Thương vụ á‌i tìn‌h (Phần 21) : Người đàn ông lạ hoắc đó đứng dậy,

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Người đàn ông lạ hoắc đó đứng dậy, cởi áo ra và bước về phía giường. Nghe hắn nói vậy, hẳn là bà Ngân đã đưa cô vào đường dây móc nối quyền lực của mình. Diệu Hoa nhíu mày, dù thế nào cô cũng không để cho bà ta được toại nguyện.
Thương vụ á‌i tìn‌h (Phần 21) : Người đàn ông lạ hoắc đó đứng dậy,
Ảnh minh họa

- Chuyện gì vậy?

Diệu Hoa ngó sang cái điện thoại của Đỗ Quyên. Cô mới chỉ kịp nhìn thấy một chữ Jay, Đỗ Quyên đã giấu nhẹm cái điện thoại ra sau lưng, mặt đỏ lên.

- Không có gì.

- Anh ta thích cô lắm đấy.

Tất cả mọi người đều nhận ra được điều này, khi thấy Jay đã lo lắng và chăm sóc cho Đỗ Quyên thế nào khi cô bị thương, thậm chí còn để cho bọn họ về ở nhà mình. Đó không phải là một điều dễ dàng với một cảnh sát ngầm, nếu như lời anh ta nói là đúng.

- Đừng có đùa, không thể nào đâu.

Đỗ Quyên nhăn mặt, lắc đầu nguầy nguậy, nhưng tai và hai gò má đã nóng bừng.

- Nếu như cô biết được anh ta lo lắng thế nào, và chăm sóc cô ra sao thì cô sẽ tin thôi. Chắc là vì mẹ cô. – Diệu Hoa thở dài. – Anh ta sẽ không dám tiến tới với cô, vì mối thù hằn với bà ấy.

Đỗ Quyên cuộn chặt bàn tay lại. Cô không biết nữa, về tình cảm của mình. Cô chẳng biết mình có thích Jay hay không, cô mới chỉ gặp anh ta được một khoảng thời gian ngắn. Nhưng anh ta đã bảo vệ cô, giúp đỡ cô rất nhiều lần. Đó là hành động của kẻ thù với mục đích tiếp cận mẹ cô ư? Trông đúng là không giống vậy.

Anh ta đang chần chừ. Anh ta không muốn ra tay với mẹ cô. Jay đang nghĩ cách để vẹn cả đôi đường. – Diệu Hoa lại tiếp tục.

- Tôi… Tôi sẽ thuyết phục mẹ. – Đỗ Quyên nói chắc nịch.

Diệu Hoa phì cười.

- Bà ấy thậm chí còn thuê người giết chúng ta. Cô nghĩ rằng chỉ với vài câu nói mà xong chuyện ư? Tôi đến đây, đàm phán được thì tốt, còn không thì cũng thúc đẩy đám đàn ông ngốc nghếch kia buộc phải hành động.

Diệu Hoa lạnh lẽo nói. Ngay từ bước đầu, cô không suy tính kỹ đến như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Jay lúc dưới sảnh cặn hộ, khi đặt chân đến đây, khi đứng trước nhà bà Ngân, và khi đàm phán với bà ta ngay trước khi bị nhốt trong căn phòng này, Diệu Hoa đã chắc chắn rằng bà ấy chẳng bao giờ đồng ý với những lời cô nói. Vậy thì phải xoay chuyển tình thế, phải buộc Jay và Nam ra mặt.

Jay lao ngay về phía cửa và kéo nó ra. Như anh dự đoán, và cũng là hi vọng của anh, Đỗ Quyên đứng trước cửa nhà, giơ tay lên chào anh.

- Thế chị thì sao?

Diệu Hoa đang suy nghĩ mông lung thì Đỗ Quyên chợt hỏi. Diệu Hoa không kịp hiểu Đỗ Quyên muốn nhắc đến điều gì. Cô nghiêng đầu nhìn Đỗ Quyên, chờ một câu hỏi khác rõ ràng hơn.

- Với Tú, với Nam, chị thấy thích ai hơn?

- Điều đó có quan trọng nữa không? Dù sao tôi cũng sẽ không tiếp tục con đường cùng họ nữa.

Diệu Hoa nói mà như thở hắt ra. Đỗ Quyên ngạc nhiên, trừng mắt lên nhìn cô.

- Chị sẽ đồng ý với mẹ tôi ư?

- Tất nhiên là không.

Diệu Hoa lắc đầu. Đỗ Quyên càng không hiểu quyết định của cô là gì.

- Vậy tại sao chị lại không về với họ?

Cô không thấy sao? Tôi đã nợ họ quá nhiều rồi, tôi không thể ở lại và gây thêm phiền phức. Tham như thế này đã là quá đủ rồi. Nếu tôi còn sống được sau vụ này, tôi và Hưởng sẽ rời đi.

Đỗ Quyên cúi đầu. Như vậy là cô sẽ có cơ hội với Nam, đúng không? Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào? Hình ảnh Jay xuất hiện trong đầu cô, rồi cả Diệu Hoa. Đỗ Quyên cảm thấy, tình cảm mà cô dành cho Nam cũng chẳng còn được như trước nữa. Mỗi khi nhắc đến Nam, cô chỉ còn thấy đau thương và tức giận, cùng với quyết tâm trả thù khiến cô mờ cả mắt.

Có lẽ cô cũng không nên quay về với họ nữa. Cô nên đến một nơi nào đó xa lạ, giống như Diệu Hoa, sống cuộc sống của riêng mình, hoặc vứt bỏ tất cả mà quay về với mơ mộng được trở thành hoa đán trong giới nghệ thuật.

- Chúng ta có thể đi khỏi đây. – Đỗ Quyên nói. – Trốn luôn đi, và làm lại từ đầu.

Đỗ Quyên giơ lên chiếc chìa khóa nhỏ.

- Cô lấy lúc nào?

- Tôi chuẩn bị trước rồi. Lần trước bà ấy cũng nhốt tôi vào đây, Jay giúp tôi bỏ trốn. – Đỗ Quyên nhún vai, cười thầm khi nhắc đến Jay.

Trái với mong đợi của Đỗ Quyên, Diệu Hoa lại lắc đầu.

- Mẹ cô sẽ không đi tìm chúng ta nữa ư? Bỏ trốn đâu có dễ thế.

Đỗ Quyên thở dài, bò dậy, đi ra phía cửa và lạch cạch mở khóa.

- Vậy tôi đi kiếm cái gì cho cô ăn nhé, nước nữa. Không thể chết trong này vì đói khát được.

Đỗ Quyên lén lút rời đi trong khoảng mười phút, rồi trở lại với một khay cơm và hai cốc nước lạnh. Diệu Hoa cảm kích vô cùng, khéo phải đến hai ngày rồi cô chưa ăn gì.

Cốc nước được uống hết cũng là lúc Diệu Hoa cảm thấy chóng mặt. Cô chao đảo và đổ gục xuống đất. Diệu Hoa cố trừng mắt nhìn Đỗ Quyên, thất vọng và sững sờ khi biết rằng trong cốc có thuốc ngủ.

***

Khi Diệu Hoa tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau. Cô nằm trong một căn phòng khách sạn thuộc hàng sang trọng, chăn đắp kín cổ.

- Em gái, ngủ say thật đấy. Tôi đã nghĩ là sẽ phải chờ đến tận đêm.

Diệu Hoa sững người. Sao cô lại ở đây? Đỗ Quyên đưa cô đến, hay là bà Ngân? Có khi nào Đỗ Quyên phản bội lại bọn họ không? Có khi nào Đỗ Quyên đang tìm cách ly gián tất cả bọn họ, tách cả đám riêng lẻ để có thể xử lý nhanh gọn từng người một?

Những câu hỏi chạy loạn trong đầu Diệu Hoa. Cô không nghĩ được gì. Thuốc mê vừa tan nhưng đầu óc cô vẫn còn choáng váng và đau nhức.

Diệu Hoa liếc nhìn người đàn ông kia.

- Ai đã đưa tôi đến đây?

- Không biết. Tôi chỉ đến đây, và đã thấy cô ở đây rồi. dịch vụ của bà ta tốt thật đấy.

Người đàn ông lạ hoắc đó đứng dậy, cởi áo ra và bước về phía giường. Nghe hắn nói vậy, hẳn là bà Ngân đã đưa cô vào đường dây móc nối quyền lực của mình. Diệu Hoa nhíu mày, dù thế nào cô cũng không để cho bà ta được toại nguyện.

Ngay lúc này, việc nộp mạng và chờ đợi là việc ngu ngốc nhất mà Diệu Hoa từng làm. Dù tính toán đến mức nào, cô cũng không ngờ được là mọi chuyện sẽ đi theo hướng này.

Người đàn ông kia bước đến bên giường, chống tay xuống và nằm lên người Diệu Hoa. Cô không tỏ vẻ gì là sợ hãi, chỉ thấy khó chịu khi thấy gương mặt đáng ghét đang cười nhăn nhở của hắn.

Diệu Hoa chợt tự hỏi, điều gì đã khiến cô im lặng và chấp nhận bán thân cho Tú. Chỉ có thể là anh ấy, còn những người khác thì cô không thể chấp nhận được. Có khi nào cô thật sự đã yêu anh ấy?

Nhưng cô nhận ra điều đó vào lúc này thì có tác dụng gì chứ? Dù sao cô cũng không ở bên cạnh họ nữa, đó là quyết định của cô.

Diệu Hoa mỉm cười khi đối mặt với người đàn ông lạ mặt kia, co chân lên thúc mạnh vào giữa háng hắn. Hắn đau đớn ngã vật ra, kêu la ầm ĩ và bắt đầu chửi bới.

Diệu Hoa ngồi bật dậy, đạp thêm một phát vào mặt hắn, khiến hắn bất tỉnh. Cô lục trên người hắn được chiếc điện thoại, và thẻ ra vào của phòng khách sạn. Diệu Hoa vội vàng chạy ra khỏi phòng, hướng về phía thang máy.

Trước khi rời đi, cô phải cứu Tú, Nam, và Hưởng.

Tú đứng tựa lưng vào quầy bar, bận rộn với suy nghĩ của riêng mình. Anh đột nhiên nhận được điện thoại. Một tin nhắn gửi đến từ số lạ hoắc.

***

Ba người đàn ông ở trong nhà, vẻ mặt ai cũng nhăn nhó và lo lắng cùng cực. Nam vì cứu Tú khỏi chiếc xe tải kia mà bị quẹt trúng, gãy chân, đang nằm trên giường và không thể đi lại được.

Jay đi qua đi lại trong phòng, chốc chốc lại đạp chân vào ghế, vào tường, tức giận mà đá thúng đụng nia.

Anh ta đã trao niềm tin cho nhầm người rồi ư?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Jay lao ngay về phía cửa và kéo nó ra. Như anh dự đoán, và cũng là hi vọng của anh, Đỗ Quyên đứng trước cửa nhà, giơ tay lên chào anh.

- Chào anh. – Đỗ Quyên thở hổn hển.

Jay kéo Đỗ Quyên vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu. Anh tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cô nữa. Đỗ Quyên thật sự tin lời Diệu Hoa nói, cô đưa tay lên vỗ vai Jay sau một thoáng chần chừ. Có lẽ cô nên buông bỏ khúc mắc trong lòng mình mà tiếp nhận Jay.

Hưởng lao ra cửa, túm cả hai kéo vào nhà, rồi đóng sầm cửa lại.

- Giờ không phải lúc ôm nhau. Em gái tôi đâu?

Hưởng sốt sắng hỏi. Cả hai cùng bỏ trốn, nhưng sao chỉ có mình Đỗ Quyên trở về? Không lẽ?

- Chị ấy không về. Chị ấy nói, muốn dùng mình để đổi lấy tự do cho mọi người.

- Cái gì? Nó điên rồi à? Bán thân đến nghiện luôn rồi ư?

Hưởng hét lên, hằm hè tiến ra phía cửa. Nam không có ở đây để ngăn cản anh.

- Anh định đi đâu? – Đỗ Quyên kéo Hưởng lại.

- Đi lôi nó về. Là người chứ không phải hàng hóa. Một thương vụ diễn ra cả chục lần như vậy mà nó không chán à?

Hưởng gắt gỏng. Đỗ Quyên dúi Hưởng xuống ghế.

- Nghe em. Chúng ta phải nghĩ cách. Bây giờ đến đó không phải cách hay.

Hưởng không nói được gì, anh cũng biết mình nóng vội. Hưởng dựa lưng vào ghế đánh phịch một cái, vẫn còn giận dữ.

Tú đứng tựa lưng vào quầy bar, bận rộn với suy nghĩ của riêng mình. Anh đột nhiên nhận được điện thoại. Một tin nhắn gửi đến từ số lạ hoắc.

“Đỗ Quyên là kẻ hai mặt. Cẩn thận".

Tú trừng mắt lên, siết chặt cái điện thoại, giấu vào trong túi quần.

Nguồn Tin:
Tin liên quan: id: 10124
  1. Thương vụ ái tình (phần 19) : Hưởng chỉ về phía ban công nhà Jay
  2. Thương vụ ái tình (Phần 17) :Mọi người nhìn Diệu Hoa với ánh mắt kinh hoảng.
  3. Thương vụ ái tình (Phần 16) : Cả hai đều không biết mình đang trong tầm ngắm của một kẻ khác
  4. Thương vụ ái tình (Phần 15) : ‘Thế còn Nam thì sao?’.
  5. Thương vụ ái tình (Phần 14) : Diêu Hoa thẫn thờ. Sao con người lại có thể đáng sợ đến thế.
  6. Thương vụ ái tình (Phần 13) :Bà Ngân nhướng mày, lạnh nhạt nói, rồi hất tay Đỗ Quyên ra
  7. Thương vụ ái tình (Phần 12) : Diệu Hoa vùng vẫy, đẩy Tú ra.
  8. Thương vụ ái tình (Phần 11) : Dù rằng đã thoát khỏi truy đuổi...
  9. Thương vụ ái tình (Phần 10) : Diệu Hoa xả một bồn nước nóng...
  10. Thương vụ ái tình (Phần 9) : Tú nghiêng đầu suy nghĩ
  11. Thương vụ ái tình (Phần 8) : Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất
  12. Thương vụ ái tình (Phần 7): Tú cúi đầu, nhìn cuống Diệu Hoa.
  13. Thương vụ ái tình (Phần 6):Người đàn ông kia cúi đầu xuống một lúc, rồi tháo cái mũ bucket trên đầu xuống
  14. Thương vụ ái tình (Phần 5) : Hưởng ngã người lên vai anh ta.
  15. Thương vụ ái tình (Phần 4) : Diệu Hoa không biết nói gì hơn.
  16. Thương vụ ái tình (Phần 3) : Diệu Hoa chần chừ
  17. Thương vụ ái tình (Phần 2) :Tú vội vàng bế cô lên giường, rồi bật máy sưởi lên.
Video và Bài nổi bật