Cây đời

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Trên bầu trời phía Tây hiện lên những đường gân xanh lét như hàng ngàn con rắn vùng ra từ chảo lửa.
Cây đời
Ảnh minh họa

Tảng mây đen dày đậm đùn lên trên rặng núi càng tô vẽ cho ánh chớp trở nên kinh hãi hơn. Con đường rừng bao quanh Cù Lạc thôn chạy vòng về nhà ông Lam, năm nào đến mùa mưa giông cũng là vùng oanh tạc thường xuyên nhất của sấm sét. Ông lấy hết sức bình sinh, bạnh căng cả quai hàm, từng thớ thịt dọc theo các cơ bắp vồng lên như cuộn chảo, lúc này đôi cánh tay biến thành hai gọng kìm kẹp chặt lấy bánh xe. Trước mặt, chếch sang bên trái một chút là vực thẳm, từ trên cao nhìn xuống thoạt giống như một bãi chông nhọn hoắt của đám thợ săn. Bầu trời ọc ạch đến khó chịu, ông phải nhanh chóng vượt qua Hốc Đựng này trước khi túi mưa được trút xuống. Hít một hơi thật sâu, ông Lam bắt đầu nới lỏng tay cho hai bánh xe đổ dốc, như ma xô gió đẩy, chiếc xe lao vút với tốc độ kinh hoàng. Ông ưỡn căng người ra phía sau, cố hết sức để hãm phanh nhưng không tài nào hãm lại được. Chiếc xe tiếp tục lao mạnh như thể có một thế lực siêu nhiên nào đó dội xuống một nguồn năng lượng ma quái, mắt ông mở trợn tối đa và sau đó màn đen phủ phập xuống khi chiếc xe lăn đâm mạnh vào tảng đá lớn dưới vực. Chỗ gác chân nát bẹp rúm ró, đầu ngoẹo sang bên, vòm ngực ông tưởng chừng như vỡ tung ra bởi những nhịp đập quá tải. Ông đưa tay sờ những vệt xước ran rát trên mặt, đoạn gỡ nốt cành gai vướng dưới cổ áo vứt toẹt xuống đất. Gió huỳnh huỵch rít qua tai và từng cơn ớn lạnh bò lên sau gáy, ông không còn nghe thấy âm thanh gì hết ngoài những tiếng kêu khắc khoải dồn dập ở bên kia cánh rừng: "Đi về cho hết! Đi về cho hết!".

Phù một hơi, ông luồn tay vào bánh lái trườn ra khỏi vực. Cỗ xe bây giờ đã yên vị trên con đường uốn lượn dưới chân núi, êm và mềm mại như thân rắn. Mỗi vòng xe là mỗi gương mặt thân quen hiện về trong tâm trí ông mồn một, tươi rói như vừa mới hôm qua. Thằng Vình, thằng Thiện, thằng Diên... mấy đứa đó bị sét đánh chết năm ngoái khi đang đào huyệt ngoài đồng để chôn một cụ ông trong xóm. Và năm kia, bà Hòe cũng bị sét đánh chết ở đầu cây khế khi chạy ra bãi dời trâu về chuồng... Và kia là cây bàng cụt đọt, minh chứng còn sót lại của vụ sét kinh hoàng cách đây hơn chục năm trước. Người chết, bò chết, cây bàng bị phứt ngang phứt dọc nhưng nó vẫn sống, vẫn tồn tại, vẫn xòe tán xanh rợp cả một vùng đồng ruộng. Nhưng kể từ dạo đó, chả ai dám lại ngồi dưới gốc bàng và đủ can đảm để nhìn những dị tật bao quanh thân nó. Những cục u sần sùi, lồi ra như mắt ốc khiến cho cụ bàng càng trở nên bí hiểm. Người làng nói, đó là nơi trú ngụ của những linh hồn phất phơ không nơi nương tựa, những linh hồn chết oan, chết trẻ... và chẳng ai hay từ lúc nào cái lỗ hổng bị sâu đục khoét giữa thân bàng thật vừa vặn với chiếc lư hương mà hằng năm người làng vẫn cắm vào đó mỗi lần đi tảo mộ.

***

- Về thôi Út. Ông Lam vần bánh xe lại gần nấm đất nhô lên giữa bãi lau, hai tay vươn ra xốc lấy thằng Út đang nằm co quắp như một dấu hỏi, càng cố xốc nó dậ‌y th‌ì nó lại càng trì xuống.

- Con ứ về đâu, con nằm đây với mẹ. Hu hu... Mẹ ơi..., mẹ ơi...

- Thôi Út, mau về nhà với ba.

- Nhưng mà ba ơi, tối nay mẹ ăn gì?

- Mẹ con ăn hoa quả đó. Ông Lam chỉ tay về phía nải chuối cau chút chít đặt phía dưới chân mộ.

- Mẹ sẽ khát nước..., ba ơi..., hu hu... Mẹ lạnh..., ba đưa hộp quẹt đây con nhóm lửa.

- Mi có về không Út, lì, tau đánh đòn bây giờ... Mi muốn nằm đó thì cứ nằm đi, ó đen tới quắp thì đừng có kêu.

Ông Lam quay ngoặt bánh xe bươn nhanh ra khỏi cánh đồng. Thằng Út vừa khóc vừa chạy phía sau, tim ông như bị bàn tay ai đó túm lên và đè bẹp xuống.

***

- Căn bệnh của vợ anh đã bước vào giai đoạn cuối, các tế bào ung thư đã di căn đến phổi...

Anh loạng choạng tiến lại dãy ghế bên hành lang của bệnh viện, ngồi thụp xuống. Những ngón tay sục vào tóc phồng lên như tổ quạ, anh rít lên từng hồi đau đớn.

Quý! Anh nhất định sẽ kéo dài sự sống cho em. Chỉ cần các con còn được nhìn thấy em ngày nào tốt ngày đó. Anh vụt đứng dậy như một tia chớp, những bước chân nện xuống nền gạch đá hoa lạnh toát.

Những ngọn đồi lum lúp gối đầu lên nhau như những chiếc bát úp vừa được phủ xanh bởi hàng ngàn hàng vạn cây tràm non, anh nheo mắt nhìn bóng nắng nhảy nhót dưới thung sâu. Qua ngọn Rào kia là vùng đất Gia Hưng, trước đây kế sinh nhai của họ chủ yếu là đi "ăn mày của rừng" nhưng kể từ khi nhà nước có chương trình giao đất giao rừng cho dân bảo vệ và có hỗ trợ công cán hằng năm thì nhiều khu đất trống đồi trọc được phủ xanh. Ông Lam chăm chú nhìn về phía rừng tràm trên mười năm tuổi, dễ đến chừng 2.500 tấn, nếu thuận lợi như những lần trước thì khai thác xong xuất ra thị trường sẽ đem lại cho ông một món hời đáng kể để thuốc thang cho vợ, biết đâu có phép nhiệm mầu.

***

Giữa tiết trời nóng ran, âm thanh của chiếc máy cưa gầm rú, tiếng cây gãy đổ và tiếng cười nói rộn ràng của đám nhân công khiến ông liên tưởng tới những ngày theo cha lên Trường Sơn xem các dân công hỏa tuyến làm đường, vận chuyển hàng hóa. Ông Lam len lỏi dưới những gốc cây tràm to lớn nhìn đám nhân công nam đang cắt gốc cưa ngọn hất thành một đống lớn cho đám phụ nữ róc cành lột vỏ.

- Anh chị em cố gắng làm cho đẹp đẽ, gọn gàng, đợt này về tôi sẽ thưởng thêm. Ông xách thùng nước ngọt ướp lạnh đến động viên đám nhân công.

- Hoan hô...! Ở đây có nhiều chủ thầu rừng keo nhưng làm cho ông Lam là sướng nhất đó... Đoan vui vẻ kéo chiếc khăn mùi xoa trùm ngược lên tóc, mồ hôi bết cả gương mặt. Một gương mặt trái xoan với đôi mắt to tròn đen láy của người con gái xóm đạo. Tuy đã bước vào tuổi băm nhưng Đoan chưa một lần cầm nắm tay ai.

- Làm mệt cỡ nào mà thấy cô Đoan cười là tui hết mệt liền à? Tay Đương chuồi cây keo lên xe vừa kịp quay người lại thì đã thấy ngay bà vợ béo bặm môi chống nạnh án ngữ trước mặt.

- Vừa nói gì? Nói lại nghe coi? Hả? hả?

- Tui... tui... nói gì đâu...

- Còn cãi! Bà vợ véo mạnh vào tai ông chồng lôi về phía đám nhân công nam đang cưa xẻ. "Đây mới là địa bàn của ông nhá, phởn là chết đấy".

Cả đám nhân công cười rộ lên, trêu: Đoan đẹp, Đoan cứ ở vậy cho giai nó "xèm"!

- Mấy anh chị cứ cười em, em cũng muốn có một gia đình có vợ có chồng như ai, mà khổ nỗi chưa phải duyên phải số nên đành chịu thôi, chứ thật ra thui thủi một mình em cũng tủi thân lắm.

Không khí bỗng trầm lắng xuống, Đoan rời đám nhân công đang ngồi giải lao, một mình cầm dao đi về phía đống tràm nằm la liệt dưới mặt đất, cô lột vỏ hết cây tràm này sang cây tràm khác, cô ân hận vì những lời bộc bạch lúc nãy của mình. Từng giọt nước thi nhau rớt xuống bàn tay nóng hổi.

- Đoan uống nước đi rồi hẵng làm nhé. Ông Lam đặt lon nước bên cạnh Đoan rồi lặng lẽ rời đi. Cô nhìn theo bóng ông cho đến khi cả tấm lưng màu xanh khuất lút trong màu xanh lá đó.

***

- Quý, Quý ơi..., anh kiếm được tiền lo thuốc thang cho em rồi sao em vẫn bỏ cha con anh mà đi? Sao em ác vậy hở Quý? Anh ôm bốn đứa con nhỏ trong tay vật vã khóc.

- Ra đi chính là thoát khỏi sự đau đớn. Đoan xiết chặt tay anh "Hãy mạnh mẽ sống để còn chăm lo cho bọn trẻ".

Sau thời gian vợ mất, ông Lam đi rừng nhiều hơn. Dường như ông đã quyết định chọn cái nghề vắt sức mình để bán. Vắt cạn những giọt mồ hôi, vắt cạn từng thớ thịt trên c‌ơ th‌ể mình để còn lại mỗi lớp da rám nắng và vô số những vệt thẹo lớn nhỏ.

- Bớ mọi người ơi! Ông Lam chắc... chắc... chết!

- Có chuyện gì vậy?

- máu... máu chảy khủng khiếp... Đương chỉ tay về phía khu rừng tận thu nói từng hơi đứt quãng. Mọi người bật dậy như chiếc lò xo chạy nhào vào rừng.

- Trời ơi, sao mọi người lại để một mình ông ấy cưa cây gỗ lớn như thế này cơ chứ? Đoan nhào tới, run rẩy ôm lấy đầu ông nâng lên, nhóm người hợp sức vần khúc gỗ ra một bên. Nhìn toàn bộ phần thân dưới dập nát của ông là bài học đau đớn nhưng sinh động nhất về cái lời nguyền "ăn của rừng rưng rưng nước mắt". Ở đây, mọi người ai cũng biết làm cái nghề này phải đối mặt với sự nguy hiểm, rủi ro rất lớn, chỉ cầ‌n s‌ai một ly là đi một dặm.

***

- Đoan, anh bây giờ là một kẻ tàn phế, em mà cứ như vậy anh cảm thấy rất khó chịu.

- Không, anh Lam. Em thương anh trước và nay không hề thay đổi. Tất cả mọi người đều quý mến tôn trọng anh và em cũng thế. Em thương yêu anh là xuất phát từ trái tim rung động này chứ không phải là sự thương hại...

- Đoan, cô đang làm văn trước mặt tôi đấy à? Tôi khô cằn không chữ nghĩa gì sất. Cô nhìn đi, hãy nhìn thật kỹ vào. Đoạn, ông Lam kéo ống quần lên để lộ đôi lóng chân teo tóp, cháy xẹm. Hậu quả của bom napal và của vụ gỗ đè.

- Cô hãy đi đi và đừng có bao giờ đến đây làm phiền cha con tôi nữa... Ông Lam vừa định xoay nhấc bánh xe thì đứa con út từ trong nhà chạy ra, toe toét: "Ba ơi xem con vẽ có đẹp không này?".

Trên nền trắng là một màu xanh lam biêng biếc của bầu trời và bên dưới là trập trùng thung lũng, giữa đám gai gốc trơ trụi, một chồi xanh vươn lên.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật