong tâm trí khiến cô như muốn phát điên.

Lương vơ đại một bộ đồ, khoác lên người và rời khỏi nhà.

Phan đến nhà Lương, phát hiện ra cô không có ở nhà. Cậu nhớ lại lời của Lương nói lần trước, cô muốn phá thai, đột nhiên hoảng hốt và lao ra đường.

***

Thái đang loay hoay ở tầng thượng của khách sạn, nơi mình ở, chuẩn bị một bữa tối ngọt ngào, gồm tất cả những món ăn cô thích, và trang trí xung quanh thật đẹp, như một buổi cầu hôn.

Cả hai kết hôn khi chưa có tình cảm gì, và rồi ly hôn khi tình yêu bắt đầu nhen nhóm. Tất cả đến chóng vánh, chẳng đọng lại được chút nào trong hành trình cuộc đời của họ. Lần cưới đầu tiên, ngay cả cầu hôn cũng chẳng có. Chiếc nhẫn được gửi đến nhà Lương qua đường bưu điện.

Chuẩn bị một lễ cầu hôn đặc biệt và đáng nhớ, đó là điều duy nhất mà Thái nghĩ ra được lúc này. Anh sẽ lần lượt bù đắp cho cô mọi thứ, tất cả những gì mà lúc trước mà cô không có được.

Đột nhiên anh nhận được điện thoại của Phan. Cậu nói như hét vào điện thoại, câu từ đứt quãng, vừa nói vừa thở hồng hộc.

- Cô biến mất rồi anh ơi!

Thái đang ôm bó hoa trên tay, chuẩn bị kiếm một chỗ nào đó thật đẹp và đặt lên đó. Nghe thấy tin của Phan, anh giật mình, bó hoa rơi xuống đất và lăn xuống bể bơi.

Thái vội vàng chạy ra khỏi khách sạn.

***

Cho đến khi xuống được phố, Lương mới nhận ra rằng mình không biết Thái đang ở đâu. Có lẽ là một cái khách sạn nào đó. Nhưng trong thành phố này có biết bao nhiêu cái khách sạn cơ chứ?

Lương thở dài. Bằng mọi giá cô phải tìm anh cho bằng được. Thái đã nói rằng anh nhìn thấy cô đi ra khỏi bệnh viện, trên đường về khách sạn. Có lẽ anh ở gần khu bệnh viện mà cô đã tới.

Xung quanh bệnh viện có khoảng ba khách sạn, tất cả đều cách nhau khá là xa, đi bộ không cũng đủ mệt. Ở hai khách sạn ở gần bệnh viện nhất, Lương hỏi tiếp tân thì đều không có vị khách nào tên là Thái. Vậy thì chỉ còn một cái ở góc đường, nằm ở ngã tư thứ hai, trước ngã rẽ đến bệnh viện.

Lương lại vòng về, hít sâu một hơi, quyết tâm đến khách sạn tìm Thái cho bằng được.

Thái thở hồng hộc, anh vội vàng bước đến bên cạnh Lương, ôm chầm lấy cô.

Ban ngày, trời nắng chang chang. Lương quệt mồ hôi trên trán, mắm môi mắm lợi đi về phía ngã rẽ. Lúc đi qua bệnh viện, một vài người nhìn cô và tỏ vẻ lo lắng. Trông cô như người bệnh chưa khỏi mà trốn viện vậy. Nhưng Lương không quan tâm, cô chỉ muốn đạt được mục đích của mình.

Thái chạy hộc tốc ra khỏi khách sạn, chạy qua hai ngã tư, hướng về phía ngã rẽ dẫn ra bệnh viện. Phan nói Lương muốn phá thai, đó là nơi duy nhất mà cô sẽ đến.

Đúng lúc đấy, Lương cũng đi đến ngã rẽ. Cả hai người lướt qua nhau. Trong nháy mắt, mọi thứ như ngừng hẳn lại. Thái vội vàng dừng bước, Lương cũng vậy. Mọi thứ trở nên như một thước phim.

Thái thở hồng hộc, anh vội vàng bước đến bên cạnh Lương, ôm chầm lấy cô.

- Xin em, đừng bỏ con, đừng rời khỏi anh. Anh cần em. – Anh gấp gáp nói, líu cả lưỡi. Nỗi sợ hãi bủa vây khiến anh run lên.

Lương vòng tay lên ôm lấy Thái, vỗ lưng anh, giúp anh bình tĩnh lại.

- Em không. Em đang đi tìm anh.

Thái ngạc nhiên. Cô không bỏ đứa bé, mà lại đi tìm anh ư?

Đối diện với anh mắt hoang mang, chưa hiểu gì của Thái, Lương chỉ biết gật đầu.

- Em đã đọc tờ giấy anh để lại.

Thái xấu hổ, cúi đầu xuống. Anh muốn biết cô nghĩ gì, nhưng đồng thời cũng không dám đối mặt với nó. Anh sợ rằng cô sẽ không cho anh cơ hội nữa. Tất cả những gì anh đang làm, đều đang dựa vào hi vọng rằng Lương sẽ tha thứ cho anh. Nhưng đó chỉ là hi vọng. Mọi thứ phụ thuộc vào Lương.

- Em muốn hỏi anh. – Lương chầm chậm nói. Thái nuốt nước bọt, chờ đợi câu hỏi của Lương. – Anh có yêu em không?

Thái sững sờ, không ngờ Lương lại hỏi anh như vậy. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ hỏi Lương câu đó, luyện tập đến hàng trăm lần. Cuối cùng, người được hỏi lại là anh. Thái không tự chủ được mà gật đầu.

- Vậy chúng ta tự cho mình thêm một cơ hội. Được không?

Thái gật đầu, cảm thấy như thể mình đang mơ. Anh cứ như vậy mà để Lương dẫn dắt đến những bước tiếp theo.

Câu trả lời đó, thứ mà Lương khổ sở tìm kiếm hằng ngày, hóa ra cũng chỉ là một cái gật đầu trong vài giây ngắn ngủi. Chúng ta thường đã biết sẵn câu trả lời cho vấn đề của mình ngay từ đầu, nhưng vẫn cố tình không muốn tin và đặt ra câu hỏi, rồi đi một đoạn đường vòng thật xa xôi để tìm kiếm nó. Thực chất, tất cả nằm ngay trước mắt. Tình yêu và hạnh phúc cũng vậy, chỉ có điều bạn có nhận ra nó hay không mà thôi.

Lương cảm thấy mình thật may mắn, vì cuối cùng cô cũng nhận ra điều đó, và cả hai đều chấp nhận cho nhau một cơ hội để làm lại từ đầu.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật