Truyện ngắn: Bỗng nhiên thấy mưa lãng mạn

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Nhiều người bảo cô, xinh đẹp mà học cao quá thì rốt cuộc cũng ế thôi. Chẳng ai tin, vì xinh đẹp thì thiếu gì người theo đuổi. Cô đang chờ bạch mã hoàng tử của mình xuất hiện. Ba mươi tuổi, chàng bạch mã đâu chưa thấy, chỉ thấy cô một bóng đi về.
Truyện ngắn: Bỗng nhiên thấy mưa lãng mạn
Ảnh minh họa

Năm thứ hai dạy ở trường sư phạm, mới đi dạy buổi đầu cô chú ý đến một sinh viên hơi “dừ” so với lứa sinh viên khóa mới. Kiểm tra lý lịch trích chéo thì thấy ngót nghét hai mươi chín tuổi, chỉ sinh sau cô có một năm. “Sao già vậy rồi còn học đại học, lạ thật”. Cô thầm nghĩ, vừa ngẩng lên bắt gặp ánh mắt cậu ta nhìn mình, cô bỗng nóng rẫy cả tai. Cô vội nhìn sang chỗ khác, nhưng cậu ta đã nháy mắt, nhếch môi cười. “Trời ạ, sinh viên kiểu gì mà nháy mắt với giảng viên, còn cười cái kiểu mờ ám ấy nữa”, cô lẩm bẩm.

Hết tiết, cô rời lớp, vừa ra tới cửa thì “sinh viên dừ” bám gót theo, khe khẽ gọi cô: “Thưa cô, em có chuyện muốn nhờ cô giúp ạ”. Cô nhìn học trò, mà phải ngước nhìn mới đúng. Cậu ta cao lớn sừng sững. “Có chuyện gì thế em?”. “Em muốn nhờ cô phụ đạo thêm thanh nhạc ngay từ đầu để theo kịp các bạn”. “Chuyện này….”.

Lời đề nghị đột ngột của cậu ta khiến cô bối rối, tạm thời không biết trả lời ra sao. “Em biết nhà cô rồi, tối nay em vác đàn đến học luôn cô nhé”. “Ấy… nhà cô cũng có đàn…”. Thế là cậu ta chốt luôn: “Vâng, vậy thì tối em không cần mang đàn nữa ạ. Cảm ơn cô đã nhận lời”. Nói xong là cậu ta chạy biến vào trong lớp. Cô dậm chân thình thịch: “Mình vừa làm gì thế này, cậu ta đúng là hỏi bẫy mình mà…”.

Mới bảy giờ tối, học trò đã mò đến nhà cô bấm chuông inh ỏi. Cô vừa ra mở cửa cậu ta đã cười toe toét, liến thoắng: “Cô ăn cơm chưa? chắc là chưa ăn rồi, tiện thể em mua đồ ăn cho cô luôn để có thời gian phụ đạo”. Cậu định bước ngay vào trong thì bị cô chặn lại: “Khoan đã, tôi đổi ý rồi, gần đây tôi hơn bận, không có thời gian phụ đạo, em cứ học lần lượt các chương trình cơ bản trên lớp là được”. “Thì cô cứ ăn tối đi đã, chuyện đó bàn sau”. Cậu dơ túi đồ ăn thơm phức mùi gà sốt mật ong lên khiến cô xuýt chảy nước miếng. Quái lạ, làm sao cậu ta biết cô nghiền món này nhỉ?

Cô cầm túi đồ ăn rồi đóng cửa: “Đồ ăn thì tôi nhận, còn phụ đạo thì để sau tính nhé”. Cô mang túi gà quay vào bếp rồi ăn ngon lành. Một lúc thấy tiếng xe máy nổ biết cậu ta đã ngoan ngoãn rời đi.

Một hôm, hết giờ dạy cô ra nhà để xe thì thấy xe máy xịt cả hai lốp. Đang loay hoay ngó trước nhìn sau thì thấy cậu ta tò tò đi đến. “Cô lên xe em chở về, xe này cứ để đây, mai em đi vá xăm cho cô”. Nghĩ đến việc dắt xe đi vá xăm giữa lúc trời mưa phùn gió bấc thế này, cô cũng oải.

“Cô ngồi sau em, cẩn thận nhé”. Cậu ta, giờ trong đầu cô gọi là “hắn”, dặn thế rồi từ từ nổ máy đi chầm chậm dưới trời mưa phùn. “Em có thể đi nhanh lên không”. “Đi dưới mưa phùn rất lãng mạn mà cô, tại sao lại phải đi nhanh chứ”. “Tôi thấy lạnh sắp chết, lãng mạn nỗi gì”.

Hắn dừng xe, cởi cái khăn len trên cổ nghiễm nhiên quàng vào vai cô. “Cô chịu khó chút đi, dù sao em cũng đang giúp cô mà. Em nghe nói, những người không cảm nhận được sự lãng mạn thì rất khó tiếp cận, dù có thích cũng khó lòng mà tán đổ được ấy”. Hắn huyên thuyên, còn cô thì chỉ biết gật gù, ờ ờ…

Từ lúc có cái khăn của hắn choàng vào cổ, cô đỡ thấy lạnh hơn và thấy việc đi trong mưa cũng không tệ lắm, nhất là khi tấm lưng của gã học trò lớn xác chẳng khác nào lá chắn cản gió cho cô. Hắn đưa cô về đến cổng rồi quay xe, không quên dặn dò: “Nay cô nấu cơm ăn đi, gà sốt mật ong mỗi tuần chỉ nên ăn một lần thôi, tuần sau em mới mua cho cô được.”. Cô xuýt phì cười. “Rốt cuộc cậu coi tôi là học trò của cậu hay sao? đúng là ngược đời đấy”. Cô thầm nghĩ, nhìn theo bóng hắn khuất lấp sau mưa phùn.

Hôm sau, hắn tranh thủ buổi trưa mang xe của cô đi vá xăm. Nhưng cho đến giờ về thì hắn lại vứt đâu mất chìa khóa, mặt cứ ngu ra không nhớ chỗ nào. “Thôi em đưa cô về, mai em gọi thợ đến đánh chìa khác”. Hắn đề nghị. Trời vẫn mưa phùn, để hắn đưa về cũng được. Hắn tự giác đưa khăn cho cô rồi lại thong dong trên con đường mưa.

“Cô có thấy lãng mạn không?”. Hắn hỏi. “Không”. Cô trả lời giật cục. “Khi nào cô thấy lãng mạn thì cô mới hết ế”. Hắn nói thẳng không cần dùng từ thay thế một cách tế nhị. “Ế”, chính xác là thế. Ngày xưa, cô cũng đã từng có cảm giác lãng mạn trong những cơn mưa phùn, chỉ là thoáng qua, những cơn mưa chưa đủ lạnh hay những tấm lưng chưa đủ rộng để chắn gió, hoặc là bờ vai ai đó chưa đủ ấm. Thế thôi.

“Còn cậu thì sao? Cũng gần ba mươi rồi nhỉ? Cậu thì được gọi là gì?”. “Em chỉ kén thôi, không ế”. “Cậu đừng khoác lác, gần ba mươi tuổi mới đỗ đại học, thử hỏi có cô gái nào lại chịu yêu một gã đàn ông lớn đầu mà chẳng có sự nghiệp như cậu không?”. “Ai nói em không có sự nghiệp?”. “Thì đó… ”. Cô chưa nói dứt câu, hắn đã đỗ xịch xe lại. Hắn nhảy xuống, nhìn cô chằm chặp khiến cô cuống lên. “Này này, tôi xin lỗi em. Dù sao thì… thì… tôi cũng không nên chỉ chích em như thế, con người có số có má…”.

Hắn kéo cô xuống xe, dắt vào cái phòng tranh lớn ngay trước mặt. Hắn chỉ vào một bức tranh vẽ một cô gái đang đi bộ trên hè phố, mưa phùn rơi trắng xóa, đầu cô gái ngẩng cao, dáng vẻ cố chấp với màn mưa. “Hai năm trước, có một người con gái đi bộ qua đây, cô ấy xinh đẹp, cao ngạo và cố chấp. Em có nhận ra cô ấy không?”. Hắn trơ trẽn gọi cô giáo của mình là “em”.

“Cậu xưng hô cho cẩn thận có được không?”. Cô thấy mặt nóng ran. Chẳng cần phân tích kỹ càng cũng nhận ra người trong tranh chính là cô. “Giờ này mà em vẫn còn tranh chấp chuyện xưng hô sao?”. Hắn với tay cô, giữ chặt khiến cô không thể rút lại. “Này này, cậu …”.

“Sự nghiệp của anh là ở đây, đây là nhà anh. Còn em thì tình cờ đi qua đây vào hai năm trước. Trong suốt hai năm qua ngày nào em cũng đi qua đây ngày hai bận nhưng em chẳng bao giờ để ý có một người họa sỹ ở sau cửa kính này luôn ngẩn ngơ dõi theo em”.

“Cứ cho là cậu thích tôi đi, nhưng đâu cần phải nghĩ cách ngồi vào lớp tôi dạy học mới được chứ”, cô cự lại.

“Em có dùng dùng óc mà nghĩ không đấy!. Một lần anh vờ lao xe máy vào em để làm quen, em chảy máu nhưng cũng đứng dậy đi luôn, không thèm nhìn anh lấy nửa con mắt. Lần khác anh thuê mấy đứa trẻ đường phố giật đồ của em rồi anh vờ làm anh hùng ra cứu mỹ nhân, em cám ơn rồi cũng chẳng dùng nửa con mắt để nhìn anh. Lần khác anh cố ý rải đinh ra đường chờ em đi qua xịt lốp xe, anh dắt hộ em cả quãng đường em cũng chẳng nhìn anh bằng một phần tư con mắt. Trong lòng em vốn đã không có đàn ông, vậy em nghĩ xem anh có nên đâm gãy chân em rồi cõng em cả đời mới được không?”.

Nghe đến đấy, cô tức tối gào lên: “À, thì ra bao nhiêu tai bay vạ gió trong hai năm qua đều là do cậu gây nên. Cậu đúng là loại người biế‌ּn thá‌ּi. Mấy chuyện xịt lốp xe, mất chìa khóa cũng là do cậu cố tình đúng không? không đời nào tôi thích một kẻ bẩn bựa như cậu”. Cô đùng đùng bước ra ngoài. Hắn cũng chẳng buồn đuổi theo.

Một lúc sau, hắn nhắn tin: “Ừ anh bẩn bựa, anh cố tình thi đỗ đại học để tán tỉnh em đấy. Khi nào em đổ thì anh sẽ nghỉ học, nếu em ngoan cố thì cứ chịu đựng anh thêm mấy năm nữa đi”.

Cô không thừa lời để cãi nhau với hắn. Cô đi, cố chấp, ngẩng cao đầu trong mưa phùn. Cô nhận ra chiếc khăn len của hắn vẫn quàng trên cổ mình. Cô thấy dường như mưa phùn rất ướt át, rất lạnh nhưng cũng rất lãng mạn. Nếu đúng như lời hắn nói, thì dường như cô sắp thoát ế!.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật